Trọng Sinh Làm Nịnh Thần Cuồng Thê Tử
Chương 10:
Chu Chu
11/05/2024
Sau khi trải qua chuyện của Vân gia, Nghê thị sợ hãi trong lòng, may mà chưa đồng ý lời cầu hôn của nhà kia, bằng không thật không dám nghĩ tới hậu quả.
Người ta hay nói ngã một lần khôn thêm một ít. Nghê thị tạm thời hoãn chuyện tuyển rể lại, ngoài ra càng đề phòng hơn nữa với những người được chọn từ nhà khác.
Mấy hôm nay không bận bịu gì, bà liên tiếp phái hai ba nhân thủ đi khắp các tửu quán và trà phường có mua bán tin tức trong phố chợ, phải thăm dò gốc rễ của mấy nhà này để bảo đảm rằng chuyện cũ như của Vân gia sẽ không tái diễn.
Còn với chuyện “thuận theo tự nhiên” như Mạnh Nguyên nói, hiển nhiên Nghê thị không tài nào làm hay nghe theo được. Lỡ theo rồi lại thành ra rơi vào tay của Mộ gia, không phải sẽ gặp tai ương ư.
Hai ngày nay ở trong phủ, Mạnh Nguyên không thấy phu nhân ngoài phủ nào khác tới làm khách nên nàng nghĩ Nghê thị xuôi tai rồi. Nàng bèn quyết định tập trung chăm sóc biểu đệ Ngụ ca nhi vừa bị té xuống nước.
Thời gian đó, nàng vừa nấu canh bổ vừa bón thuốc. Đến ngày thứ ba, Ngụ ca nhi năm tuổi đã bình phục được bảy tám phần rồi, cứng cáp như nghé con mới sinh. Còn mợ Mã thị, vì nhớ hai đứa con nên đã thúc giục chúng mau chóng về nhà. Mạnh Nguyên hỏi thầy lang, khi đã chắc chắn không có gì đáng ngại thì mới yên tâm để hai chị em họ về Nghê phủ.
Trước khi đi, Mạnh Nguyên không quên dặn Nghê Song.
“Đợi về đến phủ phải chú ý biểu đệ, đừng để nó ăn phải những thứ không rõ nguồn gốc, dịch dạ dày sẽ không thuận trong mấy ngày nóng thế này. Đệ ấy vừa khỏe lại, không chịu được giày vò nữa đâu.”
Dù Nghê Song nhỏ hơn Mạnh Nguyên ba tuổi nhưng cũng biết đích tử có ý nghĩa thế nào với một gia tộc nên càng sẽ để tâm hơn biểu tỷ Mạnh Nguyên. Cô bé vừa đồng ý vừa nói cảm ơn.
Mạnh Nguyên đứng ở nhị môn, đưa hai đứa lên xe ngựa Nghê phủ tới đón. Khi quay người vào nhà, nàng chợt nhìn thấy Cam bà tử gác cổng cầm một tấm thiệp mời vân mộc ánh sợi vàng và đang hào hứng đi đến chính viện.
Mạnh Nguyên bất giác nheo mắt.
Các quý nhân trong cung hiện nay theo đuổi phong cách lộng lẫy và tươi đẹp nên mấy quan quyến bên ngoài học theo cũng không có gì là lạ.
Vì phải mặc theo phong cáo đề ra nên họ không thể quá mức hào nhoáng, chỉ có thể phô bày thân phận và phẩm vị vào những chi tiết nhỏ không đáng kể mà thôi.
Ví như tấm thiệp này, hễ là nhà có thêm một chữ “quan” thì trang sức phải luôn tinh xảo khác thường, thậm chí còn in thêm những hoa văn riêng độc đáo, nhằm để phân biệt và tách riêng với những nhà khác.
Dần dà, tất cả các phủ và các nhà tự tạo thành phong cách riêng nên chỉ từ danh thiếp thì có thể phân biệt ra được là của nhà nào.
Còn có một luật bất thành văn khác, đó là người từ tam phẩm trong triều trở lên mới được dùng các thủ pháp vô cùng tốn công như mạ vàng, thếp vàng, thêu vàng hay chấm vàng này. Tuy kiến thức Mạnh Nguyên không rộng mấy nhưng nàng có thể chắc chắn rằng, trong số các môn hộ có quan hệ với Mạnh gia thì không có nhà nào sử dụng vân gỗ ánh sợi vàng này cả.
Song danh thiếp của tổ thái phu nhân Cố thị của Mộ gia hồi đó là theo lệ này.
Mạnh Nguyên không do dự nữa, nhanh chóng gọi Cam bà tử lại.
Đợi bà ta hành lễ xong xuôi, Mạnh Nguyên cười hỏi: “Thiệp Cam ma ma đang cầm là của nhà nào vậy, kiểu cách trông rất mới mẻ, hình như trước đây ta chưa từng thấy bao giờ.”
