Chương 47: Lục Lập Hành, Cảm Ơn Cậu (2)
Nam Bắc Thập Tam
21/09/2023
"Vậy được rồi, cháu định bán khoai lang này thế nào? Dì mua một củ."
Lục Lập Hành nhìn khoai lang một lúc, suy nghĩ rồi nói:
"Ba mao tiền một cân?"
"Hả? Ba mao? Cháu ở mấy chỗ khác khoai lang bao nhiêu tiền một cân không?"
"Cũng là ba mao."
Hai ngày trước Lục Lập Hành đã tìm Hoàng Cường để tìm hiểu về mấy thứ này.
“Đúng vậy, nhưng mà khoai lang của cháu tốt như vậy, rõ ràng có thế bán đắt hơn, tại sao lại còn bán ba mao chứ? Dì cảm thấy bán năm mao tiền một cân cũng không quá đáng?”
Lục Lập Hành cười cười: “Đều là khoai lang cả, đều là giúp cho mọi người đỡ đói, nếu như cháu bán đắt hơn thì rất nhiều người sẽ không mua nổi.”
"Cháu…" Trong lúc nhất thời, Triệu Tú Liên không biết nên nói gì cho phải.
Tiểu tử này hình như không giống với trong lời đồn cho lắm.
“Được rồi, vậy cho dì hai củ.”
“Được.”
Lục Lập Hành đưa củ khoai lang đầu tiên cho Triệu Tú Liên. Hai củ này nặng khoảng 5 cân. Lúc trả tiền, Triệu Tú Liên lâm vào khó khăn. Hôm nay nàng còn chưa bán được hàng, trong tay không có tiền.
“Chuyện là… tiểu tử Lục gia, hay là đợi dì bán xong thức ăn rồi sẽ trả tiền cho cháu sau?”
“Được ạ.” Lục Lập Hành không chút do dự, đưa khoai lang qua cho nàng.
Triệu Tú Liên liếc hắn một chút, không nói gì.
Lúc này, trên thôn đã có rất nhiều người tới.
Bọn họ trông thấy khoai lang của Lục Lập Hành, đều sợ ngây người.
"Oa, đó là cái gì?"
"Không biết, hình như là khoai lang!"
"Khoai lang này đúng là rất lớn! Khoai lang năm nay không phải thu hoạch không tốt sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy, nhìn củ khoai lang vàng óng kia kìa, nhìn là biết ngon rồi!"
"Đi một chút, chúng ta đi xem một chút."
Mấy người đang muốn tiến lên, một người trong đó lại ngăn các nàng lại:
"Người bán khoai lang kia là… Lục gia?"
"Thật đúng là hắn! Thôi, bỏ đi, không mua không mua, tiểu tử này không phải là người tốt gì."
"Không phải nghe nói hắn mấy mấy trước cứu được cả người cả xe hay sao?"
"Đó cũng chỉ là mèo mù gặp cá rán, chắc chắn chỉ là trùng hợp, một người sao có thể lập tức trở nên tốt được? Cô quên dáng vẻ lúc hắn trộm đồ nhà các người rồi sao?"
Mọi người lắc đầu, không ai tiến lên.
Bên phía Triệu Tú Liên đã có mấy người đến mua đồ.
Lục Lập Hành trông thấy tất cả mọi người đang xì xào bàn tán cách chỗ mình không xa.
Hắn tự hỏi phải làm như thế nào mới có thể thu hút khách hàng.
Chính vào lúc này, hắn trông thấy Triệu Tú Liên đứng lên, dường như vô tình mở miệng: "Ai, có một số người nha, chính là chết vì sĩ diện, sản lượng khoai lang của mọi người năm nay đều không tốt mà? Rõ ràng coi trọng đống khoai lang này lại không dám tiến lên!"
"Làm sao? Định đợi mọi người đi hết rồi lén mua khoai lang của tiểu tử Lục gia à?"
"Khi đó nha, sợ là đã bị người ta cướp sạch rồi!"
Trong đám người lập tức lại vang lên tiếng xì xào bàn tán.
"Xem ra đúng là rất tốt, chỉ là, không biết khoai lang này có ngon hay không?"
"Ai, tôi nghe nói, có người sẽ phun thuốc trừ sâu cho khoai lang, cũng không thể ăn bậy được."
Lục Lập Hành nghe thấy lời này liền đứng dậy cầm lấy một củ khoai lang rồi cắt ra một miếng, màu vàng bên trong lập tức lộ ra, tản ra mùi thơm thoang thoảng.
