Chương 548: Vòng Vây
Phát Tiêu Đích Oa Ngưu
02/01/2023
Khóe miệng Vương Giả Thiên Hạ nổi lên một nụ cười khát máu, trong lòng hắn như có một con quỷ muốn phá lồng chui ra.
Giác quan của phụ nữ luôn đáng sợ, Tạ Dao nói Vương Giả Thiên Hạ là một nhân vật nguy hiểm cũng không phải không có lý.
Vương Giả Thiên Hạ từng giết rất nhiều người trên chiến trường, trong người hắn sớm đã chảy một dòng máu lạnh ma quỷ, lúc này toàn bộ được phóng thích ra.
Mặc dù gặp phải tuyệt cảnh thì cũng phải giữ cho cái đầu tuyệt đối tỉnh táo, mưa tên lửa đạn hắn cũng đã trải qua rồi chứ nói gì cái loại chiến đấu cỏn con này.
Trong nháy mắt hai tên Đạo tặc này tiếp cận, Vương Giả Thiên Hạ đã đoán được phương hướng tấn công của bọn chúng cùng với thủ đoạn mà bọn chúng định chọn. Thân thể của hắn nhẹ nhàng lắc một cái, cây chủy thủ trong tay tên Đạo tặc kia xẹt qua sát tai, chủy thủ của Đạo tặc còn lại thì sượt qua mặt.
Vương Giả Thiên Hạ có thể cảm giác được sự lạnh lẽo trên lưỡi chủy thủ truyền đến.
Loại kỹ thuật đòi hỏi sự chính xác cực cao này là do kinh nghiệm làm lính đánh thuê bao năm, vô số lần nhảy múa trên lưỡi hái thần chết mà rèn luyện ra, từ ánh mắt của người bình thường thì những động tác này gần như là không thể làm được.
Thế nhưng hai đòn tấn công lại rơi hết vào không khí!
Hai tên Đạo tặc của phòng làm việc Dã Lang hơi thất thần, bóng dáng Vương Giả Thiên Hạ từ giữa cuộc giáp công của cả hai vòng ra, tay cầm chủy thủ dùng một góc độ khó tin lướt qua cổ một tên, lật tay đánh ra một cái Muộn Kích.
Hai bên đều là cao thủ đứng đầu, những động tác này gần như là hoàn thành trong một cái chớp mắt.
Mỗi kỹ năng đều có động tác quy định riêng của nó, bao gồm cả Muộn Kích.
Theo đạo lý thì động tác không tự nhiên như thế không thể thành công, nhưng cái kỹ năng Muộn Kích này hết lần này đến lần khác lại thành công, nó làm cho tên Đạo tặc này lâm vào trạng thái choáng váng.
Đây chính là cách dùng kỹ năng Muộn Kích mà Vương Giả Thiên Hạ không ngừng mày mò thử nghiệm mới tìm ra được chiêu số mới, có thể mang đến hiệu quả ra tay bất ngờ, cho dù cao thủ tuyệt đỉnh như Aun hay Nhất Chuy Định Tình lần đầu gặp phải cũng sẽ trúng chiêu.
Vương Giả Thiên Hạ am hiểu nhất chính là những đạo lý, chiêu số mà không tuân theo suy nghĩ quán tính của người chơi, dễ dàng đánh bất ngờ, dù cho đối phương là cao thủ tuyệt đỉnh thì cũng không né được!
Động tác thi triển Muộn Kích kỳ lạ như thế nếu lúc dùng mà chỉ cần một chút không may thì cũng bị hệ thống phán định là kỹ năng thất bại, mà Vương Giả Thiên Hạ lại chính là loại người luôn khiêu chiến với loại cực hạn như thế.
Sau khi hắn bồi thêm một cái Kích Vựng thì liền dùng liên tiếp Phản Thủ Bối Thứ và Cát Liệt khiến lưng của tên Đạo tặc đó phun ra một đống máu.
Tiếp theo hắn mở Tật Phong Bộ nhanh chóng biến mất, ngay chớp mắt hắn lóe người biến mất thì thanh HP của tên Đạo tặc kia cũng chạm đáy, ngã xuống đất.