Cam bà tử là một lão quả phụ gác cổng, người có thể diện nhất bà ta thường tiếp xúc được chỉ có Tần nương tử hầu bên Nghê thị. Lúc này nghe đích cô nương được đương gia phu nhân nâng niu - đợi gả duy nhất trong phủ gọi lại hỏi, bà ta bèn tỏ ra lấy lòng.
Nghĩ Mạnh Nguyên thích phong cách hoa văn cổ xưa độc đáo này, bà ta cúi người cung kính dâng thiệp lên trước mặt Mạnh Nguyên để tiểu chủ tử cẩn thận ngắm nhìn và phán đoán: “Thưa Bát cô nương, vừa rồi Đới quản sự của Mộ gia phủ Bác Vọng hầu thay mặt tổ thái phu nhân tới đưa thiệp mời cho quý phủ chúng ta, nói muốn mời phu nhân và Bát cô nương ngày mai sang phủ ngắm hoa, lão nô đang định đưa thiếp mời cho Tần nương tử, cũng tiện để cho phu nhân xem qua và định đoạt ạ.”
Mạnh Nguyên cẩn thận nhớ lại, dường như kiếp trước không nhận được thiệp mời của Mộ gia sau lễ cài trâm mà.
Nhưng nghĩ lại, có thể do mẫu thân đã từ chối sau lưng nàng, nên nàng không biết cũng là điều dễ hiểu.
Mạnh Nguyên không đổi sắc, như vô tình hỏi: “Phủ Bác Vọng hầu? Đúng là một vị khách ít đến nhỉ... Vậy quản sự đệ thiếp lên còn ở đây không?”
“Vẫn đang đợi ở chỗ người gác cổng ạ, bảo phải đợi được chỉ thị của phu nhân chúng ta rồi mới đi.”
Mạnh Nguyên không chút do dự, lấy luôn thiệp về tay: “Ta sẽ thay ngươi đưa thiệp này vào, ngươi bảo người gác cổng nói với quản sự Mộ gia rằng, ngày mai mẫu thân sẽ tới phủ Bác Vọng hầu thăm viếng.”
Cam bà không khỏi lộ vẻ khó xử, chưa lập tức đáp lời.
Mạnh Nguyên biết bà ta sợ tự mình làm chủ sẽ bị vạ lây nên nói thêm để bà ta yên tâm: “Người nhận thiệp mời này và đồng ý chuyện đi dự tiệc là ta, không liên quan gì đến người khác, Cam ma ma chỉ cần làm theo lời ta dặn là được. Nếu ngươi vẫn chưa yên tâm, giờ theo ta vào chính viện làm rõ trước mặt mẫu thân đi...”
Lần đầu tiên Cam bà tử thấy Mạnh Nguyên bày ra dáng một chủ nhân đúng nghĩa nên vô thức run giọng đáp không dám.
Bà ta vừa xoay người ra ngoài vừa thầm nghĩ, dường như Bát cô nương này không giống trước đây.
Có lẽ do đã làm lễ cài trâm, thành một đại cô nương có thể làm chủ mọi sự rồi.
*
“Cái gì? Con thật sự giữ lại thiệp mời của phủ Bác Vọng hầu ư, còn đồng ý ngay mai đến đó ngắm hoa?”
Nghê thị nhìn tấm thiệp vân gỗ ánh sợi vàng Mạnh Nguyên đưa lên, trong lòng vừa kinh ngạc vừa phiền não.
Bình thường đứa nhỏ này hay lừ đừ, chuyện trong nhà còn chẳng thèm nghe, hôm nay sao lại thay đổi tâm tính, còn vượt chức phận thay bà quyết định nữa vậy.
Đúng lúc lại là chuyện của Mộ gia.
Tần nương tử phát hiện chủ nhân bỗng thất thố, vội giảng hòa: “Bát cô nương thấy phu nhân vất vả mỗi ngày nên muốn san sẻ cho người ấy mà. Người đừng lo, rồi sẽ có cách giải quyết thôi ạ.”
Mạnh Nguyên nhìn sắc mặt kinh ngạc của mẫu thân, trong lòng tự biết nguyên nhân, nàng tỏ vẻ oan ức: “Mẫu thân đừng phiền não, đều tại con tự mình làm chủ, chưa được mẹ cho phép đã tự mình đồng ý dự tiệc.”
Nghê thị thấy con gái cúi đầu ủ rũ thì lập tức mềm lòng.
Chuyện đâu có liên quan đến nha đầu này? Con bé vốn đâu biết dụng tâm khó lường của Mộ gia.
“Cứ để thiệp lại ở chỗ ta, lát nữa ta sẽ sai người đến Mộ phủ trả lại...”
Có nghĩa là bà vẫn nhất quyết không chịu đến buổi hẹn.