Lục Thiên Thiên ngồi chơi ở bên cạnh cũng bị mùi khoai lang thu hút. Lục Lập Hành trực tiếp đưa khoai lang cho nàng:
"Thiên Thiên, có muốn nếm thử một chút hay không."
Khoai lang vàng có thể trực tiếp ăn sống.
“Có!” Lục Thiên Thiên dùng sức gật đầu, vui vẻ nhận lấy khoai lang rồi nhét vào trong miệng.
Kể từ khi khoai được mang về nhà, nàng còn chưa được thử qua.
Vừa cắn xuống, hai mắt của Lục Thiên Thiên lập tức sáng lên:
"Oa, rất ngọt, rất ngọt nha!"
"Thiên Thiên chưa bao giờ ăn khoai lang ngon như vậy."
"Còn ngọt hơn cả kẹo, anh hai, em muốn nữa!"
Tiểu nha đầu rất nhanh đã gặm hết khoai lang trong tay, đưa tay nhỏ ra nũng nịu.
Lục Lập Hành bất đắc dĩ, đành phải đưa cho nàng thêm một miếng:
"Chú mèo ham ăn, ăn đi."
Lúc này, người xung quanh cũng thấy thèm theo, nhất là mấy đứa nhỏ đi theo.
Đám trẻ nhỏ mấy tuổi luôn không chịu nổi khi thấy người khác ăn đồ ăn, chứ đừng nói đến là khoai lang còn ngọt hơn cả kẹo.
Bọn chúng đều ủy khuất kéo góc áo của người lớn:
"Bà nội, cháu muốn ăn khoai lang ~~ "
"Me, con cũng muốn,con cũng muốn ~ "
"Muốn ăn, muốn ăn!"
Mấy người lớn không muốn bị mất mặt, đành phải nói nhỏ:
"Đó là em gái của người ta, cũng không biết có thật sự ăn ngon như vậy hay không."
Lục Lập Hành lại trực tiếp cắt khối khoai lang trong tay thành cách khối nhỏ, đưa cho bọn nhỏ:
"Nếm thử đi."
Bọn nhỏ vui sướng nhận khoai lang rồi bắt đầu gặm.
"Oa, thật sự rất ngọt!"
"Ăn ngon, ăn ngon, bà nội, cháu còn muốn ~~ "
"Mẹ ~~ "
Bọn nhỏ chỉ biết trông thấy đồ ăn ngon, chứ không quan tâm đến mấy chuyện như nhân phẩm con người.
Mấy người lớn cảm thấy có chút khó khăn.
Triệu Tú Liên nhìn mấy người một chút, trợn trắng mắt nói:
"Lưu Quế Hoa, tôi nhớ mấy ngày trước cô cũng ở trên chiếc xe buýt kia mà? Sao thế, không phải Lục Lập Hành đã cứu được cô sao? Lúc này lại đi ghét bỏ người ta?"
"Còn có cô nữa Lý Xuân Hoa, chồng cô cũng ở đó mà? Nếu không phải nhờ tiểu tử Lục Lập Hành này, cô cũng thành quả phụ giống như tôi rồi."
"Lại nói, cũng là mua chút khoai lang mà thôi, các người không mua khoai lang, mùa đông dự định chết đói hết à?"
Hai người bị điểm tên lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu. Các nàng đúng là người ở trên xe buýt vào hôm đó. Thế nhưng là sau khi trở về, nói lại với mọi người chuyện kia là Lục Lập Hành làm thì căn bản không ai tin. Các nàng còn bị mắng cho một trận không hiểu ra sao. Nói các nàng bị ma ám hay sao mà đi nói tốt cho Lục Lập Hành. Vì để dung nhập với mọi người, các nàng đành phải chôn chuyện kia ở dưới đáy lòng, không tiếp tục nói đến nữa.
Nhưng dù sao thì Lục Lập Hành cũng đã cứu mạng các nàng hoặc là người nhà các nàng.
Lưu Quế Hoa cuối cùng cũng đi ra:
"Triệu quả phụ nói rất đúng, tôi rất cần khoai lang. Hơn nữa, chuyện ngày ấy, không quản các người có tin hay không, đúng là Lục Lập Hành đã cứu chúng tôi!"
"Tôi muốn mua 10 cân khoai lang!"
"Mặt khác, tôi cũng có lời giấu ở trong lòng rất nhiều ngày rồi, nhưng vẫn luôn không dám nói."
