Chương 114: Què Nhân Nhân Khắc Lai Tư
Phát Tiêu Đích Oa Ngưu
02/01/2023
Nhiếp Ngôn nhảy từ vách núi xuống thu thập chiến lợi phẩm. Rơi ra 5 kiện đều là từ con nhím đầu lĩnh rớt, tất cả đều là trang bị Bạch Ngân, Chiến Sĩ, Đạo Tặc, Thánh Kỹ Sĩ đều có hết, nhưng mà cấp bậc yêu cầu đều là 20 cấp, đồ Bạch Ngân cấp 20 chờ tới khi Nhiếp Ngôn tới cấp 20 rồi thì không thể nào mà vừa ý Nhiếp Ngôn nữa.
Bỏ trang bị vào trong túi, Nhiếp Ngôn cũng lụm luôn tiền của mấy con nhím rơi ra. Kiểm tra kỹ không quên thứ gì, lụm một ít tiền rơi ra cũng được 2 ngân tệ, tương đối khả quan.
Tới chỗ này mục đích là thăng cấp, sau khi sử dụng Lôi Đình Chi Hỏa, Nhiếp Ngôn đem những đồ gia trì trí lực tháo xuống hết, đổi lại bộ trang bị ban đầu. Lấy ra hồi thành quyển trục, bắt đầu đọc. Một đạo bạch quang hiện lên, Nhiếp Ngôn đã về tới thành, nhìn qua bảng xếp hạng cấp bậc, cấp cao nhất hiện giờ chỉ mới là cấp 9, ngang ngang với Nhiếp Ngôn.
Đa số người chơi cũng chưa có lên cấp cao, Nhiếp Ngôn cũng không sốt ruột đi luyện cấp, đây là thời điểm để đi lấy Trật Tự chương.
Nhiếp Ngôn nhận được tin tức của Điểu Bất Thặng Đản.
- Ông chủ, ta…
- Làm sao?
- Số dược thảo ngươi đưa cho ta, ta đi chế dược tề, chỉ là…
Điểu Bất Thặng Đản ấp úng nói.
- Chỉ là sao? Kết quả thế nào?
- Phỏng chừng… Có thể bán được 3 ngân tệ. Thực xin lỗi, ta hợp thành xác suất thất bại vẫn cao.
Điểu Bất Thặng Đản xấu hổ nói, phải biết là Nhiếp Ngôn cho hắn số dược thảo hơn 10 ngân tệ mà tới tay hắn chỉ một ngày thôi, cũng chơi tới một ngày nữa, mà lại chỉ chế ra dược tề bán được 3 ngân tệ. Tiền bạc dù Nhiếp Ngôn có nhưng cũng sợ không nuôi nổi hắn.
- Đến công hội Dược Tề sư đi, ta đứng ở cửa chờ ngươi.
Nhiếp Ngôn nói. Hắn nghe được câu trả lời của Điểu Bất Thặng Đản mà hít vào một ngụm khí lạnh, xác xuất thành công của người này quá thấp, 10 ngân tệ nguyên liệu, nếu mà Dược Tề sư bình thường hợp thành thì cũng không tới lỗ vốn, Điểu Bất Thặng Đản như thế nào mà lại “lợi hại” quá vậy.
- Được.
Điểu Bất Thặng Đản trong lòng thấy không yên, còn có chút tuyệt vọng, Nhiếp Ngôn sẽ đuổi việc hắn.
Ở cửa công hội Dược Tề sư, Điểu Bất Thặng Đản nôn nóng đi qua đi lại, hắn đã nhận định kết cuộc của chính mình, khẳng định sẽ bị Nhiếp Ngôn tống cổ.
Người qua kẻ lại, mặc các trường bào Dược Tề sư màu sắc khác nhau ra vào. Đa số đều đeo huân chương Ngân Nguyệt của Dược Tề sư học đồ, ngẫu nhiên có 1-2 người đeo Kim Nguyệt huân chương sơ cấp Dược Tề sư, khi mà Điểu Bất Thặng Đản nhìn thấy họ thì cực kỳ hâm mộ.
Kia là một huân chương Kim Nguyệt, đại biểu cho thân phận cao quý của bọn họ, mấy Dược Tề sư đó chắc chắn được các công hội đãi ngộ rất lớn, bởi vì dược tề của bọn họ chế tác cho công hội rất là quan trọng.
Làm một Dược Tề sư học đồ trong công hội, thì công hội sẽ cung cấp rất nhiều dược thảo cho ngươi rèn luyện kỹ năng, cơ bản thì không có tiền lương, đơn giản là lao động miễn phí cho công hội. Nếu có thể thăng lên Dược Tề sư sơ cấp vậy thì chắc chắn sẽ phát đạt, công hội sẽ bồi dưỡng cho ngươi, sẽ cho ngươi phúc lợi rất nhiều, tiền lương so với những tri thức cao cấp cũng khác nhau lắm.
Hồi trước, hắn cũng từng khát khao giữ một chức nào đó trong công hội, nhàn nhã hưởng tiền lương Dược Tề sư, nhưng mà hiện tại hắn đã không còn hy vọng xa vời như vậy nữa.
Hắc Ám Du Hiệp công hội là một công hội vô cùng danh tiếng trong giới công hội. Trước khi Tín Ngưỡng mở cửa đã từng tham gia vài cái du hí, sau khi Tín Ngưỡng mở cửa thì trú tại Tín Ngưỡng, tuy rằng không tính là đại công hội gì hết nhưng mà đoàn lực ngưng tụ rất mạnh, Điểu Bất Thặng Đản là vì có được một kỹ năng đặc thù của Dược Tề sư nên mới được chiêu mộ, nhưng vài ngày liền bị đá ra, bởi vì xác suất hợp thành thành công của hắn quá thấp. Hắc Ám Du Hiệp đuổi Điểu Bất Thặng Đản không biết là may nhiều hay ít, dù có nhiều tiền đi nữa cũng không phải là từ trên trời rơi xuống để bồi dưởng người như vậy.
Nhiều người trong du hí kiếm được tiền như vậy, tại sao hắn bây giờ một chuyện cũng không thành?