Tên Đạo tặc còn lại thấy đồng đội ngã xuống, bàn tay nắm thanh chủy thủ liền cứng đờ, run rẩy nhìn bốn phía muốn tìm bóng dáng của Vương Giả Thiên Hạ nhưng nào thấy. Hắn không dám càn rỡ nữa, tập trung toàn bộ tinh thần để đề phòng.
“Lão Thất, xảy ra chuyện gì?” Đám người Ô Nha lúc này đã chạy tới, thấy thi thể còn lại trên mặt đất, ánh mắt hơi dại ra.
Cái tên Đạo tặc gọi là lão Thất kia cười khổ, nói: “Hai chúng ta hội đồng tên kia nhưng lão Bát bị giết.”
Tin tức đó đối với đám người Ô Nha gần như là tin sét đánh, lão Thất và lão Bát rốt cục là người thế nào thì người khác có lẽ không rõ nhưng đám Ô Nha đều biết. Lúc đầu khi công hội Hắc Ám Du Hiệp còn cường thịnh, lão Đại của bọn họ, Độc Bộ Thiên Hạ mang theo mấy trăm cao thủ đứng đầu trong phòng làm việc liên tục chiến đấu trong các trò chơi lớn, hiếm thấy một lần thất bại. Lão Thất cùng lão Bát chính là một trong nhóm người quan trọng nhất của Hắc Ám Du Hiệp lúc đó, luôn luôn chơi Đạo tặc, trong chức nghiệp đó cũng xem nổi tiếng khắp nơi, thời kỳ đỉnh phong còn từng được phong danh hiệu Tặc thần. Đám người Ảnh Sát, Niết Viêm, Aun là đám người sau này mới quật khởi, lão Thất cùng lão Bát so ra cũng chỉ thua bọn chúng một chút mà thôi.
“Là Cuồng tặc Niết Viêm tự thân ra tay sao?” Ô Nha hỏi, giờ phút này hắn đột nhiên nghĩ đến Niết Viêm.
“Không phải hắn, là một tên gọi là Vương Giả Thiên Hạ.”
“Vương Giả Thiên Hạ?” Ô Nha ngây người một hồi, hắn chợt nhớ đến một người. Vương Giả Thiên Hạ vốn là một người vô danh, sau này khi Ngưu Nhân Bộ Lạc và Chiến Đao Thị Huyết treo thưởng lẫn nhau, hắn từng một lần lên bảng vàng bằng cách một người một ngựa đánh lén giết hơn ngàn người của Chiến Đao Thị Huyết, sau đó thì mai danh ẩn tích, không nghĩ đến tên này lại gia nhập Ngưu Nhân Bộ Lạc.
Một Cuồng tặc Niết Viêm đã đủ kinh khủng, chẳng biết từ lúc nào lại nhô ra thêm một tên Aun, giờ lại lòi ra thêm Vương Giả Thiên Hạ… Dàn Đạo tặc của Ngưu Nhân Bộ Lạc đủ khiến cho bất kỳ công hội nào cũng đều khiếp sợ.
“Một Đạo tặc mà thôi, thế mà cũng khiến hai ngươi chật vật như thế, uổng cho danh xưng Tặc thần lúc trước của các ngươi.” Khắc Lạc ở một bên bĩu môi nói.
Lão Thất nghe thế liền căm tức quay sang nhìn Khắc Lạc.
Ô Nha liếc sang Khắc Lạc, không mặn không nhạt nói: “Nếu ngươi cảm thấy mình đủ trình thì sau này trở về có thể thử một chấp hai bọn họ xem có thể giết một người rồi thong dong chạy thoát hay không.”
Khắc Lạc cân nhắc trong lòng một phen, cuối cùng chỉ có thể cười ngượng ngùng một tiếng.
Lão Thất nói: “Chúng ta nhanh chân một chút, nếu không đợi lát nữa Cuồng tặc Niết Viêm tới thì mệt.”
Còn về phần Vương Giả Thiên Hạ, sau khi hắn giết được một tên thì vẫn không rời đi mà tiếp tục theo dõi sát sao bọn người kia.
