Chương 42: Sao Chị Lại Đỏ Mặt? Phòng Bếp Rất Nóng Sao? (2)
Nam Bắc Thập Tam
21/09/2023
Hắn ăn rất vui vẻ.
Buổi chiều.
Lục Lập Hành thay một bộ đồ vừa vặn với mình, dự định đi ra ruộng khoai lang nhìn xem.
Nếu như nói Lục gia thôn thật sự bởi vì khoai lang cung cấp không đủ, như vậy khoai lang của hắn hẳn có thể có tác dụng lớn.
Cố Vãn Thanh cũng không ngăn cản hắn.
Sau khi Lục Lập Hành đi, cô nhìn quần áo và đôi giày hắn đã thay.
Quyết định đi ra bờ sông giặt giúp hắn.
Lục Lập Hành ở bên ngoài kiếm tiền, cô cũng phải nỗ lực làm chút chuyện mình có thể làm được.
Lục Thiên Thiên đang ở trong sân chơi đùa, nhìn thấy cô muốn ra ngoài.
Nhanh chóng gọi cô lại: "Chị dâu, chị đi đâu vậy?"
"Đi ra sông giặt quần áo, Thiên Thiên em có muốn đi không?"
Lục Thiên Thiên đi vòng người cô, nở nụ cười giống như quỷ tinh linh:
"Đi đi đi đi, thế nhưng Chị dâu, chị đợi Thiên Thiên chút."
Sau khi nói xong.
Lục Thiên Thiên nhanh chóng trở về nhà.
Cô cầm lấy giày thêu mới mua, lại thuận tay cầm kẹp tóc con bướm, vui vẻ chạy về phía Cố Vãn Thanh:
"Chị dâu, thay giày đi, lại đeo cái kẹp tóc này vào."
"Làm cái gì vậy?"
Vẻ mặt Cố Vãn Thanh ngờ vực.
Lục Thiên Thiên chu mỏ một cái, nói:
"Chị dâu muốn ra bờ sông giặt quần áo, bên kia có rất nhiều thím ở đó, Chị dâu phải mặc xinh đẹp một chút!"
Lục Thiên Thiên nghiêm túc giải thích.
Trước đây, cô cũng cùng đi với Cố Vãn Thanh đi qua bờ sông, những thím đó đều ăn mặc rất đẹp.
Cô cũng muốn chị dâu mình mặc thật đẹp.
Cố Vãn Thanh nhéo mũi nhỏ của cô: "Em đó!"
"Đổi đi mà~ "
Lục Thiên Thiên bắt đầu làm nũng.
Cố Vãn Thanh không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Thận trọng đi giày vào, lại dùng kẹp tóc đem đầu tóc tản ra kẹp ở phía sau.
Cố Vãn Thanh bỗng nhiên có chút không thích ứng được.
Cô trước đây là thắt tóc lại.
"Thiên Thiên, đẹp mắt không?"
Lục Thiên Thiên ngẩng đầu lên, con mắt lóe lên tia sáng:
"Oa, đẹp nha! Hôm nay Chị dâu, nhất định là người xinh đẹp nhất ở bờ sông."
"Xì xì ~ "
Cố Vãn Thanh nở nụ cười.
Nhớ tới đây là Lục Lập Hành mua, tâm trạng của cô vô cùng tốt.
Cô ôm chậu lên, đi về hướng bờ sông.
Thời đại này Lục gia thôn vẫn chưa có máy giặt.
Để tiện cho việc giặt giũ quần áo, phụ nữ sẽ lấy một phiến đá lớn trải đều cạnh dòng sông chỗ có nước sâu một chút.
Phía sau tảng đá lớn, còn có một số tảng đá nhỏ vừa vặn có thể để cho một người ngồi.
Mà phiến đá như vậy, trên căn bản cách mỗi mười mấy mét liền sẽ có một cái.
Hôm nay thời tiết vô cùng tốt.
Vào lúc này hai cái phiến đá bên cạnh đã có người ngồi.
Các cô vừa giặt quần áo vừa nói chuyện:
"Ai, các cô đã nghe nói chưa? Lục Lập Hành hình như kiếm được rất nhiều tiền!"
"Thật không? chính là cái tên tiểu tử xấu xa của Lục gia à?"
"Đúng đúng!"
"Không đâu, tôi có cảm giác không đáng tin như thế nào ấy?"
"Tôi cũng cảm thấy vậy, tôi còn nghe nói, hắn mấy ngày trước còn cứu rất nhiều người! Cô nói xem, với cái tính tình của Lục Lập Hành còn có thể cứu người sao?"
"Ai, muốn nói tới cũng là Vãn Thanh đáng thương, từ xa gã tới, lại gã cho một tên không ra gì!"
"Ai nói không phải đây, giày cũng không được mua, dây buộc tóc đều là dùng đơn giản nhất, tôi trước đó vài ngày nhìn không được, còn đem dây buộc tóc trong nhà cho cô ấy, nha đầu này, quá khó khăn ..."