Điểu Bất Thặng Đản trong lòng rất là phiền não, tiền trong hiện tại cũng đủ cho hắn dùng mấy tháng, vất vả lắm mới tìm được một ông chủ có tiền, chịu bồi dưỡng hắn, hắn hết lần này tới lần khác lại đi phá hoại. Theo lý thuyết thì xác xuất thành công của Dược Tề sư học đồ thì cũng không tồi nhưng mà tại sao hắn lại có xác xuất tồi như vậy chứ?
Đang phiền não trong lòng, Điểu Bất Thặng Đản ngẩng đầu lên liền phát hiện Nhiếp Ngôn đang đi tới.
- Ông chủ…
Điểu Bất Thặng Đản xấu hổ không biết nói thế nào.
- Vào trong rồi nói sau, có thuê phòng thí nghiệm cấp chuyên gia không?
Nhiếp Ngôn hỏi. Dược Tề sư công hội có rất nhiều thực nghiệm thất, người chơi giao nộp 30 ngân tệ thì có thể thuê một ngày. Trong lúc chế dược thì không thể để người khác làm phiền được, còn nếu mà thuê không được thực nghiệm thất thì chỉ còn nước là tới đại sảnh của Dược Tề sư công hội mà luyện, nơi đó đủ loại âm thanh, rất dễ ảnh hưởng tới xác xuất thành công trong khi luyện dược.
- Không có, tiền thuê phòng chuyên gia rất cao…
Điểu Bất Thặng Đản trả lời, hắn không nở bỏ ra nhiều tiền như vậy để thuê phòng chuyên gia.
Nhiếp Ngôn đi tới quầy của công hội Dược Tề sư, quầy được che phủ bới hoa văn gợn sống làm từ gỗ thông dụng mà thành, phong cách cổ xưa mà lại giản đơn. Người phụ trách là một nữ tử mặc bộ váy lam nhạt, gọi là Tác Lan Á, lông mi cong cong, ánh mắt ngọc bích, chóp mũi cao vút, vài sợi tóc rơi trên bả vai, trang sức hồng ngọc, nồng đậm phong cách Cách Lâm Lan. Chỉ có một từ để diễn tả đó là pớ phạch.
- Ngài tốt, xin hỏi ngài cần gì?
Tác Lan Á hỏi, thanh âm của nàng tựa Dạ Oanh cực kỳ êm tai.
Mỹ nữ cỡ này, làm cho tim người ta đập gấp hơn vài phần.
Tâm tư Nhiếp Ngôn sớm đã chạy qua bên mỹ nữ, bất giác trả lời:
- Ta cần một phòng thực nghiệm cấp chuyên gia.
- Xin hỏi ngài cần cấp bậc nào, chúng tôi có phòng cấp chuyên gia chia ra làm 3 loại bình thường, tinh trí, hào hoa. Tiền thuê phân biệt là 30 ngân, 50 ngân, và 60 ngân một ngày.
Tác Lan Á nói.
- Ta lấy một phòng bình thường cấp chuyên gia.
Nhiếp Ngôn nói, cấp bậc hiện giờ thì phòng bình thường cấp chuyên gia cũng đủ tiện nghi rồi.
- Có lãng phí quá hay không?
Điểu Bất Thặng Đản ở phía sau Nhiếp Ngôn nói, là 30 ngân ah, hắn để Nhiếp Ngôn chi nhiều tiền như vậy mà lại không báo đáp được cho người ta cái gì, trong lòng cảm thấy rất là áy náy.
- 30 ngân tệ thôi mà.
Nhiếp Ngôn mướn một phòng thực nghiệm, trả 30 ngân tệ rồi quay lại nói với Điểu Bất Thặng Đản:
- Chúng ta đi thôi.
Điểu Bất Thặng Đản đi theo Nhiếp Ngôn, đi vào thực nghiệm thất cấp chuyên gia.
Nhiếp Ngôn nhìn lướt qua phòng thực nghiệm, không gian không phải rất lớn, chỉ có vài thước, nhưng mà trong tình hình hiện tại, thì như vậy rất là dư dã rồi. Bên trái có 2 cái tủ, trong ngăn tủ có rất nhiều dược tề, vài lô bình thủy tinh đựng chất lỏng màu hồng, lam, lục, đủ loại, từng chiếc bình có một cái nhãn màu trắng, mặt trên viết tên vật phẩm và giá, đều được cung cấp bởi công hội Dược Tề sư, nhưng mà mấy cái đó không phải miễn phỉ, nếu sử dụng thì phải trả tiền.
Ở chính giữa thực nghiệm thất là một cái bàn hình chữ nhật để đầy các loại khí cụ.
- Lúc ngươi luyện chế dược tề, có phải không chú tâm?
Nhiếp Ngôn liếc nhìn Điểu Bất Thặng Đản nói.
Điểu Bất Thặng Đản nhớ lại quá trình hắn luyện dược, lúc trong thực nghiệm phòng làm cho hắn có chút hưng phấn, thế nên vội vàng muốn đạt được thành tựu tinh thần không chú ý, lại ảnh hưởng tới xác xuất thành công, nên xác xuất thành công của hắn so với người bình thường chỉ có 3 phần.
- Hình như là vậy.
- Luyện dược đầu tiên là phải tâm bình khí hòa, quên hết ngoại vật, chú tâm vào luyện, xác xuất thành công mới có thể ở mức bình thường, cũng tức là 60%. Còn nhờ vào dụng cụ linh tinh gì đó thì xác xuất thành công có thể tới 80%. Từ giờ trở đi, bỏ hết tạp niệm trong lòng, chuyên tâm luyện dược. Ngươi thử lại xem.
Nhiếp Ngôn nói, hiện tại Dược Tề sư cấp cao rất là ít, cái đó là do kinh nghiệm của rất nhiều dược sư đời trước tích góp được. Nhiếp Ngôn không khách khí mà mượn dùng.
Nhiếp Ngôn để mấy phần Tài Phong để trên mặt bàn.
- Được.
Điểu Bất Thặng Đản gật gật đầu, cầm lấy một phần tài liệu, làm theo lời Nhiếp Ngôn xử lý phần tài liệu.
Có lẽ vì Nhiếp Ngôn đứng cạnh nên Điểu Bất Thặng Đản có chút khẩn trương, lúc xử lý tài liệu có chút lúng túng.