Nhiếp Ngôn cuối cùng cũng rảnh tay.
“Các người rảnh tay hết chưa? Chúng ta chuẩn bị sang thăm đám phòng làm việc Dã Lang cái nào, ai tham gia hú lên.” Nhiếp Ngôn gọi vào kênh đội.
“1.” Đường Nghiêu là người đầu tiên lên tiếng.
“1.”
“1.” Đám người Đao Quang, Tạ Dao cũng rối rít hô lên.
Mười hai cái Thuấn Di giới chỉ, trong đó một cái nằm trong tay Vương Giả Thiên Hạ, những người còn lại đều không ngoại lệ, tất cả tham gia.
“Mọi người chia làm mười đội, chiếm lĩnh hết cứ điểm, kết thúc chiến đấu!” Nhiếp Ngôn bật sang kênh công hội, ra lệnh một cái, Kỵ Sĩ Đích Vãn Ca liền nhận lệnh đi làm.
Sau khi bố trí mọi thứ, Nhiếp Ngôn thu Ám Dực Long vào, sử dụng kỹ năng trên Thuấn Di giới chỉ.
Bên cạnh chỗ Vương Giả Thiên Hạ ẩn nấp liên tục lóe lên từng luồng sáng, đám người Nhiếp Ngôn lục tục hiện ra.
Mười người toàn bộ đông đủ, rốt cuộc đội ngũ kinh khủng này có thể bộc phát ra sức mạnh như thế nào?
Nhiếp Ngôn nhìn sang Vương Giả Thiên Hạ, hỏi: “Người đâu?”
“Ở phía đông, chúng ta cùng lắm là mất hai phút sẽ vượt qua bọn chúng.” Vương Giả Thiên Hạ nhanh chóng đáp.
“Lên!” Nhiếp Ngôn phất tay, mười hai người lao về phía đội ngũ phòng làm việc Dã Lang.
Đám người Ô Nha lúc này đang chạy trong rừng, người của Pháp Sư Liên Minh đã chết gần hết, còn sót lại cũng chỉ ẩn nấp không dám ra, thậm chí chat lên hỏi thăm trên kênh đoàn đội cũng không ai đáp lại. Nơi này lại không có tọa độ, bọn họ cũng biến thành ruồi không đầu, chỉ biết bay loạn lung tung.
“Lão bản hạ lệnh tận lực kéo chân người của Ngưu Nhân Bộ Lạc ở đây, hắn sẽ có hành động riêng nhắm vào bọn chúng.” Ô Nha nói, hắn vừa nhận được tin tức từ Tào Húc.
Trước đây Ngưu Nhân Bộ Lạc phát triển, tập đoàn Thế Kỷ vẫn mắt nhắm mắt mở, nhưng hiện tại Ngưu Nhân Bộ Lạc đã chính thức động đến điểm mấu chốt của tập đoàn Thế Kỷ, tập đoàn Thế Kỷ cũng phải bắt đầu hành động, nếu không thì Ngưu Nhân Bộ Lạc sẽ biến thành đại họa của bọn họ.
Tập đoàn Thế Kỷ muốn cấp cho Ngưu Nhân Bộ Lạc một bài học, một công hội mà muốn đứng vững trong một trò chơi không phải chỉ cần thực lực mạnh là được.
“Với số người của chúng ta, muốn ngăn Ngưu Nhân Bộ Lạc chiếm 10 cứ điểm là quá khó.” Một Pháp sư bên cạnh Ô Nha góp lời.
“Ngưu Nhân Bộ Lạc có hơn 2000 người, phân đến 10 cứ điểm, mỗi chỗ tính ra cũng chỉ hơn 200 người mà thôi. Chúng ta cứ xem kéo được bao lâu thì kéo, đừng để bị Cuồng tặc Niết Viêm bắt là được.” Ô Nha thở dài, bại cục đã không thể nghịch chuyển rồi.
Trong khi bọn hắn đang nói chuyện thì xa xa truyền đến từng tiếng xoạt xoạt, rừng rậm xung quanh lần lượt hiện ra từng bóng người.
