Chương 277: Trợ Giáo
Phát Tiêu Đích Oa Ngưu
02/01/2023
Trong phòng tập thể thao. Đám học viên tụm năm tụm ba thành từng nhóm. Dương Bác Dịch – thầy huấn luyện của bọn hắn đứng một bên chỉ đạo. Là giáo sư có kinh nghiệm của các trường trung học, đã từng giành á quân giải đấu vật quốc gia lần thứ 70. Công phu của hắn đã rất vững vàng. Nhiếp Ngôn sống hai kiếp có thể kinh nghiệm không hề thua kém Dương Bác Dịch, nhưng về mặt thể chất thì còn kém xa. Cho dù là quyền kình hay cước lực, hắn và Dương Bác Dịch cũng không phải cùng một cấp độ, bởi vì hắn còn đang ở giai đoạn phát triển cơ thể, chờ đến lúc các cơ năng hoàn toàn thành thục, thực lực nhất định sẽ vượt qua Dương Bác Dịch.
Trông thấy Nhiếp Ngôn tiến đến, Dương Bác Dịch mỉm cười với Niếp Ngôn, hỏi: “Có hứng thú luyện quyền với ta một chút không?”
Hắn muốn biết rốt cuộc Nhiếp Ngôn đã đạt tới trình độ nào rồi, lúc trước nghe đồn Nhiếp Ngôn dùng một chiêu đánh bại Lưu Thụy, hắn cũng không tận mắt chứng kiến. Giờ muốn thử thân thủ Nhiếp Ngôn một chút để nắm rõ hơn thực lực của tên học viên này.
Các học viên ở xung quanh vừa nghe Dương Bác Dịch tự mình ra tay, cả đám ai nấy đều hưng phấn. Đám tay chân của Lưu Thụy mừng thầm, Nhiếp Ngôn thi đấu cùng với Dương Bác Dịch, nhất định sẽ thua thảm, không biết hắn có thể chịu được mấy chiêu đây.
Nhiếp Ngôn hiểu rõ Dương Bác Dịch cũng không có ý xấu, là giáo sư, hắn nhất định phải hiểu rõ thực lực của học viên.
“Xin giáo sư chỉ giáo” Nhiếp Ngôn hướng Dương Bác Dịch ôm quyền, nói.
Dương Bác Dịch vuốt vuốt cằm, biểu hiện của Nhiếp Ngôn rất lễ phép, làm hắn có ấn tượng không sai.
Mọi người đi đến sân bên ngoài, Dương Bác Dịch và Nhiếp Ngôn đứng đối mặt nhau, theo đúng lễ nghi, chào hỏi mở đầu.
Mọi người vây xem xung quanh, Tạ Dao mặc đạo phục đứng trong đám người, ánh mắt thoáng kinh ngạc. Nét mặt Nhiếp Ngôn kiên định, khí thế không hề thua kém Dương Bác Dịch, phải biết rằng Dương Bác Dịch trước đây là á quân, trong giải cách đấu rất có danh tiếng.
Nhiếp Ngôn hít sâu một hơi, Dương Bác Dịch nhất định là một trong những người cường đại mà hắn đã gặp qua.
“Lại đây, ngươi tấn công trước.” Dương Bác Dịch rất có khí độ nói.
“Vâng, Dương lão sư” Nhiếp Ngôn nói, rồi đột nhiên vọt lên, xông tới phía Dương Bác Dịch.
Hai người giao thủ, ngươi tới ta lui, đánh được mấy chiêu, người xem hoa cả mắt. Nhiếp Ngôn bỗng nhiên nghiêng người, tung một cú đá, đánh vào cổ Dương Bác Dịch, Dương Bác Dịch đưa ngang tay ra đỡ. Một tiếng bịch vang lên, lực đạo mạnh mẽ va chạm, hai người đều lùi lại vài bước.
Dương Bác Dịch thoáng kinh ngạc, thực lực của Nhiếp Ngôn làm người ta phải ngạc nhiên, ban đầu hắn còn cho rằng chỉ cần dùng năm thành thực lực là đủ để tiếp được công kích của Nhiếp Ngôn, không ngờ Nhiếp Ngôn lại buộc hắn không thể không thi triển toàn lực mới vững vàng ngăn chặn được một đòn này.