Tên này là Dược Vương sao??? Nhiếp Ngôn nhíu mày, không phải ah, Dược Vương đó gọi là Điểu Bất Thặng Đản là chính xác mà, ngẫm lại cũng đúng, Dược Vương không phải là do trời sinh mà là do nỗ lực cố gắng mới thành được.
- Làm bất cứ chuyện gì cũng phải tuyệt đối bình tĩnh, không sợ bị bên ngoài quấy nhiễu, nếu mỗi lần luyện chế dược tề đều giống như vậy tay chân lúng ta lúng túng thì sớm cút đi, đừng có ở chỗ này mà để thêm xấu hổ.
Nhiếp Ngôn ngoài miệng không chút khoan dung nói, hắn cho Điểu Bất Thặng Đản cơ hội, còn phải nhờ vào chính hắn nữa mới được, nếu còn không được nữa thì chỉ còn cách đuổi hắn ra khỏi nhà thôi, mặc dù Nhiếp Ngôn có nhiều tiền cũng không nuôi dưỡng một tên Dược Tề sư phế vật.
Điểu Bất Thặng Đản nghe lời trách cứ của Nhiếp Ngôn, trái tim như bị kim đâm, Nhiếp Ngôn có lý do để cho hắn luyện dược vô điều kiện ah? Không có! Nếu hắn thật sự không làm được, thì hắn chắc chắn sẽ bị Nhiếp Ngôn đối sử như là Hắc Ám Du Hiệp công hội, đá đít hắn ra khỏi nhà, dù Nhiếp Ngôn không đuổi hắn thì hắn cũng không còn mặt mũi nào mà ở lại, thật vất vả lắm mới có được một cơ hội, hắn không muốn bỏ cuộc.
Điểu Bất Thặng Đản hít một hơi sâu, chậm rãi bình tĩnh lại, hết sức chăm chú nhìn chăm chăm vào bình dược tề trong tay. Bình thủy tinh trong tay chóp lên, hiện ra sắc thái rực rỡ, nhưng sau đó lại là một màu ảm đạm rồi tắt ngúm.
Hệ thống: chế tác dược tề thất bại.
Vẫn không được, Điểu Bất Thặng Đản cũng không ngẩng đầu nhìn Nhiếp Ngôn. Trên bàn thực nghiệm để hơn mười phân tài liệu, hắn có hơn mười cơ hội, nếu không thể nâng xác xuất thành công lên thì chỉ còn có một cách là bỏ của chạy lấy người thôi, không còn mặt mũi nào mà gặp người ta nữa.
Thất bại thì chứng tỏ hắn không thích hợp làm Dược Tề sư, có lẽ xóa nhân vật luyện lại một tên chức nghiệp chiến đấu thì hơn.
Điểu Bất Thặng Đản nghĩ trong lòng, tâm tình hắn như phá phủ trầm châu. ( Thành ngữ này xuất xứ từ “Sử ký – Hạng Vũ bản kỷ”, có ý nghĩa là đaapj vỡ nồi và dìm thuyền, chỉ ý chí chiến đấu đến cùng, quyết không bỏ cuộc – Sưu tầm tư liệu trên internet).
- Lúc cầm thủy bình thì phải bình tĩnh, lực không quá mạnh!
Nhiếp Ngôn chưa có học Dược Tề sư nên chỉ có thể dựa vào một ít hiểu biết bên ngoài để chỉ điểm Điểu Bất Thặng Đản.
Điểu Bất Thặng Đản hiểu được, đây là cơ hội cuối cùng của hắn. Bắt đầu chuyên tâm luyện chế dược tề, lắc lắc bình thủy tinh trong tay, hồn nhiên vong ngã ( Trở về bản ngã chân thật nhất, quên đi cả bản thân. – Lão Mạc).
Hệ thống: ngài chế được một lọ sơ cấp dược tề giải trừ tê liệt.
Thành công, Điểu Bất Thặng Đản tâm tư rung động, thở dài một hơi, tâm tình thoải mái hơn nhiều, tiếp tục luyện chế dược tề.
Điểu Bất Thặng Đản dường như quên mất Nhiếp Ngôn bên cạnh, nhìn chằm chằm bình dược tề trước mặt, hoàn toàn giống như si ngốc, vừa nhìn thấy vẻ mặt chăm chú này thì Nhiếp Ngôn biết đây là lúc quan trọng, và đồng thời cũng xác nhận người trước mặt hiện giờ đúng là Dược Vương.
Một bình dược tề được Điểu Bất Thặng Đản chế ra, xác xuất thất bại vẫn cao, xác xuất thành công thấp hơn so với người chơi khác nhưng mà vẫn còn hơn, đó là một tiến bộ rất lớn của hắn.
Trong chớp mắt hắn giống như là tìm được bí quyết
Điểu Bất Thặng Đản nhờ lĩnh ngộ mà trở thành Dược Vương, vấn đề chính là thời gian, Nhiếp Ngôn yên lặng lui ra ngoài, Điểu Bất Thặng Đản vẫn không biết.
Điểu Bất Thặng Đản đem toàn bộ nguyên liệu chế tác thành dược tề, tổng cộng thành công 5 bình, như vậy làm cho hắn mừng rỡ như điên, chờ hắn hồi phục lại, quay tìm Nhiếp Ngôn thì Nhiếp Ngôn sớm đã đi rồi.
- Ông chủ ta chế thành công 5 bình.
Điểu Bất Thặng Đản mừng rỡ nói, muốn đem cảm xúc này bùng nổ ra ngoài, thất bại nhiều lần làm cho hắn gần như tuyệt vọng, mà hiện tại hắn như nhìn thấy ánh bình minh.
- Uhm, ta biết rồi, xác xuất thành công còn thấp, cần cố gắng nhiều, ngươi tiếp tục luyện đi.
Nhiếp Ngôn nói, kỳ thật mặc kệ chức nghiệp gì, hễ mà đụng tới nghề nghiệp là phải kể tới thiên tư và cố gắng của mỗi cá nhân.
- Vâng, ta hiểu.
Điểu Bất Thặng Đản cao hứng nói, xác xuất thành công đã vượt qua mức hắn tưởng tượng, trước kia luyện dược 11 lần thì thành công chỉ có 2 lần thôi. Chỉ cần Nhiếp Ngôn không đuổi hắn ra khỏi nhà, hắn có thể chậm rãi nâng cao xác xuất thành công.