Ô Nha nhìn thấy Nhiếp Ngôn xuất hiện, trong lòng chợt nặng nề. Hắn nói trên kênh đội: “Là Cuồng tặc Niết Viêm, chúng ta bị vây rồi!”
Bọn họ làm sao có thể nghĩ đến việc trong một thời gian ngắn như thế mà Ngưu Nhân Bộ Lạc có thể vây gọn bọn họ lại, tốc độ có thể nói là thần tốc!
Nhiếp Ngôn nhìn thoáng qua xung quanh, phòng làm việc Dã Lang tổng cộng có bảy người, Ngưu Nhân Bộ Lạc có mười hai, số lượng xem như đã chiếm ưu thế một chút. Còn thực lực của phòng làm việc Dã Lang rốt cuộc đến đâu thì bọn họ không ai biết quá rõ, bất quá Nhiếp Ngôn có thể tự tin khẳng định cả đế quốc Cách Lâm Lan này, người có thể vượt qua đám bọn họ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Khắc Lạc nhấc hoàng kim đại kiếm trong tay lên, cho dù bình thường hắn luôn cuồng ngạo không ai bì kịp nhưng lúc này cũng phải tập trung toàn bộ tinh thần, Hắn hiểu thực lực của đám người trước mắt tuyệt đối không phải chuyện đùa.
Ô Nha nhìn thẳng vào Nhiếp Ngôn, nói một cách bình tĩnh: “Cuồng tặc Niết Viêm, không nghĩ đến cuối cùng chúng ta cũng chạm mặt.”
“Pháp thần Ô Nha, liên tục chiến đấu qua năm trò chơi trực tuyến, từng hai lần được bầu chọn là Pháp sư mạnh nhất, ta cũng không nghĩ đến có thể gặp một nhân vật trong truyền thuyết như thế ở đây.” Nhiếp Ngôn nói, nhìn thoáng qua những người còn lại. Những người này đều không ai ngoại lệ, đều là nhân vật chấn động một thời, sau khi công thành danh toại thì mai danh ẩn tích, không nghĩ đến đều bị tập đoàn tài chính Thế Kỷ chiêu dụ.
Trừ Pháp thần Ô Nha và Khắc Lạc ra thì năm đại cao thủ trong Hắc Ám Du Hiệp cũ cũng đã có ba người gia nhập phòng làm việc Dã Lang. Mấy người Nhiếp Ngôn ai cũng từng xem qua video của bọn họ, tất cả đều là cao thủ thành danh từ lâu. Trong một vài trò chơi trực tuyến trước đó, hắn cũng từng gặp những người này, rốt cuộc tập đoàn tài chính Thế Kỷ còn giấu điếm bao nhiêu thực lực?
“Ai cũng vì chủ của mình, đắc tội!” Ô Nha nói, hắn chậm rãi giơ pháp trượng lên, pháp trượng làm bằng ngọc bích cực đẹp trong tay hắn phát ra từng luồng quang mang chói mắt.
Những người khác cũng đều tập trung tinh thần chuẩn bị chiến đấu.
Khắc Lạc cuồng ngạo cười: “Mục tiêu của ta là Cuồng tặc Niết Viêm, đừng ai giành đấy!”
“Giải quyết trong ba phút đồng hồ đi, bên ngoài còn một trận đại chiến đang chờ, không có thời gian giỡn chơi đâu.” Thủy Sắc Yên Đầu nói, hắn nhìn về phía Khắc Lạc cả đầu tóc màu vàng, lộ ra một tia thần sắc khinh bỉ, nhìn xa giống như một con khỉ lông vàng vậy. Còn bảo là muốn khiêu chiến Cuồng tặc Niết Viêm, tên này thật không biết tự lượng sức mình.
Đám người Nhiếp Ngôn dần siết chặt vòng vây, khoảng cách hai bên chỉ còn khoảng 50 mét, mùi thuốc súng tràn ngập xung quanh, vô cùng căng thẳng.
Thủy Sắc Yên Đầu nói ba phút giải quyết xong đã chọc giận đám người phòng làm việc Dã Lang. Trong bọn họ, chọn đại một người đi ra ngoài, xưng ra danh hào thôi cũng khiến người khác sợ hãi ba phần, câu nói của Thủy Sắc Yên Đầu hình như có phần khinh người quá đáng!