Mấy người một trận tiếc hận.
Lúc Cố Vãn Thanh tới, vừa vặn nghe thấy những lời này.
Bước chân cô dừng lại.
Đột nhiên cảm thấy, vừa rồi nghe Lục Thiên Thiên nói thay quần áo, con mang kẹp tóc là đúng.
Lục Lập Hành trước đây quả thật rất hư hỏng, nhưng bây giờ hắn đã trở nên tốt hơn.
Cô cũng muốn mọi người xung quanh chấp nhận hắn.
Cố Vãn Thanh ho nhẹ một tiếng:
"Chị Lưu, chị Tôn, các chị đều ở đây à?"
"Ai, Vãn Thanh, em cũng tới rồi à? Em không phải là đang mang thai sao? Phải ở nhà nghỉ ngơi nhiều, em ..."
Người được gọi chị Lưu, tên là Lưu Trân, cô vừa giặt quần áo vừa quay đầu lại.
Khi thấy quần áo của Cố Vãn Thanh, Lưu Trân đã bị sốc!
"Em ... Vãn Thanh, em đây là, vừa mới mua giày à!"
"Giày này, là kiểu mới nhất đang thịnh hành trong năm nay à?"
Lưu Trân ở trong Lục gia thôn, có thể nói là người thời thượng nhất.
Style mới ở cửa hàng trong thôn, cô cũng là người đầu tiên biết trước.
Nếu như lúc đó trong tay cô có tiền, cô nhất định cũng là người đầu tiên mua.
Vào lúc này.
Cô đã quên mất chuyện giặt quần áo.
Bước nhanh đi tới bên người Cố Vãn Thanh, ngồi xổm người xuống chăm chú nhìn lại:
"Quả nhiên, chính là mẫu này! Phong cách này!"
"Đây là mẫu mới ở quán đồ lặt vặt của Hoàng Cường với chị Trần, chị còn chưa kịp đi mua."
"Chị Trần nói đôi giày này cũng có giá mười tệ! Vãn Thanh, em ..."
"Sao em lại có đôi giày này để mang?"
Vẻ mặt Lưu Trân tràn đầy hâm mộ, nhưng cũng nghi ngờ.
Họ đều là người đã có gia đình, Cố Vãn Thanh là người tiết kiệm nhất trong số bọn họ.
Bình thường, đừng nói đến việc mua giày, giày của mình bị hư cũng may may vá vá lại tiếp tục mang.
Thỉnh thoảng bọn nhịn không được, sẽ đưa cho Cố Vãn Thanh đôi giày mà họ không đi theo những cách khác nhau.
------
Dịch: MBMH Translate
Buổi chiều.
Lục Lập Hành thay một bộ đồ vừa vặn với mình, dự định đi ra ruộng khoai lang nhìn xem.
Nếu như nói Lục gia thôn thật sự bởi vì khoai lang cung cấp không đủ, như vậy khoai lang của hắn hẳn có thể có tác dụng lớn.
Cố Vãn Thanh cũng không ngăn cản hắn.
Sau khi Lục Lập Hành đi, cô nhìn quần áo và đôi giày hắn đã thay.
Quyết định đi ra bờ sông giặt giúp hắn.
Lục Lập Hành ở bên ngoài kiếm tiền, cô cũng phải nỗ lực làm chút chuyện mình có thể làm được.
Lục Thiên Thiên đang ở trong sân chơi đùa, nhìn thấy cô muốn ra ngoài.
Nhanh chóng gọi cô lại: "Chị dâu, chị đi đâu vậy?"
"Đi ra sông giặt quần áo, Thiên Thiên em có muốn đi không?"
Lục Thiên Thiên đi vòng người cô, nở nụ cười giống như quỷ tinh linh:
"Đi đi đi đi, thế nhưng Chị dâu, chị đợi Thiên Thiên chút."
Sau khi nói xong.
Lục Thiên Thiên nhanh chóng trở về nhà.
Cô cầm lấy giày thêu mới mua, lại thuận tay cầm kẹp tóc con bướm, vui vẻ chạy về phía Cố Vãn Thanh:
"Chị dâu, thay giày đi, lại đeo cái kẹp tóc này vào."
"Làm cái gì vậy?"
Vẻ mặt Cố Vãn Thanh ngờ vực.
Lục Thiên Thiên chu mỏ một cái, nói:
"Chị dâu muốn ra bờ sông giặt quần áo, bên kia có rất nhiều thím ở đó, Chị dâu phải mặc xinh đẹp một chút!"
Lục Thiên Thiên nghiêm túc giải thích.
Trước đây, cô cũng cùng đi với Cố Vãn Thanh đi qua bờ sông, những thím đó đều ăn mặc rất đẹp.
Cô cũng muốn chị dâu mình mặc thật đẹp.
Cố Vãn Thanh nhéo mũi nhỏ của cô: "Em đó!"
"Đổi đi mà~ "
Lục Thiên Thiên bắt đầu làm nũng.