- Ta đi bán đấu giá mua một ít nguyên liệu, rồi gửi qua cho ngươi, nhanh lên sơ cấp Dược Tề sư đi, chế tác thành phẩm tốt thì đừng bán, giữ lại, ta chuẩn bị mở một cái dược điếm, đến lúc đó ngươi sẽ là quản lý.
Nhiếp Ngôn nói, trong tay còn nhiều đất như vậy, thăng cấp 1-2 cửa hàng không là vấn đề, mấy chỗ đất đó đều là loại tốt, cho nên thăng cấp lên thì sẽ rất có ích, chừng 2-3 vàng là có thể nâng lên được, chờ tới khi khu phố phồn hoa lên, thì khi thăng cấp tiền phí sẽ nhiều hơn nữa. Mục tiêu thứ nhất của Nhiếp Ngôn là thăng cấp cho một tòa dược điếm.
- Quản lý? Ta sao?
Điểu Bất Thặng Đản kích động hỏi. Hắn cũng khát vọng sở hữu một dược điếm nhưng mà hắn không có tiền, cho nên chỉ có thể mơ mộng thôi. Thu nhập của một cái dược điếm một ngày không thấp đâu à nha!
- Làm tốt thì ta sẽ không bạc đãi ngươi.
- Vâng, ta nhất định cố gắng.
Điểu Bất Thặng Đản không cách nào hình dung tâm tình của mình hiện giờ, trước hắn đã bỏ cuộc không nghĩ ngoài ý muốn tìm lại được cảm giác, loại cảm giác vân khai kiến nguyệt minh ( Tựa như mây mù gặp được ánh trắng – Lão Mạc). Tương lai rộng mở phía trước, Điểu Bất Thặng Đản hít sâu một hơi, kích động khó có thể kiềm chế, tay run run, dược tề đang pha chế lại thất bại, vui quá hóa buồn. “Áaaaaaa…”
Nhiếp ngôn suy tư một lát, nếu quyết định thăng cấp dược điếm thì sẽ phải dùng hắc thủy dược tề, dùng nó để thu hút nhân khí thì rất là tốt.
Bên trong cửa hàng bán ra hắc thủy dược tề, mà trên thị trường thì không có bao nhiêu, vậy thì sẽ mang tới lợi nhuận bao nhiêu đây?
Tâm niệm Nhiếp Ngôn vừa nghĩ vừa tính toán, hắn đến khu phố trung tâm mua 15 bạc nguyên liệu, gửi qua cho Điểu Bất Thặng Đản, để cho hắn chuyên tâm luyện, rồi đi bán ra một ít hắc thủy dược tề nguyên liệu và thành phẩm. Kiếm được 3 kim tệ rồi sau đó tới thành phía Đông, mua vài mảnh đất.
Lúc này Tạp La Nhĩ thành phía Đông vẫn là một xóm nghèo, đủ loại quần áo rách nát so với phố lớn thì một trời một vực. Những căn nhà dân dựng sát cây cối ở 2 bên ngã tư đường lung lay trong gió như sắp đổ.
Ai cũng không tưởng tượng được, trong tương lai chỗ bần cùng này lại trở thành nơi buôn bán phồn hoa nhất thành.
Những chỗ quan trọng trong khu vực phụ cận đều nằm trong tay Nhiếp Ngôn, tương lai sẽ trở thành nhà của hắn, tên Tào Húc sáng tạo nên thần thoại thương nghiệp ở kiếp trước, hãy cút đi!
Án chiếu vận mệnh tương lai, dược điếm tốt nhất nên đặt ở mặt tiền lộ, tìm trong các mẫu đất Nhiếp Ngôn tìm được một nơi thích hợp.
Hệ thống: ngài quyết định thăng cấp cửa hàng? Thăng cấp lần này cần 2 kim tệ.
Đúng.
Hệ thống: cửa hàng thăng cấp thành công.
Nhiếp Ngôn đứng trước mảnh đất, một kiến trúc đột ngột từ dưới đất mọc lên. Một tòa kiến trúc được xây từ đá màu trắng, chỉ có một tầng trệt, mỹ quan tinh xảo, bên trong có một quầy và những kệ thẳng hàng, ngay góc cũng được điêu khắc tinh xảo các ký hiệu, mang đậm chất Cách Lâm Lan.
Hệ thống: ngài quyết định thuê nhân viên nào cho cửa hàng?
Nhiếp Ngôn nhìn lướt qua danh sách, một loạt tên hiện ra, phía trên còn có nhiều tư liệu, giá cả thuê vân vân để tham khảo.
Nhân viên cửa hàng có thể thay thế người chơi quản lý cửa hàng, úy thác bán hộ thương phẩm, nhân viên chỉ có thể bán theo giá cả mà chủ dược điếm đã định sẵn, không có quyền tự quyết, bọn họ chỉ là trí năng sơ cấp. Tạp Lạp Địch: nam, 20 tuổi. Danh dự 10. Kỹ năng: khoái tốc bôn hào. Giá thuê: 5 bạc.
Đặc Tư Lạp: nam, tuổi 30, danh dự 14. Kỹ năng: lực lượng tăng phúc. Giá thuê: 6 bạc.
Nhiếp Ngôn xem qua xem lại danh sách, tìm kiếm người thích hợp, kỹ năng của bọn họ đều cổ quái, có nhanh nhẹn, trí lực, lực lượng, giá thuê cũng không giống nhau.
Kiếp trước, dược điếm thịnh thế nhất thuê một nhân viên gọi là gì nhỉ? Nhiếp Ngôn mơ hồ có một chút ấn tượng. Là một người tàn tật, gọi là Lai Tư
Nhiếp Ngôn tiếp tục xem danh sách, ở phía dưới cuối cùng cũng tìm được cái tên quen thuộc.
Què nhân Nhân Tắc Lai Tư: nam, tuổi 40. Danh dự 30. Kỹ năng: bí mật. Giá thuê: 30 bạc.
Nhiếp Ngôn nghĩ tới chính là hắn! Tuy giá thuê hơi mắc nhưng mà vẫn không chút do dự thuê hắn.