Đối với một đứa trẻ còn đang ở thời kỳ trưởng thành, lực lượng chưa đạt mức đỉnh phong thì như vậy đã phi thường tốt rồi. Hơn nữa Nhiếp Ngôn ra chiêu tàn nhẫn, đã có ý thức của một cách đấu gia. Điều này làm cho Dương Bác Dịch thấy kích động, đây quả là một hạt giống tốt, nếu như dạy dỗ cẩn thận thì việc giành lấy chức quán quân cách đấu cũng không có vấn đề gì. Cái mà Nhiếp Ngôn thiếu chỉ là sức lực mà thôi.
Đám người xung quanh mở to hai mắt nhìn, vậy mà Nhiếp Ngôn có thể chống đỡ Dương Bác Dịch lâu như vậy, điều này thật khó tin. Bọn hắn vốn nghĩ rằng Nhiếp Ngôn chỉ hơi mạnh hơn so với lứa bạn cùng tuổi mà thôi, sự giải thích đối với kỹ năng đối kháng đánh tay đôi 1 vs 1 của tuyệt đại bộ phận mới chỉ dừng lại ở việc… tưởng tượng. Hiện tại Nhiếp Ngôn đã sớm vượt trội hơn cảnh giới của bọn hắn, mạnh hơn Lưu Thụy không chỉ là một chút.
Ngay cả tên Luy Thụy kia đối mặt với hắn cũng không giữ nổi bình tĩnh.
“Tàn nhẫn có thừa, khí thế không đủ, lực lượng cần phải tăng cường rèn luyện.” Tay trái Dương Bác Dịch đón đỡ đòn chân bổ xuống của Nhiếp Ngôn, thoáng có chút kinh hãi, từ cánh tay truyền đến một trận đau nhức, một cước này của Nhiếp Ngôn nếu như nện vào ngực người bình thường, có thể đá gãy xương sườn rồi. Đương nhiên đối với tuyển thủ cách đấu chuyên nghiệp thì còn lâu mới đủ.
Dương Bác Dịch đá ra một cước, trực tiếp đánh vào ngực Nhiếp Ngôn, Nhiếp Ngôn vội vàng đưa hai tay đón đỡ, bịch một tiếng, Niếp Ngôn lảo đảo lùi lại 5,6 bước mới dừng lại được.
Nhiếp Ngôn cảm thấy khí huyết trong ngực nhộn nhạo, lực lượng của một cước này thật là hung mãnh, không hổ là á quân giải cách đấu. Hắn muốn đạt tới trình độ này, ít nhất cần hơn hai năm nữa. Gần đây lực lượng cơ bắp của Nhiếp Ngôn đã tăng tiến rất nhanh. Nhưng so sánh với những tuyển thủ chuyên nghiệp vẫn còn kém rất nhiều.
“Nhìn chung, có thể làm được như ngươi đã rất tốt rồi. Hôm nay đến đây thôi nhé, sau này lại luận bàn tiếp.” Dương Bác Dịch khen ngợi, quay đầu nhìn về phía các đội viên. “Ngày thường khi ta không có mặt ở đây, Nhiếp Ngôn chính là trợ giảng hướng dẫn cho các ngươi, bất kỳ chỗ nào không hiểu, có thể hỏi Nhiếp Ngôn.”
Dương Bác Dịch đã thừa nhận thực lực của Nhiếp Ngôn.
“Nhiếp Ngôn, ngươi lại đây.” Dương Bác Dịch gọi Nhiếp Ngôn sang một bên.
Nhiếp Ngôn đi qua.
“Ngươi có muốn tham gia giải cách đấu không. Ta có thể giúp ngươi báo danh, đối với ngươi việc đạt được thứ hạng cao là rất đơn giản.” Dương Bác Dịch nói. Nhắc tới giải cách đấu, trong mắt hắn hiện lên một tia cuồng nhiệt.
Nhiếp Ngôn lắc đầu nói: “Ta còn là học sinh, chỉ sợ không thích hợp tham gia loại thi đấu này.” Đối với chuyện thi đấu. Thật ra Nhiếp Ngôn rất bình tĩnh, đối với danh tiếng kiểu này, hắn không có ý muốn theo đuổi.