Giác quan của phụ nữ luôn đáng sợ, Tạ Dao nói Vương Giả Thiên Hạ là một nhân vật nguy hiểm cũng không phải không có lý.
Vương Giả Thiên Hạ từng giết rất nhiều người trên chiến trường, trong người hắn sớm đã chảy một dòng máu lạnh ma quỷ, lúc này toàn bộ được phóng thích ra.
Mặc dù gặp phải tuyệt cảnh thì cũng phải giữ cho cái đầu tuyệt đối tỉnh táo, mưa tên lửa đạn hắn cũng đã trải qua rồi chứ nói gì cái loại chiến đấu cỏn con này.
Trong nháy mắt hai tên Đạo tặc này tiếp cận, Vương Giả Thiên Hạ đã đoán được phương hướng tấn công của bọn chúng cùng với thủ đoạn mà bọn chúng định chọn. Thân thể của hắn nhẹ nhàng lắc một cái, cây chủy thủ trong tay tên Đạo tặc kia xẹt qua sát tai, chủy thủ của Đạo tặc còn lại thì sượt qua mặt.
Vương Giả Thiên Hạ có thể cảm giác được sự lạnh lẽo trên lưỡi chủy thủ truyền đến.
Loại kỹ thuật đòi hỏi sự chính xác cực cao này là do kinh nghiệm làm lính đánh thuê bao năm, vô số lần nhảy múa trên lưỡi hái thần chết mà rèn luyện ra, từ ánh mắt của người bình thường thì những động tác này gần như là không thể làm được.
Thế nhưng hai đòn tấn công lại rơi hết vào không khí!
Hai tên Đạo tặc của phòng làm việc Dã Lang hơi thất thần, bóng dáng Vương Giả Thiên Hạ từ giữa cuộc giáp công của cả hai vòng ra, tay cầm chủy thủ dùng một góc độ khó tin lướt qua cổ một tên, lật tay đánh ra một cái Muộn Kích.
Hai bên đều là cao thủ đứng đầu, những động tác này gần như là hoàn thành trong một cái chớp mắt.
Mỗi kỹ năng đều có động tác quy định riêng của nó, bao gồm cả Muộn Kích.
Theo đạo lý thì động tác không tự nhiên như thế không thể thành công, nhưng cái kỹ năng Muộn Kích này hết lần này đến lần khác lại thành công, nó làm cho tên Đạo tặc này lâm vào trạng thái choáng váng.
Đây chính là cách dùng kỹ năng Muộn Kích mà Vương Giả Thiên Hạ không ngừng mày mò thử nghiệm mới tìm ra được chiêu số mới, có thể mang đến hiệu quả ra tay bất ngờ, cho dù cao thủ tuyệt đỉnh như Aun hay Nhất Chuy Định Tình lần đầu gặp phải cũng sẽ trúng chiêu.
Vương Giả Thiên Hạ am hiểu nhất chính là những đạo lý, chiêu số mà không tuân theo suy nghĩ quán tính của người chơi, dễ dàng đánh bất ngờ, dù cho đối phương là cao thủ tuyệt đỉnh thì cũng không né được!
Động tác thi triển Muộn Kích kỳ lạ như thế nếu lúc dùng mà chỉ cần một chút không may thì cũng bị hệ thống phán định là kỹ năng thất bại, mà Vương Giả Thiên Hạ lại chính là loại người luôn khiêu chiến với loại cực hạn như thế.
Sau khi hắn bồi thêm một cái Kích Vựng thì liền dùng liên tiếp Phản Thủ Bối Thứ và Cát Liệt khiến lưng của tên Đạo tặc đó phun ra một đống máu.
Tiếp theo hắn mở Tật Phong Bộ nhanh chóng biến mất, ngay chớp mắt hắn lóe người biến mất thì thanh HP của tên Đạo tặc kia cũng chạm đáy, ngã xuống đất.