Một cái kỹ năng không biết là cái gì, còn là nhân viên cửa hàng bị tàn tật, giá thuê 30 bạc, hiển nhiên là rất cổ quái, lúc trước thịnh thế dược điếm vẫn giữ kín như bưng thông tin về Lai Tư, nhưng về sau kỹ năng của hắn vẫn bị người ta tìm ra, là thuật ngoại giao hiếm thấy, một kỹ năng có thể tăng độ hảo cảm khi giao dịch với đối phương.
Bỏ trang bị vào trong túi, Nhiếp Ngôn cũng lụm luôn tiền của mấy con nhím rơi ra. Kiểm tra kỹ không quên thứ gì, lụm một ít tiền rơi ra cũng được 2 ngân tệ, tương đối khả quan.
Tới chỗ này mục đích là thăng cấp, sau khi sử dụng Lôi Đình Chi Hỏa, Nhiếp Ngôn đem những đồ gia trì trí lực tháo xuống hết, đổi lại bộ trang bị ban đầu. Lấy ra hồi thành quyển trục, bắt đầu đọc. Một đạo bạch quang hiện lên, Nhiếp Ngôn đã về tới thành, nhìn qua bảng xếp hạng cấp bậc, cấp cao nhất hiện giờ chỉ mới là cấp 9, ngang ngang với Nhiếp Ngôn.
Đa số người chơi cũng chưa có lên cấp cao, Nhiếp Ngôn cũng không sốt ruột đi luyện cấp, đây là thời điểm để đi lấy Trật Tự chương.
Nhiếp Ngôn nhận được tin tức của Điểu Bất Thặng Đản.
- Ông chủ, ta…
- Làm sao?
- Số dược thảo ngươi đưa cho ta, ta đi chế dược tề, chỉ là…
Điểu Bất Thặng Đản ấp úng nói.
- Chỉ là sao? Kết quả thế nào?
- Phỏng chừng… Có thể bán được 3 ngân tệ. Thực xin lỗi, ta hợp thành xác suất thất bại vẫn cao.
Điểu Bất Thặng Đản xấu hổ nói, phải biết là Nhiếp Ngôn cho hắn số dược thảo hơn 10 ngân tệ mà tới tay hắn chỉ một ngày thôi, cũng chơi tới một ngày nữa, mà lại chỉ chế ra dược tề bán được 3 ngân tệ. Tiền bạc dù Nhiếp Ngôn có nhưng cũng sợ không nuôi nổi hắn.
- Đến công hội Dược Tề sư đi, ta đứng ở cửa chờ ngươi.
Nhiếp Ngôn nói. Hắn nghe được câu trả lời của Điểu Bất Thặng Đản mà hít vào một ngụm khí lạnh, xác xuất thành công của người này quá thấp, 10 ngân tệ nguyên liệu, nếu mà Dược Tề sư bình thường hợp thành thì cũng không tới lỗ vốn, Điểu Bất Thặng Đản như thế nào mà lại “lợi hại” quá vậy.
- Được.
Điểu Bất Thặng Đản trong lòng thấy không yên, còn có chút tuyệt vọng, Nhiếp Ngôn sẽ đuổi việc hắn.
Ở cửa công hội Dược Tề sư, Điểu Bất Thặng Đản nôn nóng đi qua đi lại, hắn đã nhận định kết cuộc của chính mình, khẳng định sẽ bị Nhiếp Ngôn tống cổ.
Người qua kẻ lại, mặc các trường bào Dược Tề sư màu sắc khác nhau ra vào. Đa số đều đeo huân chương Ngân Nguyệt của Dược Tề sư học đồ, ngẫu nhiên có 1-2 người đeo Kim Nguyệt huân chương sơ cấp Dược Tề sư, khi mà Điểu Bất Thặng Đản nhìn thấy họ thì cực kỳ hâm mộ.
Kia là một huân chương Kim Nguyệt, đại biểu cho thân phận cao quý của bọn họ, mấy Dược Tề sư đó chắc chắn được các công hội đãi ngộ rất lớn, bởi vì dược tề của bọn họ chế tác cho công hội rất là quan trọng.
Làm một Dược Tề sư học đồ trong công hội, thì công hội sẽ cung cấp rất nhiều dược thảo cho ngươi rèn luyện kỹ năng, cơ bản thì không có tiền lương, đơn giản là lao động miễn phí cho công hội. Nếu có thể thăng lên Dược Tề sư sơ cấp vậy thì chắc chắn sẽ phát đạt, công hội sẽ bồi dưỡng cho ngươi, sẽ cho ngươi phúc lợi rất nhiều, tiền lương so với những tri thức cao cấp cũng khác nhau lắm.
Hồi trước, hắn cũng từng khát khao giữ một chức nào đó trong công hội, nhàn nhã hưởng tiền lương Dược Tề sư, nhưng mà hiện tại hắn đã không còn hy vọng xa vời như vậy nữa.
Hắc Ám Du Hiệp công hội là một công hội vô cùng danh tiếng trong giới công hội. Trước khi Tín Ngưỡng mở cửa đã từng tham gia vài cái du hí, sau khi Tín Ngưỡng mở cửa thì trú tại Tín Ngưỡng, tuy rằng không tính là đại công hội gì hết nhưng mà đoàn lực ngưng tụ rất mạnh, Điểu Bất Thặng Đản là vì có được một kỹ năng đặc thù của Dược Tề sư nên mới được chiêu mộ, nhưng vài ngày liền bị đá ra, bởi vì xác suất hợp thành thành công của hắn quá thấp. Hắc Ám Du Hiệp đuổi Điểu Bất Thặng Đản không biết là may nhiều hay ít, dù có nhiều tiền đi nữa cũng không phải là từ trên trời rơi xuống để bồi dưởng người như vậy.
Nhiều người trong du hí kiếm được tiền như vậy, tại sao hắn bây giờ một chuyện cũng không thành?
Điểu Bất Thặng Đản trong lòng rất là phiền não, tiền trong hiện tại cũng đủ cho hắn dùng mấy tháng, vất vả lắm mới tìm được một ông chủ có tiền, chịu bồi dưỡng hắn, hắn hết lần này tới lần khác lại đi phá hoại. Theo lý thuyết thì xác xuất thành công của Dược Tề sư học đồ thì cũng không tồi nhưng mà tại sao hắn lại có xác xuất tồi như vậy chứ?