Mạnh Nguyên cúi đầu xoắn tay vào nhau, thiếu điều chưa rơi vàng xuống thôi: “Chắc mẫu thân còn giận con tự làm theo ý mình, nhưng mẹ đâu cần phải giận chó đánh mèo lên người ngoài đâu ạ? Con đồng ý với lời mời của nhà đó vì nghĩ đến Lâm tỷ tỷ gả đến tứ phòng Mộ gia nhiều năm. Dù hiện giờ chia làm hai nơi nhưng dẫu sao cũng là chỗ thân quen, mỗi mùng một và mười lăm đều theo lệ cũ qua hiếu kính tổ tông. Nhà chúng ta với Lâm gia giao hảo, không tiện lạnh nhạt quá mức, làm mất thể diện của Mộ gia như vậy thì Lâm tỷ tỷ cũng sẽ chịu liên lụy đấy ạ...”
Mạnh Nguyên gọi Lâm tỷ tỷ bởi kiếp trước Ngũ tẩu Lâm Bằng Thu đã khâm liệm cho Mạnh Nguyên. Nàng ấy từng là chiếc khăn tay của trưởng nữ của Nghê Thị là Mạnh Thiên, cũng xem Mạnh Nguyên như tỷ muội thân thiết. Gả qua tứ phòng của Mộ gia được vài năm nhưng vì chưa phân nhà nên hiện nay còn theo đại phòng cư ngụ tại phủ Trung Kiên bá ở phía tây.
Lúc đầu Nghê Thị cảm thấy tam phòng và tứ phòng Mộ gia qua lại không nhiều, dù bác bỏ thể diện của tam phòng cũng không liên quan gì đến Lâm thị, nên mới gióng trống khua chiêng từ chối.
Giờ đây lại bị Mạnh Nguyên vạch trần, nếu cứ cứng rắn trả thiệp thì không hay, bằng không sau này nhắc tới tất sẽ tổn thương đến tình cảm của hậu bối.
Trái lo phải nghĩ không xong, e sẽ đánh chuột vỡ bình ngọc, Nghê thị đành cho Mạnh Nguyên về phòng trước, chỉ nói có gì sẽ bàn sau.
Mạnh Nguyên không tiện thể hiện quá nhiều, nghe lời quay về Tiểu Đinh Châu.
Chuyện thành hay không, còn phải xem quyết định của mẫu thân.
Tần nương tử thấy Nghê thị vẫn còn nhíu mày, bèn giúp bà châm thêm trà: “Phu nhân, nếu chưa chọn được người như ý, sao không đến Mộ gia xem thử? Dầu gì cũng là môn hộ có thể diện và thân phận, dù dò hỏi tại đó, cũng không đến mức trâu không uống nước còn cố ấn đầu.
Nghê thị cũng hơi dao động, qua thăm dò mấy hôm nay, hộ gia đình ban đầu bà cảm thấy miễn cưỡng vừa ý nhưng rồi hoặc ít hoặc nhiều đều bị đào ra vài bí mật mờ ám. Trái lại vị Mộ gia kia, tuy thanh danh không tốt song không có gì đáng chê, điều duy nhất bị người ta lên án không gì ngoài “lòng dạ độc ác, máu lạnh vô tình” cả.
Dù thế, bà không nghe nói trong Hầu phủ có chuyện chửi mắng đánh đập tôi tớ...
Hay cứ đến Mộ gia xem sao?
Nếu thấy trong nhà đó lộ ra điều bất ổn, lúc đó bà sẽ tìm cách thoái thác, hoàn toàn chặt đứt ý niệm.
*
Hôm sau trời chưa sáng, Mạnh Nguyên đã bị đánh thức bởi tiếng chim tước ồn ào trên mái nhà.
Vừa nhớ đến chạng vạng hôm qua, Nghê thị cho người tới báo với nàng chuẩn bị đại y thường (*) để đến gặp khách ở phủ Bác Vọng hầu, Mạnh Nguyên lại không nhịn được cười.
(*) Quần áo dài mặc khi gặp khách thời cổ đại.
Nhất định có thể gặp lại tổ mẫu Cố thị, Lâm tỷ tỷ hẳn sẽ không ghé qua và cả người đó...
Vào lúc này, có lẽ người đó đang ở ngoài truy bắt tội phạm quan trọng rồi...
Song không quan trọng, chỉ cần để mẫu thân gặp tổ thái phu nhân, chắc hẳn bà sẽ thay đổi cái nhìn về Mộ gia.
Mạnh Nguyên ngu ngơ mong mỏi, không để ý tới bát canh tử mễ tố ti đã cạn đến đáy.
Dùng xong bữa, Xích Thược và Thanh Bình hầu hạ Mạnh Nguyên thay y phục.
Chiếc áo khoác màu xanh da trời kết hợp với tà áo gấm màu phù dung, dưới ánh nắng như có hoa chảy xuôi, khiêm tốn nhưng không làm mất đi thân phận, do đích thân Mạnh Nguyên lựa chọn.
Nàng thấy Xích Thược mang đến hai chiếc khăn đều có màu đỏ rực, thuận miệng căn dặn: “Đổi hai sang hai cái xanh nhạt đi.”