Tên Đạo tặc còn lại thấy đồng đội ngã xuống, bàn tay nắm thanh chủy thủ liền cứng đờ, run rẩy nhìn bốn phía muốn tìm bóng dáng của Vương Giả Thiên Hạ nhưng nào thấy. Hắn không dám càn rỡ nữa, tập trung toàn bộ tinh thần để đề phòng.
“Lão Thất, xảy ra chuyện gì?” Đám người Ô Nha lúc này đã chạy tới, thấy thi thể còn lại trên mặt đất, ánh mắt hơi dại ra.
Cái tên Đạo tặc gọi là lão Thất kia cười khổ, nói: “Hai chúng ta hội đồng tên kia nhưng lão Bát bị giết.”
Tin tức đó đối với đám người Ô Nha gần như là tin sét đánh, lão Thất và lão Bát rốt cục là người thế nào thì người khác có lẽ không rõ nhưng đám Ô Nha đều biết. Lúc đầu khi công hội Hắc Ám Du Hiệp còn cường thịnh, lão Đại của bọn họ, Độc Bộ Thiên Hạ mang theo mấy trăm cao thủ đứng đầu trong phòng làm việc liên tục chiến đấu trong các trò chơi lớn, hiếm thấy một lần thất bại. Lão Thất cùng lão Bát chính là một trong nhóm người quan trọng nhất của Hắc Ám Du Hiệp lúc đó, luôn luôn chơi Đạo tặc, trong chức nghiệp đó cũng xem nổi tiếng khắp nơi, thời kỳ đỉnh phong còn từng được phong danh hiệu Tặc thần. Đám người Ảnh Sát, Niết Viêm, Aun là đám người sau này mới quật khởi, lão Thất cùng lão Bát so ra cũng chỉ thua bọn chúng một chút mà thôi.
“Là Cuồng tặc Niết Viêm tự thân ra tay sao?” Ô Nha hỏi, giờ phút này hắn đột nhiên nghĩ đến Niết Viêm.
“Không phải hắn, là một tên gọi là Vương Giả Thiên Hạ.”
“Vương Giả Thiên Hạ?” Ô Nha ngây người một hồi, hắn chợt nhớ đến một người. Vương Giả Thiên Hạ vốn là một người vô danh, sau này khi Ngưu Nhân Bộ Lạc và Chiến Đao Thị Huyết treo thưởng lẫn nhau, hắn từng một lần lên bảng vàng bằng cách một người một ngựa đánh lén giết hơn ngàn người của Chiến Đao Thị Huyết, sau đó thì mai danh ẩn tích, không nghĩ đến tên này lại gia nhập Ngưu Nhân Bộ Lạc.
Một Cuồng tặc Niết Viêm đã đủ kinh khủng, chẳng biết từ lúc nào lại nhô ra thêm một tên Aun, giờ lại lòi ra thêm Vương Giả Thiên Hạ… Dàn Đạo tặc của Ngưu Nhân Bộ Lạc đủ khiến cho bất kỳ công hội nào cũng đều khiếp sợ.
“Một Đạo tặc mà thôi, thế mà cũng khiến hai ngươi chật vật như thế, uổng cho danh xưng Tặc thần lúc trước của các ngươi.” Khắc Lạc ở một bên bĩu môi nói.
Lão Thất nghe thế liền căm tức quay sang nhìn Khắc Lạc.
Ô Nha liếc sang Khắc Lạc, không mặn không nhạt nói: “Nếu ngươi cảm thấy mình đủ trình thì sau này trở về có thể thử một chấp hai bọn họ xem có thể giết một người rồi thong dong chạy thoát hay không.”
Khắc Lạc cân nhắc trong lòng một phen, cuối cùng chỉ có thể cười ngượng ngùng một tiếng.
Lão Thất nói: “Chúng ta nhanh chân một chút, nếu không đợi lát nữa Cuồng tặc Niết Viêm tới thì mệt.”
Còn về phần Vương Giả Thiên Hạ, sau khi hắn giết được một tên thì vẫn không rời đi mà tiếp tục theo dõi sát sao bọn người kia.
Nhiếp Ngôn cuối cùng cũng rảnh tay.