Đang phiền não trong lòng, Điểu Bất Thặng Đản ngẩng đầu lên liền phát hiện Nhiếp Ngôn đang đi tới.
- Ông chủ…
Điểu Bất Thặng Đản xấu hổ không biết nói thế nào.
- Vào trong rồi nói sau, có thuê phòng thí nghiệm cấp chuyên gia không?
Nhiếp Ngôn hỏi. Dược Tề sư công hội có rất nhiều thực nghiệm thất, người chơi giao nộp 30 ngân tệ thì có thể thuê một ngày. Trong lúc chế dược thì không thể để người khác làm phiền được, còn nếu mà thuê không được thực nghiệm thất thì chỉ còn nước là tới đại sảnh của Dược Tề sư công hội mà luyện, nơi đó đủ loại âm thanh, rất dễ ảnh hưởng tới xác xuất thành công trong khi luyện dược.
- Không có, tiền thuê phòng chuyên gia rất cao…
Điểu Bất Thặng Đản trả lời, hắn không nở bỏ ra nhiều tiền như vậy để thuê phòng chuyên gia.
Nhiếp Ngôn đi tới quầy của công hội Dược Tề sư, quầy được che phủ bới hoa văn gợn sống làm từ gỗ thông dụng mà thành, phong cách cổ xưa mà lại giản đơn. Người phụ trách là một nữ tử mặc bộ váy lam nhạt, gọi là Tác Lan Á, lông mi cong cong, ánh mắt ngọc bích, chóp mũi cao vút, vài sợi tóc rơi trên bả vai, trang sức hồng ngọc, nồng đậm phong cách Cách Lâm Lan. Chỉ có một từ để diễn tả đó là pớ phạch.
- Ngài tốt, xin hỏi ngài cần gì?
Tác Lan Á hỏi, thanh âm của nàng tựa Dạ Oanh cực kỳ êm tai.
Mỹ nữ cỡ này, làm cho tim người ta đập gấp hơn vài phần.
Tâm tư Nhiếp Ngôn sớm đã chạy qua bên mỹ nữ, bất giác trả lời:
- Ta cần một phòng thực nghiệm cấp chuyên gia.
- Xin hỏi ngài cần cấp bậc nào, chúng tôi có phòng cấp chuyên gia chia ra làm 3 loại bình thường, tinh trí, hào hoa. Tiền thuê phân biệt là 30 ngân, 50 ngân, và 60 ngân một ngày.
Tác Lan Á nói.
- Ta lấy một phòng bình thường cấp chuyên gia.
Nhiếp Ngôn nói, cấp bậc hiện giờ thì phòng bình thường cấp chuyên gia cũng đủ tiện nghi rồi.
- Có lãng phí quá hay không?
Điểu Bất Thặng Đản ở phía sau Nhiếp Ngôn nói, là 30 ngân ah, hắn để Nhiếp Ngôn chi nhiều tiền như vậy mà lại không báo đáp được cho người ta cái gì, trong lòng cảm thấy rất là áy náy.
- 30 ngân tệ thôi mà.
Nhiếp Ngôn mướn một phòng thực nghiệm, trả 30 ngân tệ rồi quay lại nói với Điểu Bất Thặng Đản:
- Chúng ta đi thôi.
Điểu Bất Thặng Đản đi theo Nhiếp Ngôn, đi vào thực nghiệm thất cấp chuyên gia.
Nhiếp Ngôn nhìn lướt qua phòng thực nghiệm, không gian không phải rất lớn, chỉ có vài thước, nhưng mà trong tình hình hiện tại, thì như vậy rất là dư dã rồi. Bên trái có 2 cái tủ, trong ngăn tủ có rất nhiều dược tề, vài lô bình thủy tinh đựng chất lỏng màu hồng, lam, lục, đủ loại, từng chiếc bình có một cái nhãn màu trắng, mặt trên viết tên vật phẩm và giá, đều được cung cấp bởi công hội Dược Tề sư, nhưng mà mấy cái đó không phải miễn phỉ, nếu sử dụng thì phải trả tiền.
Ở chính giữa thực nghiệm thất là một cái bàn hình chữ nhật để đầy các loại khí cụ.
- Lúc ngươi luyện chế dược tề, có phải không chú tâm?
Nhiếp Ngôn liếc nhìn Điểu Bất Thặng Đản nói.
Điểu Bất Thặng Đản nhớ lại quá trình hắn luyện dược, lúc trong thực nghiệm phòng làm cho hắn có chút hưng phấn, thế nên vội vàng muốn đạt được thành tựu tinh thần không chú ý, lại ảnh hưởng tới xác xuất thành công, nên xác xuất thành công của hắn so với người bình thường chỉ có 3 phần.
- Hình như là vậy.
- Luyện dược đầu tiên là phải tâm bình khí hòa, quên hết ngoại vật, chú tâm vào luyện, xác xuất thành công mới có thể ở mức bình thường, cũng tức là 60%. Còn nhờ vào dụng cụ linh tinh gì đó thì xác xuất thành công có thể tới 80%. Từ giờ trở đi, bỏ hết tạp niệm trong lòng, chuyên tâm luyện dược. Ngươi thử lại xem.
Nhiếp Ngôn nói, hiện tại Dược Tề sư cấp cao rất là ít, cái đó là do kinh nghiệm của rất nhiều dược sư đời trước tích góp được. Nhiếp Ngôn không khách khí mà mượn dùng.
Nhiếp Ngôn để mấy phần Tài Phong để trên mặt bàn.
- Được.
Điểu Bất Thặng Đản gật gật đầu, cầm lấy một phần tài liệu, làm theo lời Nhiếp Ngôn xử lý phần tài liệu.
Có lẽ vì Nhiếp Ngôn đứng cạnh nên Điểu Bất Thặng Đản có chút khẩn trương, lúc xử lý tài liệu có chút lúng túng.
Tên này là Dược Vương sao??? Nhiếp Ngôn nhíu mày, không phải ah, Dược Vương đó gọi là Điểu Bất Thặng Đản là chính xác mà, ngẫm lại cũng đúng, Dược Vương không phải là do trời sinh mà là do nỗ lực cố gắng mới thành được.