Hai phu nhân của Mộ gia đều ở góa, dùng màu sắc tươi đẹp sẽ có phần vô lễ.
Đến khi ra ngoài, Nghê thị thấy Mạnh Nguyên ăn mặc quá đơn điệu, bèn sai người mang đến một chuỗi bạch ngọc phù dung rồi tự tay giúp nàng đeo trước ngực.
Bất kể Mộ gia có vừa ý với chuyện kết thân này không thì ở bên ngoài nữ nhi cũng không thể để mất thể diện.
Thầm nghĩ Nghê gia bà tuy chưa từng có người làm quan to trên tam phẩm nhưng dẫu sao lão thái gia cũng từng giữ chức liên tiếp ở Giang Nam, của hồi môn dành cho đích trưởng nữ Nghê thị càng hậu hĩnh đến nỗi khiến người đời phải tắc lưỡi.
Đến khi Mạnh Nguyên và mẫu thân ngồi chung trên một chiếc xe ngựa, qua rèm cửa, thấy cảnh tượng phồn hoa ngựa xe như nước trên phố xá Phụng Kinh, nàng mới thật sự cảm nhận được cảm giác được sống lại một lần nữa.
Nghê thị sợ con gái đến Mộ gia sẽ ăn nói vụng về, bèn không quên dặn: “Lát nữa con phải hành lễ với các trưởng bối, cứ đứng ở phía sau mẹ, cái gì không chắc thì đừng có cố đáp, biết chưa?”
Mạnh Nguyên gật đầu đồng ý, trong lòng biết tính toán của mẫu thân sẽ vô ích thôi.
*
Ẩm Thiện phường phía đông hoàng thành nối liền với các phiến đá ngay ngắn và sạch sẽ ở ngự phố, nom như vảy xếp.
Xe ngựa Mạnh phủ vững vàng đi hết một đường, lát sau đã tới trước cổng lớn.
Trước cửa đã có người đứng đợi từ sớm, nhìn thấy kí hiệu của Mạnh phủ bèn nhanh chân bước tới tiếp đón.
Tần ma ma vén rèm và ra ngoài chào hỏi, vừa hỏi mới biết, người ra đón là Như Ý - đại nha đầu theo hầu tổ thái phu nhân Cố thị của Mộ gia.
Mạnh Nguyên cố nén xúc động nói lời tạm biệt với Như Ý, đoạn nắm chặt bàn tay đang khẽ run của mình.
Rốt cuộc khi có ngày sắp được gặp tổ mẫu, nàng lại cảm giác như đang ở gần quê hương.
Vì phải xuống xe đổi liễn, vả lại Mạnh Nguyên còn là khuê trung được nuông chiều nên Nghê thị tự tay giúp Mạnh Nguyên đeo nón che lên.
Dù theo quy củ của Hầu phủ, các nam bộc không được tự tiện ra ngoài đụng mặt khách, nhưng Nghê thị vô cùng cảnh giác với Mộ gia, thà cẩn thận vẫn hơn.
Như Ý đi theo bên cạnh Nghê thị, vừa dẫn đường vừa hàn huyên với mẹ con bà, không gì ngoài chuyện Mộ phủ rất mong ngóng Nghê thị và Mạnh Nguyên.
Đoàn người đi qua cổng và viện, không lâu sau đã tới trước sân viện xanh biếc rực rỡ.
Nghê thị để ý con đường đến đây, biết viện này không phải chính viện, nhưng thấy là nơi khá cao rộng, bà đoán có lẽ đã tới nơi. Lúc này, bà mới cho Mạnh Nguyên tự bỏ nón che xuống, tiện thể chỉnh trang lại nghi dung để vào làm lễ ra mắt.
Đến khi hai mẹ con đứng trước cửa, vừa toan cất bước vào thì từ bên trong có một lang quân trẻ tuổi với dáng vẻ ngang tàng chợt bước ra.
Đỉnh đầu chàng đeo ngọc quan chạm rỗng màu vàng đen, trên người mặc áo mãng bào đen hình rồng bốn ngón, ngọc bội trên thắt lưng khóa vàng tỏa sáng rực rỡ dưới nắng ban mai, mỗi bước chân đều mang khí chất bất phàm...
Tuy vậy, dù người này có dung mạo và thân thủ như thiên nhân nhưng lại có đôi mắt khiến người khác phải e dè, trong đôi đồng tử đen láy như quạ bắn ra tia nhìn lạnh lẽo đến đáng sợ như thể lưỡi dao sắc bén trong ngày hè nóng bức, khiến người khác phải đổ mồ hôi lạnh.
Lúc này, chàng không chớp mắt đánh giá hai mẹ con đang cản đường mình.
Mạnh Nguyên bỗng cảm thấy máu trong lồng ngực như xông thẳng lên đỉnh đầu, khiến nàng suýt nữa không thở nổi.