“Ngươi không muốn tham gia?” Dương Bác Dịch hơi ngạc nhiên, nghẫm nghĩ một lát, là học sinh của trường trung học Hoa Đại, có nhà nào lại thiếu tiền, hơn nữa lại có thế lực, ai sẽ quan tâm mấy cái xếp hạng cách đấu?
Nhiếp Ngôn khẽ gật đầu.
Nghe Nhiếp Ngôn nói không tham gia, Dương Bác Dịch hơi chán nản.
Trông thấy Dương Bác Dịch có chút thất vọng, Nhiếp Ngôn đang muốn an ủi hắn vài câu, dù sao Dương Bác Dịch cũng là một lão sư tương đối nhiệt tình.
Dương Bác Dịch khoát tay, nói: “Ngươi về đi, chỉ dẫn thêm cho các đồng học khác, có gì không hiểu có thể tới tìm ta.”
Nhiếp Ngôn quay trở về, hắn sẽ không tham gia thi đấu, nhưng từ Dương Bác Dịch cho hắn làm trợ giảng hướng dẫn các đồng học khác, hắn rất hưng phấn. Có thế nhân cơ hội này tiếp xúc với Tạ Dao nhiều hơn, dùng việc công mưu lợi tư, cảm giác này thật là sảng khoái a.
Đám học viên thấy Nhiếp Ngôn có thể chống đỡ dưới tay Dương Bác Dịch lâu như vậy, cả đám đều phục rồi, mọi người ở đây đều không phải đối thủ của hắn, bọn hắn còn có thể phản đối cái gì chứ. Có vài học viên còn chủ động tới thỉnh giáo, Nhiếp Ngôn đều kiên nhẫn giải đáp cho từng người. Thấy Nhiếp Ngôn bình dị dễ gần, đám học viên cùng với Nhiếp Ngôn nhanh chóng trở nên gần gũi hơn rất nhiều. Có thực lực, lại không kiêu ngạo như Lưu Thụy, rất dễ gần. Nhiếp Ngôn rất nhanh chiếm được sự tán thành của đám đồng học.
Về phần đám người Địch Hạo, mơ hồ đã coi Nhiếp Ngôn là lão đại rồi.
Trong số những học viên này không thiếu người có chỗ dựa vững chắc, có quan hệ tốt đối với bọn họ tuyệt đối là rất có lợi. Nhiếp Ngôn hướng dẫn một hồi, khiến cho những học viên này thu hoạch được rất nhiều.
Một lát sau, Nhiếp Ngôn đi tới phía đám nữ sinh
“Chào mọi người.” Nhiếp Ngôn lên tiếng, rất nhiều cô nàng liền bày ra bộ dáng không được tự nhiên.
“Chào trợ giảng.” Các nữ sinh liên tục chào hỏi lại.
Nhiếp Ngôn nhìn phía trước mặt, Tạ Dao đang giao thủ với một nữ sinh.
Ngắm nữ sinh cách đấu, nhất là Tạ Dao, có cảm giác vui vẻ như ngắm cảnh đẹp.
Thấy Nhiếp Ngôn đứng xem ở bên cạnh, bước chân Tạ Dao hơi loạn.
“Biên độ động tác quá lớn, lực lượng chưa đủ! Bước chân nhanh hơn một chút.” Nhiếp Ngôn đứng bên nhận xét.
Nghe Nhiếp Ngôn nói vậy, ngược lại, Tạ Dao càng thêm sơ hở, bị đối thủ đá trúng một cước, ngã trên mặt đất.
Tạ Dao đứng lên, bộ dáng tức giận, tỏ ra rằng không phải Nhiếp Ngôn đột nhiên xuất hiện, nàng sao có thể thua, ánh mắt nàng quay ra tìm kiếm trong đám người, nào thấy đâu bộ dáng Nhiếp Ngôn nữa, tên này lẩn thật nhanh a!
Thời gian trợ giảng, Nhiếp Ngôn cùng một đám đồng học nói chuyện phiếm, chọc cười nhau, cũng xem như thân quen hơn với mọi người.