- Làm bất cứ chuyện gì cũng phải tuyệt đối bình tĩnh, không sợ bị bên ngoài quấy nhiễu, nếu mỗi lần luyện chế dược tề đều giống như vậy tay chân lúng ta lúng túng thì sớm cút đi, đừng có ở chỗ này mà để thêm xấu hổ.
Nhiếp Ngôn ngoài miệng không chút khoan dung nói, hắn cho Điểu Bất Thặng Đản cơ hội, còn phải nhờ vào chính hắn nữa mới được, nếu còn không được nữa thì chỉ còn cách đuổi hắn ra khỏi nhà thôi, mặc dù Nhiếp Ngôn có nhiều tiền cũng không nuôi dưỡng một tên Dược Tề sư phế vật.
Điểu Bất Thặng Đản nghe lời trách cứ của Nhiếp Ngôn, trái tim như bị kim đâm, Nhiếp Ngôn có lý do để cho hắn luyện dược vô điều kiện ah? Không có! Nếu hắn thật sự không làm được, thì hắn chắc chắn sẽ bị Nhiếp Ngôn đối sử như là Hắc Ám Du Hiệp công hội, đá đít hắn ra khỏi nhà, dù Nhiếp Ngôn không đuổi hắn thì hắn cũng không còn mặt mũi nào mà ở lại, thật vất vả lắm mới có được một cơ hội, hắn không muốn bỏ cuộc.
Điểu Bất Thặng Đản hít một hơi sâu, chậm rãi bình tĩnh lại, hết sức chăm chú nhìn chăm chăm vào bình dược tề trong tay. Bình thủy tinh trong tay chóp lên, hiện ra sắc thái rực rỡ, nhưng sau đó lại là một màu ảm đạm rồi tắt ngúm.
Hệ thống: chế tác dược tề thất bại.
Vẫn không được, Điểu Bất Thặng Đản cũng không ngẩng đầu nhìn Nhiếp Ngôn. Trên bàn thực nghiệm để hơn mười phân tài liệu, hắn có hơn mười cơ hội, nếu không thể nâng xác xuất thành công lên thì chỉ còn có một cách là bỏ của chạy lấy người thôi, không còn mặt mũi nào mà gặp người ta nữa.
Thất bại thì chứng tỏ hắn không thích hợp làm Dược Tề sư, có lẽ xóa nhân vật luyện lại một tên chức nghiệp chiến đấu thì hơn.
Điểu Bất Thặng Đản nghĩ trong lòng, tâm tình hắn như phá phủ trầm châu. ( Thành ngữ này xuất xứ từ “Sử ký – Hạng Vũ bản kỷ”, có ý nghĩa là đaapj vỡ nồi và dìm thuyền, chỉ ý chí chiến đấu đến cùng, quyết không bỏ cuộc – Sưu tầm tư liệu trên internet).
- Lúc cầm thủy bình thì phải bình tĩnh, lực không quá mạnh!
Nhiếp Ngôn chưa có học Dược Tề sư nên chỉ có thể dựa vào một ít hiểu biết bên ngoài để chỉ điểm Điểu Bất Thặng Đản.
Điểu Bất Thặng Đản hiểu được, đây là cơ hội cuối cùng của hắn. Bắt đầu chuyên tâm luyện chế dược tề, lắc lắc bình thủy tinh trong tay, hồn nhiên vong ngã ( Trở về bản ngã chân thật nhất, quên đi cả bản thân. – Lão Mạc).
Hệ thống: ngài chế được một lọ sơ cấp dược tề giải trừ tê liệt.
Thành công, Điểu Bất Thặng Đản tâm tư rung động, thở dài một hơi, tâm tình thoải mái hơn nhiều, tiếp tục luyện chế dược tề.
Điểu Bất Thặng Đản dường như quên mất Nhiếp Ngôn bên cạnh, nhìn chằm chằm bình dược tề trước mặt, hoàn toàn giống như si ngốc, vừa nhìn thấy vẻ mặt chăm chú này thì Nhiếp Ngôn biết đây là lúc quan trọng, và đồng thời cũng xác nhận người trước mặt hiện giờ đúng là Dược Vương.
Một bình dược tề được Điểu Bất Thặng Đản chế ra, xác xuất thất bại vẫn cao, xác xuất thành công thấp hơn so với người chơi khác nhưng mà vẫn còn hơn, đó là một tiến bộ rất lớn của hắn.
Trong chớp mắt hắn giống như là tìm được bí quyết
Điểu Bất Thặng Đản nhờ lĩnh ngộ mà trở thành Dược Vương, vấn đề chính là thời gian, Nhiếp Ngôn yên lặng lui ra ngoài, Điểu Bất Thặng Đản vẫn không biết.
Điểu Bất Thặng Đản đem toàn bộ nguyên liệu chế tác thành dược tề, tổng cộng thành công 5 bình, như vậy làm cho hắn mừng rỡ như điên, chờ hắn hồi phục lại, quay tìm Nhiếp Ngôn thì Nhiếp Ngôn sớm đã đi rồi.
- Ông chủ ta chế thành công 5 bình.
Điểu Bất Thặng Đản mừng rỡ nói, muốn đem cảm xúc này bùng nổ ra ngoài, thất bại nhiều lần làm cho hắn gần như tuyệt vọng, mà hiện tại hắn như nhìn thấy ánh bình minh.
- Uhm, ta biết rồi, xác xuất thành công còn thấp, cần cố gắng nhiều, ngươi tiếp tục luyện đi.
Nhiếp Ngôn nói, kỳ thật mặc kệ chức nghiệp gì, hễ mà đụng tới nghề nghiệp là phải kể tới thiên tư và cố gắng của mỗi cá nhân.
- Vâng, ta hiểu.
Điểu Bất Thặng Đản cao hứng nói, xác xuất thành công đã vượt qua mức hắn tưởng tượng, trước kia luyện dược 11 lần thì thành công chỉ có 2 lần thôi. Chỉ cần Nhiếp Ngôn không đuổi hắn ra khỏi nhà, hắn có thể chậm rãi nâng cao xác xuất thành công.
- Ta đi bán đấu giá mua một ít nguyên liệu, rồi gửi qua cho ngươi, nhanh lên sơ cấp Dược Tề sư đi, chế tác thành phẩm tốt thì đừng bán, giữ lại, ta chuẩn bị mở một cái dược điếm, đến lúc đó ngươi sẽ là quản lý.