Không ngờ lần gặp đầu tiên ở đời này lại tới nhanh đến vậy.
Mộ Hoài, ta trở về rồi, chàng đã quay về chưa?
Người ta hay nói ngã một lần khôn thêm một ít. Nghê thị tạm thời hoãn chuyện tuyển rể lại, ngoài ra càng đề phòng hơn nữa với những người được chọn từ nhà khác.
Mấy hôm nay không bận bịu gì, bà liên tiếp phái hai ba nhân thủ đi khắp các tửu quán và trà phường có mua bán tin tức trong phố chợ, phải thăm dò gốc rễ của mấy nhà này để bảo đảm rằng chuyện cũ như của Vân gia sẽ không tái diễn.
Còn với chuyện “thuận theo tự nhiên” như Mạnh Nguyên nói, hiển nhiên Nghê thị không tài nào làm hay nghe theo được. Lỡ theo rồi lại thành ra rơi vào tay của Mộ gia, không phải sẽ gặp tai ương ư.
Hai ngày nay ở trong phủ, Mạnh Nguyên không thấy phu nhân ngoài phủ nào khác tới làm khách nên nàng nghĩ Nghê thị xuôi tai rồi. Nàng bèn quyết định tập trung chăm sóc biểu đệ Ngụ ca nhi vừa bị té xuống nước.
Thời gian đó, nàng vừa nấu canh bổ vừa bón thuốc. Đến ngày thứ ba, Ngụ ca nhi năm tuổi đã bình phục được bảy tám phần rồi, cứng cáp như nghé con mới sinh. Còn mợ Mã thị, vì nhớ hai đứa con nên đã thúc giục chúng mau chóng về nhà. Mạnh Nguyên hỏi thầy lang, khi đã chắc chắn không có gì đáng ngại thì mới yên tâm để hai chị em họ về Nghê phủ.
Trước khi đi, Mạnh Nguyên không quên dặn Nghê Song.
“Đợi về đến phủ phải chú ý biểu đệ, đừng để nó ăn phải những thứ không rõ nguồn gốc, dịch dạ dày sẽ không thuận trong mấy ngày nóng thế này. Đệ ấy vừa khỏe lại, không chịu được giày vò nữa đâu.”
Dù Nghê Song nhỏ hơn Mạnh Nguyên ba tuổi nhưng cũng biết đích tử có ý nghĩa thế nào với một gia tộc nên càng sẽ để tâm hơn biểu tỷ Mạnh Nguyên. Cô bé vừa đồng ý vừa nói cảm ơn.
Mạnh Nguyên đứng ở nhị môn, đưa hai đứa lên xe ngựa Nghê phủ tới đón. Khi quay người vào nhà, nàng chợt nhìn thấy Cam bà tử gác cổng cầm một tấm thiệp mời vân mộc ánh sợi vàng và đang hào hứng đi đến chính viện.
Mạnh Nguyên bất giác nheo mắt.
Các quý nhân trong cung hiện nay theo đuổi phong cách lộng lẫy và tươi đẹp nên mấy quan quyến bên ngoài học theo cũng không có gì là lạ.
Vì phải mặc theo phong cáo đề ra nên họ không thể quá mức hào nhoáng, chỉ có thể phô bày thân phận và phẩm vị vào những chi tiết nhỏ không đáng kể mà thôi.
Ví như tấm thiệp này, hễ là nhà có thêm một chữ “quan” thì trang sức phải luôn tinh xảo khác thường, thậm chí còn in thêm những hoa văn riêng độc đáo, nhằm để phân biệt và tách riêng với những nhà khác.
Dần dà, tất cả các phủ và các nhà tự tạo thành phong cách riêng nên chỉ từ danh thiếp thì có thể phân biệt ra được là của nhà nào.
Còn có một luật bất thành văn khác, đó là người từ tam phẩm trong triều trở lên mới được dùng các thủ pháp vô cùng tốn công như mạ vàng, thếp vàng, thêu vàng hay chấm vàng này. Tuy kiến thức Mạnh Nguyên không rộng mấy nhưng nàng có thể chắc chắn rằng, trong số các môn hộ có quan hệ với Mạnh gia thì không có nhà nào sử dụng vân gỗ ánh sợi vàng này cả.
Song danh thiếp của tổ thái phu nhân Cố thị của Mộ gia hồi đó là theo lệ này.
Mạnh Nguyên không do dự nữa, nhanh chóng gọi Cam bà tử lại.
Đợi bà ta hành lễ xong xuôi, Mạnh Nguyên cười hỏi: “Thiệp Cam ma ma đang cầm là của nhà nào vậy, kiểu cách trông rất mới mẻ, hình như trước đây ta chưa từng thấy bao giờ.”
Cam bà tử là một lão quả phụ gác cổng, người có thể diện nhất bà ta thường tiếp xúc được chỉ có Tần nương tử hầu bên Nghê thị. Lúc này nghe đích cô nương được đương gia phu nhân nâng niu - đợi gả duy nhất trong phủ gọi lại hỏi, bà ta bèn tỏ ra lấy lòng.
