Chương 33: Cứu Mạng! Lục Lập Hành Đánh Người
Nam Bắc Thập Tam
21/09/2023
Trông thấy đại hán cả ngày vui vẻ như Hoàng Cường lúc này lại cuống đến phát khóc. Lục Lập Hành đi lên an ủi:
"Ông chủ Hoàng, ngài đừng hoảng hốt, chuyện chúng ta cần làm bây giờ chính là đưa dì đến phòng khám bệnh, để bác sĩ Trương xem."
"À đúng, đúng vậy, đưa đến phòng khám, đưa đến phòng khám." Hoàng Cường dùng lực vỗ vỗ đầu, để cho mình thanh tỉnh một chút.
"Hiện tại, tôi và Thiết Trụ, còn có ông chủ Hoàng sẽ thay phiên cõng dì xuống núi. Ông chủ Hoàng, ngài ổn định lại trước đã, tôi tới cõng trước cho!"
Lục Lập Hành nói xong, quay đầu nhìn về phía Vương Thiết Trụ đang cảm thấy mờ mịt:
"Thiết Trụ, giúp tôi đỡ dì lên."
Điều kiện trên núi đơn sơ, cũng không có xe cứu hộ, đây là biện pháp tốt nhất.
"Ừm, được."
Vương Thiết Trụ cũng không nghĩ nhiều về việc, tại sao rõ ràng là tới đây chặt trúc lại trở thành cứu người. Tại sao một đường này Lục Lập Hành lại đi nhanh như vậy.
Hắn mau chóng đi qua giúp một tay.
Hai chân Hoàng Cường run rẩy, cảm kích nói:
"Cám ơn Lục huynh đệ, cám ơn Lục huynh đệ."
Vương Ái Phương rất mập. Lục Lập Hành cõng nàng phải cố hết sức. Nhưng bây giờ không phải là lúc chú ý mấy chuyện này.
Đại Hoàng thấy chủ nhân gian nan như vậy, thì đi ở phía trước mở đường.
Hoàng Cường đi ở sau cùng. Nhìn lấy bóng lưng của Lục Lập Hành, hắn chợt nhớ tới lời nói của Vương Cường. Thiếu niên này, đời này tuyệt đối sẽ không chỉ ở tại nơi rừng sâu núi thẳm này, hắn là một người đáng để kết giao.
Hoàng Cường âm thầm thề, sau này nếu như Lục Lập Hành có cần giúp đỡ, hắn nhất định sẽ dốc hết tất cả.
Lục Lập Hành cõng một hồi rồi đổi sang cho Vương Thiết Trụ, cuối cùng là Hoàng Cường.
Lúc tới gần dưới núi, Lục Lập Hành nhìn con đường bằng phẳng một chút rồi nói:
"Thiết Trụ, cậu giúp đỡ ông chủ Hoàng, tôi đi tìm xe kéo."
Xe kéo được làm từ tấm ván gỗ và hai cái bánh xe.
Các gia đình thường dùng nó để kéo lương thực, cũng có thể dùng để kéo người, toàn bộ đều nhờ vào sức người.
Nhưng sẽ nhẹ nhàng hơn việc cõng người nhiều. Con đường tiếp theo dễ đi hơn, có lẽ kéo xe sẽ dễ dàng hơn.
"Được, anh Lục, anh chậm một chút!"
"Ừm."
"Ai? Lục Lập Hành, cậu từ đã…" Hoàng Cường muốn ngăn cản đã không kịp.
Lục Lập Hành đã mang theo Đại Hoàng chạy đo.
Vương Thiết Trụ tò mò hỏi: "Sao thế?"
Hoàng Cường thở dài: "Nơi này gần nhất chính là nhà của tôi. Cha tôi luôn không thích Lục Lập Hành, bình thường còn bảo chúng tôi ít lui tới với hắn. Hắn đi, có thể mượn được xe sao?"
"Hả?" Vương Thiết Trụ cũng lâm vào bên trong xoắn xuýt…
…
Hoàng Quý đã hút sang điếu thuốc thứ ba ở trong sân, nhưng mà Vương Ái Phương và Hoàng Cường đều chưa trở về. Hoàng Quý nóng nảy đi tới đi lui trong sân.
"Hai người này làm cái gì thế không biết?"
"Không được, mình phải đi xem một chút!"
Hoàng Quý hạ quyết tâm, thay đôi giày rồi chuẩn bị lên núi.