Dương Bác Dịch thấy Nhiếp Ngôn quản lý lớp không tệ, cũng là vui vẻ, thảnh thơi, cho tới giờ hoạt động tự do, hắn liền rời đi.
Đến buổi chiều lúc tan học, mọi người thay đồ, chuẩn bị tan trường.
Nhiếp Ngôn chờ mọi người chỉnh đốn hàng ngũ, ánh mắt mọt người đồng loạt nhìn về phía Nhiếp Ngôn, muốn nghe xem hắn định phát biểu cái gì.
A!
Nhiếp Ngôn chờ một lúc rồi nói: “Hôm nay tập luyện cùng mọi người rất vui, ách, cứ như vậy nhé.”
“Ôi zào ôi, ta còn tưởng hắn có chuyện gì muốn nói. Nghẹn cả ngày mới nói được vài chữ như vậy.”
“Trợ giảng Nhiếp Ngôn, chúng ta về đây.”
Mọi người vội vã chào tạm biệt, thu dọn đồ đạc chuẩn bị li khai.
Nhiếp Ngôn đi đến bên cạnh Tạ Dao, nói: “Ta đưa ngươi về nhé.”
Tạ Dao chần chờ một lúc thật lâu, cuối cùng cũng khẽ gật đầu.
Nhiếp Ngôn không ngờ Tạ Dao thực sự đồng ý, cảm giác vui mừng sung sướng dâng trào. Điều này cho thấy Tạ Dao đã dần tiếp nhận hắn.
Xa xa, Hạ Linh làm mặt quỷ với Tạ Dao rồi níu lấy mấy người bạn rời đi.
Trong sân trường rợp bóng cây, thỉnh thoảng có tốp ba tốp năm học viên đi qua, ngẫu nhiên có người tò mò nhìn nhìn, không ai nghĩ tới, nữ thần xa xa không thể chạm vào như Tạ Dạo, lại ở cùng chỗ với một nam sinh, tin tức này nếu truyền ra, không biết sẽ có bao nhiêu kẻ tan nát cõi lòng.
Sân trường yên tĩnh thanh bình.
Hai người lặng yên dạo bước, thi thoảng nói đôi câu, một thứ tình cảm nhè nhẹ chậm rãi lan tỏa
Cảm giác như vĩnh viễn không muốn đi tới cuối con đường.
Nhiếp Ngôn nhìn Tạ Dao, thân ảnh này đã khắc sâu trong tâm trí hắn, trải qua một lần trùng sinh, lại càng là khắc cốt ghi tâm, trước đây hắn chỉ có thể dùng ánh mắt dõi theo bóng lưng của nàng. Bất quá kiếp này, hắn rốt cục đã có thể tự tin mà sánh bước cùng Tạ Dao.
Nhớ tới kiếp trước lúc họp lớp, Tạ Dao luôn tỏ vẻ u buồn khiến cho cho lòng hắn đau nhói. Nhiếp Ngôn hi vọng kiếp này này, có hắn bảo vệ, Tạ Dao sẽ không còn vẻ mặt kia như kiếp trước nữa.
Ở bên nhau thời gian trôi rất nhanh, thoáng cái đã tới cổng trường, xe của Tạ Dao cũng đã tới đón.
Tạ Dao cười trong veo, nói với Nhiếp Ngôn: “Nhiếp Ngôn, cảm ơn ngươi đã tiễn ta.”
Dáng vẻ tươi cười nhã nhặn của Tạ Dao làm cho Nhiếp Ngôn thoáng như mất hồn, linh hồn đã trải hai kiếp như rung động. “Không cần phải cám ơn.” Nhiếp Ngôn nói, ở cùng một chỗ với Tạ Dao, tính cách táo bạo của hắn chưa bao giờ bình tĩnh nổi, cảm giác đúng như những rung động mạnh đầu đời, rồi dần dần chậm rãi lắng đọng. Đối với hắn, dáng vẻ tươi cười của Tạ Dao cũng giống như một ánh rạng đông lóe lên trong đêm tối vô tận vậy.