Nghĩ Mạnh Nguyên thích phong cách hoa văn cổ xưa độc đáo này, bà ta cúi người cung kính dâng thiệp lên trước mặt Mạnh Nguyên để tiểu chủ tử cẩn thận ngắm nhìn và phán đoán: “Thưa Bát cô nương, vừa rồi Đới quản sự của Mộ gia phủ Bác Vọng hầu thay mặt tổ thái phu nhân tới đưa thiệp mời cho quý phủ chúng ta, nói muốn mời phu nhân và Bát cô nương ngày mai sang phủ ngắm hoa, lão nô đang định đưa thiếp mời cho Tần nương tử, cũng tiện để cho phu nhân xem qua và định đoạt ạ.”
Mạnh Nguyên cẩn thận nhớ lại, dường như kiếp trước không nhận được thiệp mời của Mộ gia sau lễ cài trâm mà.
Nhưng nghĩ lại, có thể do mẫu thân đã từ chối sau lưng nàng, nên nàng không biết cũng là điều dễ hiểu.
Mạnh Nguyên không đổi sắc, như vô tình hỏi: “Phủ Bác Vọng hầu? Đúng là một vị khách ít đến nhỉ... Vậy quản sự đệ thiếp lên còn ở đây không?”
“Vẫn đang đợi ở chỗ người gác cổng ạ, bảo phải đợi được chỉ thị của phu nhân chúng ta rồi mới đi.”
Mạnh Nguyên không chút do dự, lấy luôn thiệp về tay: “Ta sẽ thay ngươi đưa thiệp này vào, ngươi bảo người gác cổng nói với quản sự Mộ gia rằng, ngày mai mẫu thân sẽ tới phủ Bác Vọng hầu thăm viếng.”
Cam bà không khỏi lộ vẻ khó xử, chưa lập tức đáp lời.
Mạnh Nguyên biết bà ta sợ tự mình làm chủ sẽ bị vạ lây nên nói thêm để bà ta yên tâm: “Người nhận thiệp mời này và đồng ý chuyện đi dự tiệc là ta, không liên quan gì đến người khác, Cam ma ma chỉ cần làm theo lời ta dặn là được. Nếu ngươi vẫn chưa yên tâm, giờ theo ta vào chính viện làm rõ trước mặt mẫu thân đi...”
Lần đầu tiên Cam bà tử thấy Mạnh Nguyên bày ra dáng một chủ nhân đúng nghĩa nên vô thức run giọng đáp không dám.
Bà ta vừa xoay người ra ngoài vừa thầm nghĩ, dường như Bát cô nương này không giống trước đây.
Có lẽ do đã làm lễ cài trâm, thành một đại cô nương có thể làm chủ mọi sự rồi.
*
“Cái gì? Con thật sự giữ lại thiệp mời của phủ Bác Vọng hầu ư, còn đồng ý ngay mai đến đó ngắm hoa?”
Nghê thị nhìn tấm thiệp vân gỗ ánh sợi vàng Mạnh Nguyên đưa lên, trong lòng vừa kinh ngạc vừa phiền não.
Bình thường đứa nhỏ này hay lừ đừ, chuyện trong nhà còn chẳng thèm nghe, hôm nay sao lại thay đổi tâm tính, còn vượt chức phận thay bà quyết định nữa vậy.
Đúng lúc lại là chuyện của Mộ gia.
Tần nương tử phát hiện chủ nhân bỗng thất thố, vội giảng hòa: “Bát cô nương thấy phu nhân vất vả mỗi ngày nên muốn san sẻ cho người ấy mà. Người đừng lo, rồi sẽ có cách giải quyết thôi ạ.”
Mạnh Nguyên nhìn sắc mặt kinh ngạc của mẫu thân, trong lòng tự biết nguyên nhân, nàng tỏ vẻ oan ức: “Mẫu thân đừng phiền não, đều tại con tự mình làm chủ, chưa được mẹ cho phép đã tự mình đồng ý dự tiệc.”
Nghê thị thấy con gái cúi đầu ủ rũ thì lập tức mềm lòng.
Chuyện đâu có liên quan đến nha đầu này? Con bé vốn đâu biết dụng tâm khó lường của Mộ gia.
“Cứ để thiệp lại ở chỗ ta, lát nữa ta sẽ sai người đến Mộ phủ trả lại...”
Có nghĩa là bà vẫn nhất quyết không chịu đến buổi hẹn.