Lúc này, hắn bỗng nhiên trông thấy Đại Hoàng lao đến, theo đó còn có một giọng nói khiến cho hắn chán ghét:
"Chú Hoàng, có thể cho cháu mượn xe kéo được không!"
Xe kéo của Hoàng gia ở ngay trong sân.
Lục Lập Hành chạy thẳng tới.
Hoàng Quý nhíu mày: "Lục Lập Hành? Tại sao lại là cậu?"
"Tiểu tử ngu ngốc này, làm gì đó? Muốn trộm xe kéo của tôi sao?"
"Tôi nói cho cậu biết, đừng tưởng rằng tôi già sẽ sợ cậu. Cậu để xuống cho tôi, nếu không tôi sẽ nói lại với cha cậu!"
Ở trong mắt Hoàng Quý, trong tất cả thiếu niên tại thôn Lục Gia, hắn ghét nhất là Lục Lập Hành.
Tiểu tử này từ nhỏ đã thường xuyên đến nhà hắn trộm khoai lang, còn thường xuyên làm mấy trò đùa quái đản. Khiến cho người làm việc nhà bọn họ khổ không thể tả.
"Không phải, chú Hoàng, cháu là đi cứu người!"
"Tôi nhổ vào, cậu cho rằng tôi sẽ tin sao? Cậu bây giờ mau đi theo tôi, đi tìm cha cậu. Tôi muốn hắn cho tôi một lời giải thích."
Hoàng Quý nói xong liền muốn tiến lên kéo Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành gấp gáp:
"Là dì Vương ngã bị thương, ông chủ Hoàng cũng ở trong núi, hắn…"
"Xú tiểu tử đang nói vớ nói vẩn cái gì đó? Dám nguyền rủa vợ tôi sao? Cậu cho rằng tôi nghe không hiểu cậu đang nói láo sao? Đi mau!"
Hoàng Cường không tin lời nói của Lục Lập Hành dù chỉ là một chữ.
Trước đó, Lục Lập Hành đã nói dối không ít lần.
"Ai…"
Lục Lập Hành thở dài.
Đều trách danh tiếng của bản thân quá thối, hiện tại xem ra muốn phân rõ phải trái là chuyện không thể thực hiện được.
Hắn nhíu mày: "Đại Hoàng!"
"Gâu ~ "
Đại Hoàng kêu to một tiếng, nhào về phía Hoàng Quý.
"Đừng làm người bị thương!"
Lục Lập Hành ra lệnh cho Đại Hoàng, sau đó kéo xe kéo lên núi.
Tuy Đại Hoàng gầy yếu, nhưng khí thế lại rất kinh người. Hoàng Quý vừa nhìn thấy nó tới, cả người đã ngồi sụp xuống đất.
"Mày, mày đừng tới đây!"
"Lục Lập Hành, Lục Lập Hành, cậu đứng lại cho tôi!"
"Cứu mạng, cứu mạng, Lục Lập Hành đánh người rồi!" Hoàng Quý kêu lên.
Nhưng mà Lục Lập Hành nào quan tâm đến những thứ này?
Hắn đẩy xe kéo, nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt của Hoàng Quý.
Đại Hoàng thấy chủ nhân chạy xa, lúc này mới buôn quần áo của Hoàng Quý ra rồi đuổi theo Lục Lập Hành.
Hoàng Quý run rẩy đứng lên:
"Tên, tên hỗn đản này, cậu đứng lại đó cho tôi!"
Hắn tiện tay kéo một nhánh cây, làm thành gậy rồi đuổi theo Lục Lập Hành.
Tuy nói hắn rất muốn đi cáo trạng.
Thế nhưng, xe kéo rất quan trọng đối với nhà bọn họ.
Cũng coi như là một thứ đáng tiền ở trong nhà. Tuyệt đối không thể bị Lục Lập Hành mang đi được!
…
Hoàng Cường sắp mệt đến mức gục xuống. Hắn cắn răng, tiếp tục đi lên phía trước.
Vương Thiết Trụ có chút không đành lòng:
"Ông chủ Hoàng, để tôi cõng cho?"
"Không có chuyện gì, tôi còn có thể chống đỡ. Thiết Trụ, cậu đi xem Lục Lập Hành một chút đi. Hắn không mượn được cũng không sao cả, tôi chỉ sợ hắn sẽ bị đánh."