“Nihếp Ngôn, hôm nay ta rất vui.” Tạ Dao vẫy tay với Nhiếp Ngôn rồi ngồi vào xe.
Nhiếp Ngôn cũng vẫy vẫy tay. Nhìn xe rời đi, biến mất nơi góc đường, trong tim dâng lên một thoáng buồn vô cớ. Nhưng hơn hết là sự hưng phấn, hắn có thể cảm giác được khoảng cách giữa hắn và Tạ Dao đang dần biến mất, đây là cảm giác ngày càng hòa hợp a.
Trông thấy Nhiếp Ngôn tiến đến, Dương Bác Dịch mỉm cười với Niếp Ngôn, hỏi: “Có hứng thú luyện quyền với ta một chút không?”
Hắn muốn biết rốt cuộc Nhiếp Ngôn đã đạt tới trình độ nào rồi, lúc trước nghe đồn Nhiếp Ngôn dùng một chiêu đánh bại Lưu Thụy, hắn cũng không tận mắt chứng kiến. Giờ muốn thử thân thủ Nhiếp Ngôn một chút để nắm rõ hơn thực lực của tên học viên này.
Các học viên ở xung quanh vừa nghe Dương Bác Dịch tự mình ra tay, cả đám ai nấy đều hưng phấn. Đám tay chân của Lưu Thụy mừng thầm, Nhiếp Ngôn thi đấu cùng với Dương Bác Dịch, nhất định sẽ thua thảm, không biết hắn có thể chịu được mấy chiêu đây.
Nhiếp Ngôn hiểu rõ Dương Bác Dịch cũng không có ý xấu, là giáo sư, hắn nhất định phải hiểu rõ thực lực của học viên.
“Xin giáo sư chỉ giáo” Nhiếp Ngôn hướng Dương Bác Dịch ôm quyền, nói.
Dương Bác Dịch vuốt vuốt cằm, biểu hiện của Nhiếp Ngôn rất lễ phép, làm hắn có ấn tượng không sai.
Mọi người đi đến sân bên ngoài, Dương Bác Dịch và Nhiếp Ngôn đứng đối mặt nhau, theo đúng lễ nghi, chào hỏi mở đầu.
Mọi người vây xem xung quanh, Tạ Dao mặc đạo phục đứng trong đám người, ánh mắt thoáng kinh ngạc. Nét mặt Nhiếp Ngôn kiên định, khí thế không hề thua kém Dương Bác Dịch, phải biết rằng Dương Bác Dịch trước đây là á quân, trong giải cách đấu rất có danh tiếng.
Nhiếp Ngôn hít sâu một hơi, Dương Bác Dịch nhất định là một trong những người cường đại mà hắn đã gặp qua.
“Lại đây, ngươi tấn công trước.” Dương Bác Dịch rất có khí độ nói.
“Vâng, Dương lão sư” Nhiếp Ngôn nói, rồi đột nhiên vọt lên, xông tới phía Dương Bác Dịch.
Hai người giao thủ, ngươi tới ta lui, đánh được mấy chiêu, người xem hoa cả mắt. Nhiếp Ngôn bỗng nhiên nghiêng người, tung một cú đá, đánh vào cổ Dương Bác Dịch, Dương Bác Dịch đưa ngang tay ra đỡ. Một tiếng bịch vang lên, lực đạo mạnh mẽ va chạm, hai người đều lùi lại vài bước.
Dương Bác Dịch thoáng kinh ngạc, thực lực của Nhiếp Ngôn làm người ta phải ngạc nhiên, ban đầu hắn còn cho rằng chỉ cần dùng năm thành thực lực là đủ để tiếp được công kích của Nhiếp Ngôn, không ngờ Nhiếp Ngôn lại buộc hắn không thể không thi triển toàn lực mới vững vàng ngăn chặn được một đòn này.
Đối với một đứa trẻ còn đang ở thời kỳ trưởng thành, lực lượng chưa đạt mức đỉnh phong thì như vậy đã phi thường tốt rồi. Hơn nữa Nhiếp Ngôn ra chiêu tàn nhẫn, đã có ý thức của một cách đấu gia. Điều này làm cho Dương Bác Dịch thấy kích động, đây quả là một hạt giống tốt, nếu như dạy dỗ cẩn thận thì việc giành lấy chức quán quân cách đấu cũng không có vấn đề gì. Cái mà Nhiếp Ngôn thiếu chỉ là sức lực mà thôi.