Mạnh Nguyên cúi đầu xoắn tay vào nhau, thiếu điều chưa rơi vàng xuống thôi: “Chắc mẫu thân còn giận con tự làm theo ý mình, nhưng mẹ đâu cần phải giận chó đánh mèo lên người ngoài đâu ạ? Con đồng ý với lời mời của nhà đó vì nghĩ đến Lâm tỷ tỷ gả đến tứ phòng Mộ gia nhiều năm. Dù hiện giờ chia làm hai nơi nhưng dẫu sao cũng là chỗ thân quen, mỗi mùng một và mười lăm đều theo lệ cũ qua hiếu kính tổ tông. Nhà chúng ta với Lâm gia giao hảo, không tiện lạnh nhạt quá mức, làm mất thể diện của Mộ gia như vậy thì Lâm tỷ tỷ cũng sẽ chịu liên lụy đấy ạ...”
Mạnh Nguyên gọi Lâm tỷ tỷ bởi kiếp trước Ngũ tẩu Lâm Bằng Thu đã khâm liệm cho Mạnh Nguyên. Nàng ấy từng là chiếc khăn tay của trưởng nữ của Nghê Thị là Mạnh Thiên, cũng xem Mạnh Nguyên như tỷ muội thân thiết. Gả qua tứ phòng của Mộ gia được vài năm nhưng vì chưa phân nhà nên hiện nay còn theo đại phòng cư ngụ tại phủ Trung Kiên bá ở phía tây.
Lúc đầu Nghê Thị cảm thấy tam phòng và tứ phòng Mộ gia qua lại không nhiều, dù bác bỏ thể diện của tam phòng cũng không liên quan gì đến Lâm thị, nên mới gióng trống khua chiêng từ chối.
Giờ đây lại bị Mạnh Nguyên vạch trần, nếu cứ cứng rắn trả thiệp thì không hay, bằng không sau này nhắc tới tất sẽ tổn thương đến tình cảm của hậu bối.
Trái lo phải nghĩ không xong, e sẽ đánh chuột vỡ bình ngọc, Nghê thị đành cho Mạnh Nguyên về phòng trước, chỉ nói có gì sẽ bàn sau.
Mạnh Nguyên không tiện thể hiện quá nhiều, nghe lời quay về Tiểu Đinh Châu.
Chuyện thành hay không, còn phải xem quyết định của mẫu thân.
Tần nương tử thấy Nghê thị vẫn còn nhíu mày, bèn giúp bà châm thêm trà: “Phu nhân, nếu chưa chọn được người như ý, sao không đến Mộ gia xem thử? Dầu gì cũng là môn hộ có thể diện và thân phận, dù dò hỏi tại đó, cũng không đến mức trâu không uống nước còn cố ấn đầu.
Nghê thị cũng hơi dao động, qua thăm dò mấy hôm nay, hộ gia đình ban đầu bà cảm thấy miễn cưỡng vừa ý nhưng rồi hoặc ít hoặc nhiều đều bị đào ra vài bí mật mờ ám. Trái lại vị Mộ gia kia, tuy thanh danh không tốt song không có gì đáng chê, điều duy nhất bị người ta lên án không gì ngoài “lòng dạ độc ác, máu lạnh vô tình” cả.
Dù thế, bà không nghe nói trong Hầu phủ có chuyện chửi mắng đánh đập tôi tớ...
Hay cứ đến Mộ gia xem sao?
Nếu thấy trong nhà đó lộ ra điều bất ổn, lúc đó bà sẽ tìm cách thoái thác, hoàn toàn chặt đứt ý niệm.
*
Hôm sau trời chưa sáng, Mạnh Nguyên đã bị đánh thức bởi tiếng chim tước ồn ào trên mái nhà.
Vừa nhớ đến chạng vạng hôm qua, Nghê thị cho người tới báo với nàng chuẩn bị đại y thường (*) để đến gặp khách ở phủ Bác Vọng hầu, Mạnh Nguyên lại không nhịn được cười.
(*) Quần áo dài mặc khi gặp khách thời cổ đại.
Nhất định có thể gặp lại tổ mẫu Cố thị, Lâm tỷ tỷ hẳn sẽ không ghé qua và cả người đó...
Vào lúc này, có lẽ người đó đang ở ngoài truy bắt tội phạm quan trọng rồi...
Song không quan trọng, chỉ cần để mẫu thân gặp tổ thái phu nhân, chắc hẳn bà sẽ thay đổi cái nhìn về Mộ gia.
Mạnh Nguyên ngu ngơ mong mỏi, không để ý tới bát canh tử mễ tố ti đã cạn đến đáy.
Dùng xong bữa, Xích Thược và Thanh Bình hầu hạ Mạnh Nguyên thay y phục.
Chiếc áo khoác màu xanh da trời kết hợp với tà áo gấm màu phù dung, dưới ánh nắng như có hoa chảy xuôi, khiêm tốn nhưng không làm mất đi thân phận, do đích thân Mạnh Nguyên lựa chọn.
Nàng thấy Xích Thược mang đến hai chiếc khăn đều có màu đỏ rực, thuận miệng căn dặn: “Đổi hai sang hai cái xanh nhạt đi.”
Hai phu nhân của Mộ gia đều ở góa, dùng màu sắc tươi đẹp sẽ có phần vô lễ.