Hiện tại, đối với hắn mà nói, Lục Lập Hành chính là đại ân nhân.
"Tôi… thế nhưng anh Lục đã bảo tôi giúp đỡ ngài, tôi cảm thấy anh Lục có thể làm được."
Qua hai ngày tiếp xúc với Lục Lập Hành, Vương Thiết Trụ đã biến thành tiểu đệ cuồng Lục Lập Hành. Trong mắt hắn, Lục Lập Hành không gì làm không được.
"Ai ~ " Hoàng Cường lại thở dài.
Ngay tại lúc hắn run rẩy, chân gần như sắp quỳ trên mặt đất, hắn bỗng nhiên nghe thấy tiếng bánh xe ma sát trên mặt đất. Hoàng Cường hơi sững sờ, lập tức tỉnh táo lại.
Vương Thiết Trụ cũng cười hô to:
"Mau nhìn kìa, anh Lục đến rồi!"
Chỉ thấy Lục Lập Hành đang kéo xe chạy như bay về phía này mà Đại Hoàng cũng theo ở phía sau hắn.
"Thật, thật sự mượn được rồi?"
"Ừm, anh Lục đúng là rất trâu bò!" Vương Thiết Trụ nhịn không được mà tán dương.
Lục Lập Hành rất nhanh đã tới trước mặt hai người. Hắn cho xe kéo dừng hẳn rồi nói thẳng:
"Đến, để dì lên đây đi."
Hoàng Cường vừa làm theo vừa tỉ mỉ quan sát: "Cái này… quả thật là xe kéo nhà tôi?"
"Ừm, đúng vậy!"
Hoàng Cường nhìn về phía Lục Lập Hành với vẻ mặt khiếp sợ:
"Cha tôi không ở nhà?"
"Có Ở…"
"Vậy cậu sao có thể thuyết phục được hắn cho cậu mượn xe kéo xe thế?"
Hoàng Cường biết rõ, xe kéo này chính là bảo bối của Hoàng Quý. Hắn tuyệt đối sẽ không để cho Lục Lập Hành đụng vào.
"Chuyện này…"
Lục Lập Hành xoắn xuýt một chút rồi nói: "Ông chủ Hoàng, thật sự xin lỗi, lát nữa có lẽ còn cần anh nói một tiếng với ba anh!"
"Hả?"
"Mặt khác, hi vọng anh có thể tha thứ cho Đại Hoàng!"
"Hả?" Hoàng Cường còn muốn nói gì đó, liền nghe Vương Thiết Trụ nói:
"Ông chủ Hoàng khoan lại xoắn xuýt mấy chuyện này, cứu người trước. Anh Lục, hay là để tôi kéo trước một hồi?"
"Không cần, tôi còn có sức lực, cậu và ông chủ Hoàng ở phía sau đẩy đi."
"Vậy cũng được!"
Ba người cùng nhau hiệp lực, tốc độ đúng là nhanh hơn rất nhiều.
Hoàng Cường nhìn Vương Ái Phương đang nhắm nghiền hai mắt, lập tức quên mất chuyện vừa rồi.
"Mẹ, người tuyệt đối đừng có chuyện gì đó, con sẽ đưa mẹ đi tìm bác sĩ Trương."
Hoàng Cường dùng hết sức lực đẩy xe về phía trước.
Năm phút sau, Hoàng Quý thở hổn hển tựa ở ven đường để nghỉ ngơi, cuối cùng cũng nhìn thấy Lục Lập Hành.
Hắn lập tức mắng lên.
"Hừ, tiểu tử này, xem tôi hiện tại có kéo cậu đi gặp cha mẹ cậu, sau đó đến cục cảnh sát hay không!" Hoàng Quý đứng thẳng người, hướng về phía Lục Lập Hành.
Nhưng đi được hai bước, Hoàng Quý ý thức được có chỗ là lạ:
"Xảy ra chuyện gì? Lục Lập Hành đang kéo cái gì? Mà dùng lực như thế?"
"Hả? Phía sau còn có hai người?"
Hoàng Quý đi về phía trước, cuối cùng mới thấy rõ:
"Hoàng Cường?"
Ý thức được là con trai nhà mình, Hoàng Quý lập tức bị kích động:
"Cường Tử? Tên tiểu tử thối này!"
"Con đang làm gì đó? Sao con lại lăn lộn cùng một chỗ với Lục Lập Hành vậy?"