Cố Vãn Thanh không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Thận trọng đi giày vào, lại dùng kẹp tóc đem đầu tóc tản ra kẹp ở phía sau.
Cố Vãn Thanh bỗng nhiên có chút không thích ứng được.
Cô trước đây là thắt tóc lại.
"Thiên Thiên, đẹp mắt không?"
Lục Thiên Thiên ngẩng đầu lên, con mắt lóe lên tia sáng:
"Oa, đẹp nha! Hôm nay Chị dâu, nhất định là người xinh đẹp nhất ở bờ sông."
"Xì xì ~ "
Cố Vãn Thanh nở nụ cười.
Nhớ tới đây là Lục Lập Hành mua, tâm trạng của cô vô cùng tốt.
Cô ôm chậu lên, đi về hướng bờ sông.
Thời đại này Lục gia thôn vẫn chưa có máy giặt.
Để tiện cho việc giặt giũ quần áo, phụ nữ sẽ lấy một phiến đá lớn trải đều cạnh dòng sông chỗ có nước sâu một chút.
Phía sau tảng đá lớn, còn có một số tảng đá nhỏ vừa vặn có thể để cho một người ngồi.
Mà phiến đá như vậy, trên căn bản cách mỗi mười mấy mét liền sẽ có một cái.
Hôm nay thời tiết vô cùng tốt.
Vào lúc này hai cái phiến đá bên cạnh đã có người ngồi.
Các cô vừa giặt quần áo vừa nói chuyện:
"Ai, các cô đã nghe nói chưa? Lục Lập Hành hình như kiếm được rất nhiều tiền!"
"Thật không? chính là cái tên tiểu tử xấu xa của Lục gia à?"
"Đúng đúng!"
"Không đâu, tôi có cảm giác không đáng tin như thế nào ấy?"
"Tôi cũng cảm thấy vậy, tôi còn nghe nói, hắn mấy ngày trước còn cứu rất nhiều người! Cô nói xem, với cái tính tình của Lục Lập Hành còn có thể cứu người sao?"
"Ai, muốn nói tới cũng là Vãn Thanh đáng thương, từ xa gã tới, lại gã cho một tên không ra gì!"
"Ai nói không phải đây, giày cũng không được mua, dây buộc tóc đều là dùng đơn giản nhất, tôi trước đó vài ngày nhìn không được, còn đem dây buộc tóc trong nhà cho cô ấy, nha đầu này, quá khó khăn ..."
Mấy người một trận tiếc hận.
Lúc Cố Vãn Thanh tới, vừa vặn nghe thấy những lời này.
Bước chân cô dừng lại.
Đột nhiên cảm thấy, vừa rồi nghe Lục Thiên Thiên nói thay quần áo, con mang kẹp tóc là đúng.
Lục Lập Hành trước đây quả thật rất hư hỏng, nhưng bây giờ hắn đã trở nên tốt hơn.
Cô cũng muốn mọi người xung quanh chấp nhận hắn.
Cố Vãn Thanh ho nhẹ một tiếng:
"Chị Lưu, chị Tôn, các chị đều ở đây à?"
"Ai, Vãn Thanh, em cũng tới rồi à? Em không phải là đang mang thai sao? Phải ở nhà nghỉ ngơi nhiều, em ..."
Người được gọi chị Lưu, tên là Lưu Trân, cô vừa giặt quần áo vừa quay đầu lại.
Khi thấy quần áo của Cố Vãn Thanh, Lưu Trân đã bị sốc!
"Em ... Vãn Thanh, em đây là, vừa mới mua giày à!"
"Giày này, là kiểu mới nhất đang thịnh hành trong năm nay à?"
Lưu Trân ở trong Lục gia thôn, có thể nói là người thời thượng nhất.
Style mới ở cửa hàng trong thôn, cô cũng là người đầu tiên biết trước.
Nếu như lúc đó trong tay cô có tiền, cô nhất định cũng là người đầu tiên mua.
Vào lúc này.
Cô đã quên mất chuyện giặt quần áo.
Bước nhanh đi tới bên người Cố Vãn Thanh, ngồi xổm người xuống chăm chú nhìn lại:
"Quả nhiên, chính là mẫu này! Phong cách này!"
"Đây là mẫu mới ở quán đồ lặt vặt của Hoàng Cường với chị Trần, chị còn chưa kịp đi mua."
"Chị Trần nói đôi giày này cũng có giá mười tệ! Vãn Thanh, em ..."
"Sao em lại có đôi giày này để mang?"
Vẻ mặt Lưu Trân tràn đầy hâm mộ, nhưng cũng nghi ngờ.
Họ đều là người đã có gia đình, Cố Vãn Thanh là người tiết kiệm nhất trong số bọn họ.
Bình thường, đừng nói đến việc mua giày, giày của mình bị hư cũng may may vá vá lại tiếp tục mang.
Thỉnh thoảng bọn nhịn không được, sẽ đưa cho Cố Vãn Thanh đôi giày mà họ không đi theo những cách khác nhau.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.