Nhiếp Ngôn nói, trong tay còn nhiều đất như vậy, thăng cấp 1-2 cửa hàng không là vấn đề, mấy chỗ đất đó đều là loại tốt, cho nên thăng cấp lên thì sẽ rất có ích, chừng 2-3 vàng là có thể nâng lên được, chờ tới khi khu phố phồn hoa lên, thì khi thăng cấp tiền phí sẽ nhiều hơn nữa. Mục tiêu thứ nhất của Nhiếp Ngôn là thăng cấp cho một tòa dược điếm.
- Quản lý? Ta sao?
Điểu Bất Thặng Đản kích động hỏi. Hắn cũng khát vọng sở hữu một dược điếm nhưng mà hắn không có tiền, cho nên chỉ có thể mơ mộng thôi. Thu nhập của một cái dược điếm một ngày không thấp đâu à nha!
- Làm tốt thì ta sẽ không bạc đãi ngươi.
- Vâng, ta nhất định cố gắng.
Điểu Bất Thặng Đản không cách nào hình dung tâm tình của mình hiện giờ, trước hắn đã bỏ cuộc không nghĩ ngoài ý muốn tìm lại được cảm giác, loại cảm giác vân khai kiến nguyệt minh ( Tựa như mây mù gặp được ánh trắng – Lão Mạc). Tương lai rộng mở phía trước, Điểu Bất Thặng Đản hít sâu một hơi, kích động khó có thể kiềm chế, tay run run, dược tề đang pha chế lại thất bại, vui quá hóa buồn. “Áaaaaaa…”
Nhiếp ngôn suy tư một lát, nếu quyết định thăng cấp dược điếm thì sẽ phải dùng hắc thủy dược tề, dùng nó để thu hút nhân khí thì rất là tốt.
Bên trong cửa hàng bán ra hắc thủy dược tề, mà trên thị trường thì không có bao nhiêu, vậy thì sẽ mang tới lợi nhuận bao nhiêu đây?
Tâm niệm Nhiếp Ngôn vừa nghĩ vừa tính toán, hắn đến khu phố trung tâm mua 15 bạc nguyên liệu, gửi qua cho Điểu Bất Thặng Đản, để cho hắn chuyên tâm luyện, rồi đi bán ra một ít hắc thủy dược tề nguyên liệu và thành phẩm. Kiếm được 3 kim tệ rồi sau đó tới thành phía Đông, mua vài mảnh đất.
Lúc này Tạp La Nhĩ thành phía Đông vẫn là một xóm nghèo, đủ loại quần áo rách nát so với phố lớn thì một trời một vực. Những căn nhà dân dựng sát cây cối ở 2 bên ngã tư đường lung lay trong gió như sắp đổ.
Ai cũng không tưởng tượng được, trong tương lai chỗ bần cùng này lại trở thành nơi buôn bán phồn hoa nhất thành.
Những chỗ quan trọng trong khu vực phụ cận đều nằm trong tay Nhiếp Ngôn, tương lai sẽ trở thành nhà của hắn, tên Tào Húc sáng tạo nên thần thoại thương nghiệp ở kiếp trước, hãy cút đi!
Án chiếu vận mệnh tương lai, dược điếm tốt nhất nên đặt ở mặt tiền lộ, tìm trong các mẫu đất Nhiếp Ngôn tìm được một nơi thích hợp.
Hệ thống: ngài quyết định thăng cấp cửa hàng? Thăng cấp lần này cần 2 kim tệ.
Đúng.
Hệ thống: cửa hàng thăng cấp thành công.
Nhiếp Ngôn đứng trước mảnh đất, một kiến trúc đột ngột từ dưới đất mọc lên. Một tòa kiến trúc được xây từ đá màu trắng, chỉ có một tầng trệt, mỹ quan tinh xảo, bên trong có một quầy và những kệ thẳng hàng, ngay góc cũng được điêu khắc tinh xảo các ký hiệu, mang đậm chất Cách Lâm Lan.
Hệ thống: ngài quyết định thuê nhân viên nào cho cửa hàng?
Nhiếp Ngôn nhìn lướt qua danh sách, một loạt tên hiện ra, phía trên còn có nhiều tư liệu, giá cả thuê vân vân để tham khảo.
Nhân viên cửa hàng có thể thay thế người chơi quản lý cửa hàng, úy thác bán hộ thương phẩm, nhân viên chỉ có thể bán theo giá cả mà chủ dược điếm đã định sẵn, không có quyền tự quyết, bọn họ chỉ là trí năng sơ cấp. Tạp Lạp Địch: nam, 20 tuổi. Danh dự 10. Kỹ năng: khoái tốc bôn hào. Giá thuê: 5 bạc.
Đặc Tư Lạp: nam, tuổi 30, danh dự 14. Kỹ năng: lực lượng tăng phúc. Giá thuê: 6 bạc.
Nhiếp Ngôn xem qua xem lại danh sách, tìm kiếm người thích hợp, kỹ năng của bọn họ đều cổ quái, có nhanh nhẹn, trí lực, lực lượng, giá thuê cũng không giống nhau.
Kiếp trước, dược điếm thịnh thế nhất thuê một nhân viên gọi là gì nhỉ? Nhiếp Ngôn mơ hồ có một chút ấn tượng. Là một người tàn tật, gọi là Lai Tư
Nhiếp Ngôn tiếp tục xem danh sách, ở phía dưới cuối cùng cũng tìm được cái tên quen thuộc.
Què nhân Nhân Tắc Lai Tư: nam, tuổi 40. Danh dự 30. Kỹ năng: bí mật. Giá thuê: 30 bạc.
Nhiếp Ngôn nghĩ tới chính là hắn! Tuy giá thuê hơi mắc nhưng mà vẫn không chút do dự thuê hắn.
Một cái kỹ năng không biết là cái gì, còn là nhân viên cửa hàng bị tàn tật, giá thuê 30 bạc, hiển nhiên là rất cổ quái, lúc trước thịnh thế dược điếm vẫn giữ kín như bưng thông tin về Lai Tư, nhưng về sau kỹ năng của hắn vẫn bị người ta tìm ra, là thuật ngoại giao hiếm thấy, một kỹ năng có thể tăng độ hảo cảm khi giao dịch với đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.