“Các người rảnh tay hết chưa? Chúng ta chuẩn bị sang thăm đám phòng làm việc Dã Lang cái nào, ai tham gia hú lên.” Nhiếp Ngôn gọi vào kênh đội.
“1.” Đường Nghiêu là người đầu tiên lên tiếng.
“1.”
“1.” Đám người Đao Quang, Tạ Dao cũng rối rít hô lên.
Mười hai cái Thuấn Di giới chỉ, trong đó một cái nằm trong tay Vương Giả Thiên Hạ, những người còn lại đều không ngoại lệ, tất cả tham gia.
“Mọi người chia làm mười đội, chiếm lĩnh hết cứ điểm, kết thúc chiến đấu!” Nhiếp Ngôn bật sang kênh công hội, ra lệnh một cái, Kỵ Sĩ Đích Vãn Ca liền nhận lệnh đi làm.
Sau khi bố trí mọi thứ, Nhiếp Ngôn thu Ám Dực Long vào, sử dụng kỹ năng trên Thuấn Di giới chỉ.
Bên cạnh chỗ Vương Giả Thiên Hạ ẩn nấp liên tục lóe lên từng luồng sáng, đám người Nhiếp Ngôn lục tục hiện ra.
Mười người toàn bộ đông đủ, rốt cuộc đội ngũ kinh khủng này có thể bộc phát ra sức mạnh như thế nào?
Nhiếp Ngôn nhìn sang Vương Giả Thiên Hạ, hỏi: “Người đâu?”
“Ở phía đông, chúng ta cùng lắm là mất hai phút sẽ vượt qua bọn chúng.” Vương Giả Thiên Hạ nhanh chóng đáp.
“Lên!” Nhiếp Ngôn phất tay, mười hai người lao về phía đội ngũ phòng làm việc Dã Lang.
Đám người Ô Nha lúc này đang chạy trong rừng, người của Pháp Sư Liên Minh đã chết gần hết, còn sót lại cũng chỉ ẩn nấp không dám ra, thậm chí chat lên hỏi thăm trên kênh đoàn đội cũng không ai đáp lại. Nơi này lại không có tọa độ, bọn họ cũng biến thành ruồi không đầu, chỉ biết bay loạn lung tung.
“Lão bản hạ lệnh tận lực kéo chân người của Ngưu Nhân Bộ Lạc ở đây, hắn sẽ có hành động riêng nhắm vào bọn chúng.” Ô Nha nói, hắn vừa nhận được tin tức từ Tào Húc.
Trước đây Ngưu Nhân Bộ Lạc phát triển, tập đoàn Thế Kỷ vẫn mắt nhắm mắt mở, nhưng hiện tại Ngưu Nhân Bộ Lạc đã chính thức động đến điểm mấu chốt của tập đoàn Thế Kỷ, tập đoàn Thế Kỷ cũng phải bắt đầu hành động, nếu không thì Ngưu Nhân Bộ Lạc sẽ biến thành đại họa của bọn họ.
Tập đoàn Thế Kỷ muốn cấp cho Ngưu Nhân Bộ Lạc một bài học, một công hội mà muốn đứng vững trong một trò chơi không phải chỉ cần thực lực mạnh là được.
“Với số người của chúng ta, muốn ngăn Ngưu Nhân Bộ Lạc chiếm 10 cứ điểm là quá khó.” Một Pháp sư bên cạnh Ô Nha góp lời.
“Ngưu Nhân Bộ Lạc có hơn 2000 người, phân đến 10 cứ điểm, mỗi chỗ tính ra cũng chỉ hơn 200 người mà thôi. Chúng ta cứ xem kéo được bao lâu thì kéo, đừng để bị Cuồng tặc Niết Viêm bắt là được.” Ô Nha thở dài, bại cục đã không thể nghịch chuyển rồi.
Trong khi bọn hắn đang nói chuyện thì xa xa truyền đến từng tiếng xoạt xoạt, rừng rậm xung quanh lần lượt hiện ra từng bóng người.
Ô Nha nhìn thấy Nhiếp Ngôn xuất hiện, trong lòng chợt nặng nề. Hắn nói trên kênh đội: “Là Cuồng tặc Niết Viêm, chúng ta bị vây rồi!”