Đám người xung quanh mở to hai mắt nhìn, vậy mà Nhiếp Ngôn có thể chống đỡ Dương Bác Dịch lâu như vậy, điều này thật khó tin. Bọn hắn vốn nghĩ rằng Nhiếp Ngôn chỉ hơi mạnh hơn so với lứa bạn cùng tuổi mà thôi, sự giải thích đối với kỹ năng đối kháng đánh tay đôi 1 vs 1 của tuyệt đại bộ phận mới chỉ dừng lại ở việc… tưởng tượng. Hiện tại Nhiếp Ngôn đã sớm vượt trội hơn cảnh giới của bọn hắn, mạnh hơn Lưu Thụy không chỉ là một chút.
Ngay cả tên Luy Thụy kia đối mặt với hắn cũng không giữ nổi bình tĩnh.
“Tàn nhẫn có thừa, khí thế không đủ, lực lượng cần phải tăng cường rèn luyện.” Tay trái Dương Bác Dịch đón đỡ đòn chân bổ xuống của Nhiếp Ngôn, thoáng có chút kinh hãi, từ cánh tay truyền đến một trận đau nhức, một cước này của Nhiếp Ngôn nếu như nện vào ngực người bình thường, có thể đá gãy xương sườn rồi. Đương nhiên đối với tuyển thủ cách đấu chuyên nghiệp thì còn lâu mới đủ.
Dương Bác Dịch đá ra một cước, trực tiếp đánh vào ngực Nhiếp Ngôn, Nhiếp Ngôn vội vàng đưa hai tay đón đỡ, bịch một tiếng, Niếp Ngôn lảo đảo lùi lại 5,6 bước mới dừng lại được.
Nhiếp Ngôn cảm thấy khí huyết trong ngực nhộn nhạo, lực lượng của một cước này thật là hung mãnh, không hổ là á quân giải cách đấu. Hắn muốn đạt tới trình độ này, ít nhất cần hơn hai năm nữa. Gần đây lực lượng cơ bắp của Nhiếp Ngôn đã tăng tiến rất nhanh. Nhưng so sánh với những tuyển thủ chuyên nghiệp vẫn còn kém rất nhiều.
“Nhìn chung, có thể làm được như ngươi đã rất tốt rồi. Hôm nay đến đây thôi nhé, sau này lại luận bàn tiếp.” Dương Bác Dịch khen ngợi, quay đầu nhìn về phía các đội viên. “Ngày thường khi ta không có mặt ở đây, Nhiếp Ngôn chính là trợ giảng hướng dẫn cho các ngươi, bất kỳ chỗ nào không hiểu, có thể hỏi Nhiếp Ngôn.”
Dương Bác Dịch đã thừa nhận thực lực của Nhiếp Ngôn.
“Nhiếp Ngôn, ngươi lại đây.” Dương Bác Dịch gọi Nhiếp Ngôn sang một bên.
Nhiếp Ngôn đi qua.
“Ngươi có muốn tham gia giải cách đấu không. Ta có thể giúp ngươi báo danh, đối với ngươi việc đạt được thứ hạng cao là rất đơn giản.” Dương Bác Dịch nói. Nhắc tới giải cách đấu, trong mắt hắn hiện lên một tia cuồng nhiệt.
Nhiếp Ngôn lắc đầu nói: “Ta còn là học sinh, chỉ sợ không thích hợp tham gia loại thi đấu này.” Đối với chuyện thi đấu. Thật ra Nhiếp Ngôn rất bình tĩnh, đối với danh tiếng kiểu này, hắn không có ý muốn theo đuổi.
“Ngươi không muốn tham gia?” Dương Bác Dịch hơi ngạc nhiên, nghẫm nghĩ một lát, là học sinh của trường trung học Hoa Đại, có nhà nào lại thiếu tiền, hơn nữa lại có thế lực, ai sẽ quan tâm mấy cái xếp hạng cách đấu?