Đến khi ra ngoài, Nghê thị thấy Mạnh Nguyên ăn mặc quá đơn điệu, bèn sai người mang đến một chuỗi bạch ngọc phù dung rồi tự tay giúp nàng đeo trước ngực.
Bất kể Mộ gia có vừa ý với chuyện kết thân này không thì ở bên ngoài nữ nhi cũng không thể để mất thể diện.
Thầm nghĩ Nghê gia bà tuy chưa từng có người làm quan to trên tam phẩm nhưng dẫu sao lão thái gia cũng từng giữ chức liên tiếp ở Giang Nam, của hồi môn dành cho đích trưởng nữ Nghê thị càng hậu hĩnh đến nỗi khiến người đời phải tắc lưỡi.
Đến khi Mạnh Nguyên và mẫu thân ngồi chung trên một chiếc xe ngựa, qua rèm cửa, thấy cảnh tượng phồn hoa ngựa xe như nước trên phố xá Phụng Kinh, nàng mới thật sự cảm nhận được cảm giác được sống lại một lần nữa.
Nghê thị sợ con gái đến Mộ gia sẽ ăn nói vụng về, bèn không quên dặn: “Lát nữa con phải hành lễ với các trưởng bối, cứ đứng ở phía sau mẹ, cái gì không chắc thì đừng có cố đáp, biết chưa?”
Mạnh Nguyên gật đầu đồng ý, trong lòng biết tính toán của mẫu thân sẽ vô ích thôi.
*
Ẩm Thiện phường phía đông hoàng thành nối liền với các phiến đá ngay ngắn và sạch sẽ ở ngự phố, nom như vảy xếp.
Xe ngựa Mạnh phủ vững vàng đi hết một đường, lát sau đã tới trước cổng lớn.
Trước cửa đã có người đứng đợi từ sớm, nhìn thấy kí hiệu của Mạnh phủ bèn nhanh chân bước tới tiếp đón.
Tần ma ma vén rèm và ra ngoài chào hỏi, vừa hỏi mới biết, người ra đón là Như Ý - đại nha đầu theo hầu tổ thái phu nhân Cố thị của Mộ gia.
Mạnh Nguyên cố nén xúc động nói lời tạm biệt với Như Ý, đoạn nắm chặt bàn tay đang khẽ run của mình.
Rốt cuộc khi có ngày sắp được gặp tổ mẫu, nàng lại cảm giác như đang ở gần quê hương.
Vì phải xuống xe đổi liễn, vả lại Mạnh Nguyên còn là khuê trung được nuông chiều nên Nghê thị tự tay giúp Mạnh Nguyên đeo nón che lên.
Dù theo quy củ của Hầu phủ, các nam bộc không được tự tiện ra ngoài đụng mặt khách, nhưng Nghê thị vô cùng cảnh giác với Mộ gia, thà cẩn thận vẫn hơn.
Như Ý đi theo bên cạnh Nghê thị, vừa dẫn đường vừa hàn huyên với mẹ con bà, không gì ngoài chuyện Mộ phủ rất mong ngóng Nghê thị và Mạnh Nguyên.
Đoàn người đi qua cổng và viện, không lâu sau đã tới trước sân viện xanh biếc rực rỡ.
Nghê thị để ý con đường đến đây, biết viện này không phải chính viện, nhưng thấy là nơi khá cao rộng, bà đoán có lẽ đã tới nơi. Lúc này, bà mới cho Mạnh Nguyên tự bỏ nón che xuống, tiện thể chỉnh trang lại nghi dung để vào làm lễ ra mắt.
Đến khi hai mẹ con đứng trước cửa, vừa toan cất bước vào thì từ bên trong có một lang quân trẻ tuổi với dáng vẻ ngang tàng chợt bước ra.
Đỉnh đầu chàng đeo ngọc quan chạm rỗng màu vàng đen, trên người mặc áo mãng bào đen hình rồng bốn ngón, ngọc bội trên thắt lưng khóa vàng tỏa sáng rực rỡ dưới nắng ban mai, mỗi bước chân đều mang khí chất bất phàm...
Tuy vậy, dù người này có dung mạo và thân thủ như thiên nhân nhưng lại có đôi mắt khiến người khác phải e dè, trong đôi đồng tử đen láy như quạ bắn ra tia nhìn lạnh lẽo đến đáng sợ như thể lưỡi dao sắc bén trong ngày hè nóng bức, khiến người khác phải đổ mồ hôi lạnh.
Lúc này, chàng không chớp mắt đánh giá hai mẹ con đang cản đường mình.
Mạnh Nguyên bỗng cảm thấy máu trong lồng ngực như xông thẳng lên đỉnh đầu, khiến nàng suýt nữa không thở nổi.
Không ngờ lần gặp đầu tiên ở đời này lại tới nhanh đến vậy.
Mộ Hoài, ta trở về rồi, chàng đã quay về chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.