"Lục Lập Hành, cảm ơn cậu."
------
Dịch: MBMH Translate
Lục Lập Hành nhìn khoai lang một lúc, suy nghĩ rồi nói:
"Ba mao tiền một cân?"
"Hả? Ba mao? Cháu ở mấy chỗ khác khoai lang bao nhiêu tiền một cân không?"
"Cũng là ba mao."
Hai ngày trước Lục Lập Hành đã tìm Hoàng Cường để tìm hiểu về mấy thứ này.
“Đúng vậy, nhưng mà khoai lang của cháu tốt như vậy, rõ ràng có thế bán đắt hơn, tại sao lại còn bán ba mao chứ? Dì cảm thấy bán năm mao tiền một cân cũng không quá đáng?”
Lục Lập Hành cười cười: “Đều là khoai lang cả, đều là giúp cho mọi người đỡ đói, nếu như cháu bán đắt hơn thì rất nhiều người sẽ không mua nổi.”
"Cháu…" Trong lúc nhất thời, Triệu Tú Liên không biết nên nói gì cho phải.
Tiểu tử này hình như không giống với trong lời đồn cho lắm.
“Được rồi, vậy cho dì hai củ.”
“Được.”
Lục Lập Hành đưa củ khoai lang đầu tiên cho Triệu Tú Liên. Hai củ này nặng khoảng 5 cân. Lúc trả tiền, Triệu Tú Liên lâm vào khó khăn. Hôm nay nàng còn chưa bán được hàng, trong tay không có tiền.
“Chuyện là… tiểu tử Lục gia, hay là đợi dì bán xong thức ăn rồi sẽ trả tiền cho cháu sau?”
“Được ạ.” Lục Lập Hành không chút do dự, đưa khoai lang qua cho nàng.
Triệu Tú Liên liếc hắn một chút, không nói gì.
Lúc này, trên thôn đã có rất nhiều người tới.
Bọn họ trông thấy khoai lang của Lục Lập Hành, đều sợ ngây người.
"Oa, đó là cái gì?"
"Không biết, hình như là khoai lang!"
"Khoai lang này đúng là rất lớn! Khoai lang năm nay không phải thu hoạch không tốt sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy, nhìn củ khoai lang vàng óng kia kìa, nhìn là biết ngon rồi!"
"Đi một chút, chúng ta đi xem một chút."
Mấy người đang muốn tiến lên, một người trong đó lại ngăn các nàng lại:
"Người bán khoai lang kia là… Lục gia?"
"Thật đúng là hắn! Thôi, bỏ đi, không mua không mua, tiểu tử này không phải là người tốt gì."
"Không phải nghe nói hắn mấy mấy trước cứu được cả người cả xe hay sao?"
"Đó cũng chỉ là mèo mù gặp cá rán, chắc chắn chỉ là trùng hợp, một người sao có thể lập tức trở nên tốt được? Cô quên dáng vẻ lúc hắn trộm đồ nhà các người rồi sao?"
Mọi người lắc đầu, không ai tiến lên.
Bên phía Triệu Tú Liên đã có mấy người đến mua đồ.
Lục Lập Hành trông thấy tất cả mọi người đang xì xào bàn tán cách chỗ mình không xa.
Hắn tự hỏi phải làm như thế nào mới có thể thu hút khách hàng.
Chính vào lúc này, hắn trông thấy Triệu Tú Liên đứng lên, dường như vô tình mở miệng: "Ai, có một số người nha, chính là chết vì sĩ diện, sản lượng khoai lang của mọi người năm nay đều không tốt mà? Rõ ràng coi trọng đống khoai lang này lại không dám tiến lên!"
"Làm sao? Định đợi mọi người đi hết rồi lén mua khoai lang của tiểu tử Lục gia à?"
"Khi đó nha, sợ là đã bị người ta cướp sạch rồi!"
Trong đám người lập tức lại vang lên tiếng xì xào bàn tán.
"Xem ra đúng là rất tốt, chỉ là, không biết khoai lang này có ngon hay không?"
"Ai, tôi nghe nói, có người sẽ phun thuốc trừ sâu cho khoai lang, cũng không thể ăn bậy được."
Lục Lập Hành nghe thấy lời này liền đứng dậy cầm lấy một củ khoai lang rồi cắt ra một miếng, màu vàng bên trong lập tức lộ ra, tản ra mùi thơm thoang thoảng.