"Cha bình thường dạy con thế nào? Mấy người đây là trộm thứ gì?"
"Con mau cút tới đây cho cha!!"
------
Dịch: MBMH Translate
"Ông chủ Hoàng, ngài đừng hoảng hốt, chuyện chúng ta cần làm bây giờ chính là đưa dì đến phòng khám bệnh, để bác sĩ Trương xem."
"À đúng, đúng vậy, đưa đến phòng khám, đưa đến phòng khám." Hoàng Cường dùng lực vỗ vỗ đầu, để cho mình thanh tỉnh một chút.
"Hiện tại, tôi và Thiết Trụ, còn có ông chủ Hoàng sẽ thay phiên cõng dì xuống núi. Ông chủ Hoàng, ngài ổn định lại trước đã, tôi tới cõng trước cho!"
Lục Lập Hành nói xong, quay đầu nhìn về phía Vương Thiết Trụ đang cảm thấy mờ mịt:
"Thiết Trụ, giúp tôi đỡ dì lên."
Điều kiện trên núi đơn sơ, cũng không có xe cứu hộ, đây là biện pháp tốt nhất.
"Ừm, được."
Vương Thiết Trụ cũng không nghĩ nhiều về việc, tại sao rõ ràng là tới đây chặt trúc lại trở thành cứu người. Tại sao một đường này Lục Lập Hành lại đi nhanh như vậy.
Hắn mau chóng đi qua giúp một tay.
Hai chân Hoàng Cường run rẩy, cảm kích nói:
"Cám ơn Lục huynh đệ, cám ơn Lục huynh đệ."
Vương Ái Phương rất mập. Lục Lập Hành cõng nàng phải cố hết sức. Nhưng bây giờ không phải là lúc chú ý mấy chuyện này.
Đại Hoàng thấy chủ nhân gian nan như vậy, thì đi ở phía trước mở đường.
Hoàng Cường đi ở sau cùng. Nhìn lấy bóng lưng của Lục Lập Hành, hắn chợt nhớ tới lời nói của Vương Cường. Thiếu niên này, đời này tuyệt đối sẽ không chỉ ở tại nơi rừng sâu núi thẳm này, hắn là một người đáng để kết giao.
Hoàng Cường âm thầm thề, sau này nếu như Lục Lập Hành có cần giúp đỡ, hắn nhất định sẽ dốc hết tất cả.
Lục Lập Hành cõng một hồi rồi đổi sang cho Vương Thiết Trụ, cuối cùng là Hoàng Cường.
Lúc tới gần dưới núi, Lục Lập Hành nhìn con đường bằng phẳng một chút rồi nói:
"Thiết Trụ, cậu giúp đỡ ông chủ Hoàng, tôi đi tìm xe kéo."
Xe kéo được làm từ tấm ván gỗ và hai cái bánh xe.
Các gia đình thường dùng nó để kéo lương thực, cũng có thể dùng để kéo người, toàn bộ đều nhờ vào sức người.
Nhưng sẽ nhẹ nhàng hơn việc cõng người nhiều. Con đường tiếp theo dễ đi hơn, có lẽ kéo xe sẽ dễ dàng hơn.
"Được, anh Lục, anh chậm một chút!"
"Ừm."
"Ai? Lục Lập Hành, cậu từ đã…" Hoàng Cường muốn ngăn cản đã không kịp.
Lục Lập Hành đã mang theo Đại Hoàng chạy đo.
Vương Thiết Trụ tò mò hỏi: "Sao thế?"
Hoàng Cường thở dài: "Nơi này gần nhất chính là nhà của tôi. Cha tôi luôn không thích Lục Lập Hành, bình thường còn bảo chúng tôi ít lui tới với hắn. Hắn đi, có thể mượn được xe sao?"
"Hả?" Vương Thiết Trụ cũng lâm vào bên trong xoắn xuýt…
…
Hoàng Quý đã hút sang điếu thuốc thứ ba ở trong sân, nhưng mà Vương Ái Phương và Hoàng Cường đều chưa trở về. Hoàng Quý nóng nảy đi tới đi lui trong sân.
"Hai người này làm cái gì thế không biết?"
"Không được, mình phải đi xem một chút!"
Hoàng Quý hạ quyết tâm, thay đôi giày rồi chuẩn bị lên núi.