Nhiếp Ngôn khẽ gật đầu.
Nghe Nhiếp Ngôn nói không tham gia, Dương Bác Dịch hơi chán nản.
Trông thấy Dương Bác Dịch có chút thất vọng, Nhiếp Ngôn đang muốn an ủi hắn vài câu, dù sao Dương Bác Dịch cũng là một lão sư tương đối nhiệt tình.
Dương Bác Dịch khoát tay, nói: “Ngươi về đi, chỉ dẫn thêm cho các đồng học khác, có gì không hiểu có thể tới tìm ta.”
Nhiếp Ngôn quay trở về, hắn sẽ không tham gia thi đấu, nhưng từ Dương Bác Dịch cho hắn làm trợ giảng hướng dẫn các đồng học khác, hắn rất hưng phấn. Có thế nhân cơ hội này tiếp xúc với Tạ Dao nhiều hơn, dùng việc công mưu lợi tư, cảm giác này thật là sảng khoái a.
Đám học viên thấy Nhiếp Ngôn có thể chống đỡ dưới tay Dương Bác Dịch lâu như vậy, cả đám đều phục rồi, mọi người ở đây đều không phải đối thủ của hắn, bọn hắn còn có thể phản đối cái gì chứ. Có vài học viên còn chủ động tới thỉnh giáo, Nhiếp Ngôn đều kiên nhẫn giải đáp cho từng người. Thấy Nhiếp Ngôn bình dị dễ gần, đám học viên cùng với Nhiếp Ngôn nhanh chóng trở nên gần gũi hơn rất nhiều. Có thực lực, lại không kiêu ngạo như Lưu Thụy, rất dễ gần. Nhiếp Ngôn rất nhanh chiếm được sự tán thành của đám đồng học.
Về phần đám người Địch Hạo, mơ hồ đã coi Nhiếp Ngôn là lão đại rồi.
Trong số những học viên này không thiếu người có chỗ dựa vững chắc, có quan hệ tốt đối với bọn họ tuyệt đối là rất có lợi. Nhiếp Ngôn hướng dẫn một hồi, khiến cho những học viên này thu hoạch được rất nhiều.
Một lát sau, Nhiếp Ngôn đi tới phía đám nữ sinh
“Chào mọi người.” Nhiếp Ngôn lên tiếng, rất nhiều cô nàng liền bày ra bộ dáng không được tự nhiên.
“Chào trợ giảng.” Các nữ sinh liên tục chào hỏi lại.
Nhiếp Ngôn nhìn phía trước mặt, Tạ Dao đang giao thủ với một nữ sinh.
Ngắm nữ sinh cách đấu, nhất là Tạ Dao, có cảm giác vui vẻ như ngắm cảnh đẹp.
Thấy Nhiếp Ngôn đứng xem ở bên cạnh, bước chân Tạ Dao hơi loạn.
“Biên độ động tác quá lớn, lực lượng chưa đủ! Bước chân nhanh hơn một chút.” Nhiếp Ngôn đứng bên nhận xét.
Nghe Nhiếp Ngôn nói vậy, ngược lại, Tạ Dao càng thêm sơ hở, bị đối thủ đá trúng một cước, ngã trên mặt đất.
Tạ Dao đứng lên, bộ dáng tức giận, tỏ ra rằng không phải Nhiếp Ngôn đột nhiên xuất hiện, nàng sao có thể thua, ánh mắt nàng quay ra tìm kiếm trong đám người, nào thấy đâu bộ dáng Nhiếp Ngôn nữa, tên này lẩn thật nhanh a!
Thời gian trợ giảng, Nhiếp Ngôn cùng một đám đồng học nói chuyện phiếm, chọc cười nhau, cũng xem như thân quen hơn với mọi người.
Dương Bác Dịch thấy Nhiếp Ngôn quản lý lớp không tệ, cũng là vui vẻ, thảnh thơi, cho tới giờ hoạt động tự do, hắn liền rời đi.
Đến buổi chiều lúc tan học, mọi người thay đồ, chuẩn bị tan trường.
Nhiếp Ngôn chờ mọi người chỉnh đốn hàng ngũ, ánh mắt mọt người đồng loạt nhìn về phía Nhiếp Ngôn, muốn nghe xem hắn định phát biểu cái gì.