Bọn họ làm sao có thể nghĩ đến việc trong một thời gian ngắn như thế mà Ngưu Nhân Bộ Lạc có thể vây gọn bọn họ lại, tốc độ có thể nói là thần tốc!
Nhiếp Ngôn nhìn thoáng qua xung quanh, phòng làm việc Dã Lang tổng cộng có bảy người, Ngưu Nhân Bộ Lạc có mười hai, số lượng xem như đã chiếm ưu thế một chút. Còn thực lực của phòng làm việc Dã Lang rốt cuộc đến đâu thì bọn họ không ai biết quá rõ, bất quá Nhiếp Ngôn có thể tự tin khẳng định cả đế quốc Cách Lâm Lan này, người có thể vượt qua đám bọn họ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Khắc Lạc nhấc hoàng kim đại kiếm trong tay lên, cho dù bình thường hắn luôn cuồng ngạo không ai bì kịp nhưng lúc này cũng phải tập trung toàn bộ tinh thần, Hắn hiểu thực lực của đám người trước mắt tuyệt đối không phải chuyện đùa.
Ô Nha nhìn thẳng vào Nhiếp Ngôn, nói một cách bình tĩnh: “Cuồng tặc Niết Viêm, không nghĩ đến cuối cùng chúng ta cũng chạm mặt.”
“Pháp thần Ô Nha, liên tục chiến đấu qua năm trò chơi trực tuyến, từng hai lần được bầu chọn là Pháp sư mạnh nhất, ta cũng không nghĩ đến có thể gặp một nhân vật trong truyền thuyết như thế ở đây.” Nhiếp Ngôn nói, nhìn thoáng qua những người còn lại. Những người này đều không ai ngoại lệ, đều là nhân vật chấn động một thời, sau khi công thành danh toại thì mai danh ẩn tích, không nghĩ đến đều bị tập đoàn tài chính Thế Kỷ chiêu dụ.
Trừ Pháp thần Ô Nha và Khắc Lạc ra thì năm đại cao thủ trong Hắc Ám Du Hiệp cũ cũng đã có ba người gia nhập phòng làm việc Dã Lang. Mấy người Nhiếp Ngôn ai cũng từng xem qua video của bọn họ, tất cả đều là cao thủ thành danh từ lâu. Trong một vài trò chơi trực tuyến trước đó, hắn cũng từng gặp những người này, rốt cuộc tập đoàn tài chính Thế Kỷ còn giấu điếm bao nhiêu thực lực?
“Ai cũng vì chủ của mình, đắc tội!” Ô Nha nói, hắn chậm rãi giơ pháp trượng lên, pháp trượng làm bằng ngọc bích cực đẹp trong tay hắn phát ra từng luồng quang mang chói mắt.
Những người khác cũng đều tập trung tinh thần chuẩn bị chiến đấu.
Khắc Lạc cuồng ngạo cười: “Mục tiêu của ta là Cuồng tặc Niết Viêm, đừng ai giành đấy!”
“Giải quyết trong ba phút đồng hồ đi, bên ngoài còn một trận đại chiến đang chờ, không có thời gian giỡn chơi đâu.” Thủy Sắc Yên Đầu nói, hắn nhìn về phía Khắc Lạc cả đầu tóc màu vàng, lộ ra một tia thần sắc khinh bỉ, nhìn xa giống như một con khỉ lông vàng vậy. Còn bảo là muốn khiêu chiến Cuồng tặc Niết Viêm, tên này thật không biết tự lượng sức mình.
Đám người Nhiếp Ngôn dần siết chặt vòng vây, khoảng cách hai bên chỉ còn khoảng 50 mét, mùi thuốc súng tràn ngập xung quanh, vô cùng căng thẳng.
Thủy Sắc Yên Đầu nói ba phút giải quyết xong đã chọc giận đám người phòng làm việc Dã Lang. Trong bọn họ, chọn đại một người đi ra ngoài, xưng ra danh hào thôi cũng khiến người khác sợ hãi ba phần, câu nói của Thủy Sắc Yên Đầu hình như có phần khinh người quá đáng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.