Lúc này, hắn bỗng nhiên trông thấy Đại Hoàng lao đến, theo đó còn có một giọng nói khiến cho hắn chán ghét:
"Chú Hoàng, có thể cho cháu mượn xe kéo được không!"
Xe kéo của Hoàng gia ở ngay trong sân.
Lục Lập Hành chạy thẳng tới.
Hoàng Quý nhíu mày: "Lục Lập Hành? Tại sao lại là cậu?"
"Tiểu tử ngu ngốc này, làm gì đó? Muốn trộm xe kéo của tôi sao?"
"Tôi nói cho cậu biết, đừng tưởng rằng tôi già sẽ sợ cậu. Cậu để xuống cho tôi, nếu không tôi sẽ nói lại với cha cậu!"
Ở trong mắt Hoàng Quý, trong tất cả thiếu niên tại thôn Lục Gia, hắn ghét nhất là Lục Lập Hành.
Tiểu tử này từ nhỏ đã thường xuyên đến nhà hắn trộm khoai lang, còn thường xuyên làm mấy trò đùa quái đản. Khiến cho người làm việc nhà bọn họ khổ không thể tả.
"Không phải, chú Hoàng, cháu là đi cứu người!"
"Tôi nhổ vào, cậu cho rằng tôi sẽ tin sao? Cậu bây giờ mau đi theo tôi, đi tìm cha cậu. Tôi muốn hắn cho tôi một lời giải thích."
Hoàng Quý nói xong liền muốn tiến lên kéo Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành gấp gáp:
"Là dì Vương ngã bị thương, ông chủ Hoàng cũng ở trong núi, hắn…"
"Xú tiểu tử đang nói vớ nói vẩn cái gì đó? Dám nguyền rủa vợ tôi sao? Cậu cho rằng tôi nghe không hiểu cậu đang nói láo sao? Đi mau!"
Hoàng Cường không tin lời nói của Lục Lập Hành dù chỉ là một chữ.
Trước đó, Lục Lập Hành đã nói dối không ít lần.
"Ai…"
Lục Lập Hành thở dài.
Đều trách danh tiếng của bản thân quá thối, hiện tại xem ra muốn phân rõ phải trái là chuyện không thể thực hiện được.
Hắn nhíu mày: "Đại Hoàng!"
"Gâu ~ "
Đại Hoàng kêu to một tiếng, nhào về phía Hoàng Quý.
"Đừng làm người bị thương!"
Lục Lập Hành ra lệnh cho Đại Hoàng, sau đó kéo xe kéo lên núi.
Tuy Đại Hoàng gầy yếu, nhưng khí thế lại rất kinh người. Hoàng Quý vừa nhìn thấy nó tới, cả người đã ngồi sụp xuống đất.
"Mày, mày đừng tới đây!"
"Lục Lập Hành, Lục Lập Hành, cậu đứng lại cho tôi!"
"Cứu mạng, cứu mạng, Lục Lập Hành đánh người rồi!" Hoàng Quý kêu lên.
Nhưng mà Lục Lập Hành nào quan tâm đến những thứ này?
Hắn đẩy xe kéo, nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt của Hoàng Quý.
Đại Hoàng thấy chủ nhân chạy xa, lúc này mới buôn quần áo của Hoàng Quý ra rồi đuổi theo Lục Lập Hành.
Hoàng Quý run rẩy đứng lên:
"Tên, tên hỗn đản này, cậu đứng lại đó cho tôi!"
Hắn tiện tay kéo một nhánh cây, làm thành gậy rồi đuổi theo Lục Lập Hành.
Tuy nói hắn rất muốn đi cáo trạng.
Thế nhưng, xe kéo rất quan trọng đối với nhà bọn họ.
Cũng coi như là một thứ đáng tiền ở trong nhà. Tuyệt đối không thể bị Lục Lập Hành mang đi được!
…
Hoàng Cường sắp mệt đến mức gục xuống. Hắn cắn răng, tiếp tục đi lên phía trước.
Vương Thiết Trụ có chút không đành lòng:
"Ông chủ Hoàng, để tôi cõng cho?"
"Không có chuyện gì, tôi còn có thể chống đỡ. Thiết Trụ, cậu đi xem Lục Lập Hành một chút đi. Hắn không mượn được cũng không sao cả, tôi chỉ sợ hắn sẽ bị đánh."
Hiện tại, đối với hắn mà nói, Lục Lập Hành chính là đại ân nhân.