A!
Nhiếp Ngôn chờ một lúc rồi nói: “Hôm nay tập luyện cùng mọi người rất vui, ách, cứ như vậy nhé.”
“Ôi zào ôi, ta còn tưởng hắn có chuyện gì muốn nói. Nghẹn cả ngày mới nói được vài chữ như vậy.”
“Trợ giảng Nhiếp Ngôn, chúng ta về đây.”
Mọi người vội vã chào tạm biệt, thu dọn đồ đạc chuẩn bị li khai.
Nhiếp Ngôn đi đến bên cạnh Tạ Dao, nói: “Ta đưa ngươi về nhé.”
Tạ Dao chần chờ một lúc thật lâu, cuối cùng cũng khẽ gật đầu.
Nhiếp Ngôn không ngờ Tạ Dao thực sự đồng ý, cảm giác vui mừng sung sướng dâng trào. Điều này cho thấy Tạ Dao đã dần tiếp nhận hắn.
Xa xa, Hạ Linh làm mặt quỷ với Tạ Dao rồi níu lấy mấy người bạn rời đi.
Trong sân trường rợp bóng cây, thỉnh thoảng có tốp ba tốp năm học viên đi qua, ngẫu nhiên có người tò mò nhìn nhìn, không ai nghĩ tới, nữ thần xa xa không thể chạm vào như Tạ Dạo, lại ở cùng chỗ với một nam sinh, tin tức này nếu truyền ra, không biết sẽ có bao nhiêu kẻ tan nát cõi lòng.
Sân trường yên tĩnh thanh bình.
Hai người lặng yên dạo bước, thi thoảng nói đôi câu, một thứ tình cảm nhè nhẹ chậm rãi lan tỏa
Cảm giác như vĩnh viễn không muốn đi tới cuối con đường.
Nhiếp Ngôn nhìn Tạ Dao, thân ảnh này đã khắc sâu trong tâm trí hắn, trải qua một lần trùng sinh, lại càng là khắc cốt ghi tâm, trước đây hắn chỉ có thể dùng ánh mắt dõi theo bóng lưng của nàng. Bất quá kiếp này, hắn rốt cục đã có thể tự tin mà sánh bước cùng Tạ Dao.
Nhớ tới kiếp trước lúc họp lớp, Tạ Dao luôn tỏ vẻ u buồn khiến cho cho lòng hắn đau nhói. Nhiếp Ngôn hi vọng kiếp này này, có hắn bảo vệ, Tạ Dao sẽ không còn vẻ mặt kia như kiếp trước nữa.
Ở bên nhau thời gian trôi rất nhanh, thoáng cái đã tới cổng trường, xe của Tạ Dao cũng đã tới đón.
Tạ Dao cười trong veo, nói với Nhiếp Ngôn: “Nhiếp Ngôn, cảm ơn ngươi đã tiễn ta.”
Dáng vẻ tươi cười nhã nhặn của Tạ Dao làm cho Nhiếp Ngôn thoáng như mất hồn, linh hồn đã trải hai kiếp như rung động. “Không cần phải cám ơn.” Nhiếp Ngôn nói, ở cùng một chỗ với Tạ Dao, tính cách táo bạo của hắn chưa bao giờ bình tĩnh nổi, cảm giác đúng như những rung động mạnh đầu đời, rồi dần dần chậm rãi lắng đọng. Đối với hắn, dáng vẻ tươi cười của Tạ Dao cũng giống như một ánh rạng đông lóe lên trong đêm tối vô tận vậy.
“Nihếp Ngôn, hôm nay ta rất vui.” Tạ Dao vẫy tay với Nhiếp Ngôn rồi ngồi vào xe.
Nhiếp Ngôn cũng vẫy vẫy tay. Nhìn xe rời đi, biến mất nơi góc đường, trong tim dâng lên một thoáng buồn vô cớ. Nhưng hơn hết là sự hưng phấn, hắn có thể cảm giác được khoảng cách giữa hắn và Tạ Dao đang dần biến mất, đây là cảm giác ngày càng hòa hợp a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.