Lục Thiên Thiên ngồi chơi ở bên cạnh cũng bị mùi khoai lang thu hút. Lục Lập Hành trực tiếp đưa khoai lang cho nàng:
"Thiên Thiên, có muốn nếm thử một chút hay không."
Khoai lang vàng có thể trực tiếp ăn sống.
“Có!” Lục Thiên Thiên dùng sức gật đầu, vui vẻ nhận lấy khoai lang rồi nhét vào trong miệng.
Kể từ khi khoai được mang về nhà, nàng còn chưa được thử qua.
Vừa cắn xuống, hai mắt của Lục Thiên Thiên lập tức sáng lên:
"Oa, rất ngọt, rất ngọt nha!"
"Thiên Thiên chưa bao giờ ăn khoai lang ngon như vậy."
"Còn ngọt hơn cả kẹo, anh hai, em muốn nữa!"
Tiểu nha đầu rất nhanh đã gặm hết khoai lang trong tay, đưa tay nhỏ ra nũng nịu.
Lục Lập Hành bất đắc dĩ, đành phải đưa cho nàng thêm một miếng:
"Chú mèo ham ăn, ăn đi."
Lúc này, người xung quanh cũng thấy thèm theo, nhất là mấy đứa nhỏ đi theo.
Đám trẻ nhỏ mấy tuổi luôn không chịu nổi khi thấy người khác ăn đồ ăn, chứ đừng nói đến là khoai lang còn ngọt hơn cả kẹo.
Bọn chúng đều ủy khuất kéo góc áo của người lớn:
"Bà nội, cháu muốn ăn khoai lang ~~ "
"Me, con cũng muốn,con cũng muốn ~ "
"Muốn ăn, muốn ăn!"
Mấy người lớn không muốn bị mất mặt, đành phải nói nhỏ:
"Đó là em gái của người ta, cũng không biết có thật sự ăn ngon như vậy hay không."
Lục Lập Hành lại trực tiếp cắt khối khoai lang trong tay thành cách khối nhỏ, đưa cho bọn nhỏ:
"Nếm thử đi."
Bọn nhỏ vui sướng nhận khoai lang rồi bắt đầu gặm.
"Oa, thật sự rất ngọt!"
"Ăn ngon, ăn ngon, bà nội, cháu còn muốn ~~ "
"Mẹ ~~ "
Bọn nhỏ chỉ biết trông thấy đồ ăn ngon, chứ không quan tâm đến mấy chuyện như nhân phẩm con người.
Mấy người lớn cảm thấy có chút khó khăn.
Triệu Tú Liên nhìn mấy người một chút, trợn trắng mắt nói:
"Lưu Quế Hoa, tôi nhớ mấy ngày trước cô cũng ở trên chiếc xe buýt kia mà? Sao thế, không phải Lục Lập Hành đã cứu được cô sao? Lúc này lại đi ghét bỏ người ta?"
"Còn có cô nữa Lý Xuân Hoa, chồng cô cũng ở đó mà? Nếu không phải nhờ tiểu tử Lục Lập Hành này, cô cũng thành quả phụ giống như tôi rồi."
"Lại nói, cũng là mua chút khoai lang mà thôi, các người không mua khoai lang, mùa đông dự định chết đói hết à?"
Hai người bị điểm tên lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu. Các nàng đúng là người ở trên xe buýt vào hôm đó. Thế nhưng là sau khi trở về, nói lại với mọi người chuyện kia là Lục Lập Hành làm thì căn bản không ai tin. Các nàng còn bị mắng cho một trận không hiểu ra sao. Nói các nàng bị ma ám hay sao mà đi nói tốt cho Lục Lập Hành. Vì để dung nhập với mọi người, các nàng đành phải chôn chuyện kia ở dưới đáy lòng, không tiếp tục nói đến nữa.
Nhưng dù sao thì Lục Lập Hành cũng đã cứu mạng các nàng hoặc là người nhà các nàng.
Lưu Quế Hoa cuối cùng cũng đi ra:
"Triệu quả phụ nói rất đúng, tôi rất cần khoai lang. Hơn nữa, chuyện ngày ấy, không quản các người có tin hay không, đúng là Lục Lập Hành đã cứu chúng tôi!"
"Tôi muốn mua 10 cân khoai lang!"
"Mặt khác, tôi cũng có lời giấu ở trong lòng rất nhiều ngày rồi, nhưng vẫn luôn không dám nói."
"Lục Lập Hành, cảm ơn cậu."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.