"Tôi… thế nhưng anh Lục đã bảo tôi giúp đỡ ngài, tôi cảm thấy anh Lục có thể làm được."
Qua hai ngày tiếp xúc với Lục Lập Hành, Vương Thiết Trụ đã biến thành tiểu đệ cuồng Lục Lập Hành. Trong mắt hắn, Lục Lập Hành không gì làm không được.
"Ai ~ " Hoàng Cường lại thở dài.
Ngay tại lúc hắn run rẩy, chân gần như sắp quỳ trên mặt đất, hắn bỗng nhiên nghe thấy tiếng bánh xe ma sát trên mặt đất. Hoàng Cường hơi sững sờ, lập tức tỉnh táo lại.
Vương Thiết Trụ cũng cười hô to:
"Mau nhìn kìa, anh Lục đến rồi!"
Chỉ thấy Lục Lập Hành đang kéo xe chạy như bay về phía này mà Đại Hoàng cũng theo ở phía sau hắn.
"Thật, thật sự mượn được rồi?"
"Ừm, anh Lục đúng là rất trâu bò!" Vương Thiết Trụ nhịn không được mà tán dương.
Lục Lập Hành rất nhanh đã tới trước mặt hai người. Hắn cho xe kéo dừng hẳn rồi nói thẳng:
"Đến, để dì lên đây đi."
Hoàng Cường vừa làm theo vừa tỉ mỉ quan sát: "Cái này… quả thật là xe kéo nhà tôi?"
"Ừm, đúng vậy!"
Hoàng Cường nhìn về phía Lục Lập Hành với vẻ mặt khiếp sợ:
"Cha tôi không ở nhà?"
"Có Ở…"
"Vậy cậu sao có thể thuyết phục được hắn cho cậu mượn xe kéo xe thế?"
Hoàng Cường biết rõ, xe kéo này chính là bảo bối của Hoàng Quý. Hắn tuyệt đối sẽ không để cho Lục Lập Hành đụng vào.
"Chuyện này…"
Lục Lập Hành xoắn xuýt một chút rồi nói: "Ông chủ Hoàng, thật sự xin lỗi, lát nữa có lẽ còn cần anh nói một tiếng với ba anh!"
"Hả?"
"Mặt khác, hi vọng anh có thể tha thứ cho Đại Hoàng!"
"Hả?" Hoàng Cường còn muốn nói gì đó, liền nghe Vương Thiết Trụ nói:
"Ông chủ Hoàng khoan lại xoắn xuýt mấy chuyện này, cứu người trước. Anh Lục, hay là để tôi kéo trước một hồi?"
"Không cần, tôi còn có sức lực, cậu và ông chủ Hoàng ở phía sau đẩy đi."
"Vậy cũng được!"
Ba người cùng nhau hiệp lực, tốc độ đúng là nhanh hơn rất nhiều.
Hoàng Cường nhìn Vương Ái Phương đang nhắm nghiền hai mắt, lập tức quên mất chuyện vừa rồi.
"Mẹ, người tuyệt đối đừng có chuyện gì đó, con sẽ đưa mẹ đi tìm bác sĩ Trương."
Hoàng Cường dùng hết sức lực đẩy xe về phía trước.
Năm phút sau, Hoàng Quý thở hổn hển tựa ở ven đường để nghỉ ngơi, cuối cùng cũng nhìn thấy Lục Lập Hành.
Hắn lập tức mắng lên.
"Hừ, tiểu tử này, xem tôi hiện tại có kéo cậu đi gặp cha mẹ cậu, sau đó đến cục cảnh sát hay không!" Hoàng Quý đứng thẳng người, hướng về phía Lục Lập Hành.
Nhưng đi được hai bước, Hoàng Quý ý thức được có chỗ là lạ:
"Xảy ra chuyện gì? Lục Lập Hành đang kéo cái gì? Mà dùng lực như thế?"
"Hả? Phía sau còn có hai người?"
Hoàng Quý đi về phía trước, cuối cùng mới thấy rõ:
"Hoàng Cường?"
Ý thức được là con trai nhà mình, Hoàng Quý lập tức bị kích động:
"Cường Tử? Tên tiểu tử thối này!"
"Con đang làm gì đó? Sao con lại lăn lộn cùng một chỗ với Lục Lập Hành vậy?"
"Cha bình thường dạy con thế nào? Mấy người đây là trộm thứ gì?"
"Con mau cút tới đây cho cha!!"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.