Chương 49: Lưu Tiêu
Oa Ngưu
08/04/2024
“Oa Hương Nô, hai người mua thứ gì vậy? Bên ngoài có hình dạng gì thế? Mau cho chúng ta xem đi!”
Sau khi Thân Đồ Khiếu rời đi, trong viện Lạc Thần Phú có một đám tiểu cô nương tụ tập lại.
Lạc Thần Phú là chỗ ở của các cô nương Cạnh Hương Lâu, mọi người vây quanh Hương Nô, Cạnh Tương muốn xem quà Thân Đồ Khiếu tặng cho Hương Nô, Hương Nô đã bảo Ngọc Nhi chia đồ ra, mấy tiểu nha đầu cũng được nhận.
Mấy ngựa gầy có quan hệ tốt với Hương Nô vây quanh nàng, Hương Nô luôn rất hào phóng, chỉ cần có nhiều quà thì sẽ chia sẻ với mọi người.
Nàng chia mấy vật liệu may Thân Đồ Khiếu mua nhiều, dựa vào màu yêu thích của mỗi người mà chia ra: “Tâm Tâm hợp với màu đỏ nhạt, Ngọc Hà mặc màu xanh non là đẹp nhất…”
Thật ra mấy vật liệu may mặc, vật phẩm trang sức này bọn họ không thiếu, thứ khiến mọi người háo hức nhất là điểm tâm Hương Nô mang về, bình thường mỗ mụ không cho các nàng ăn đồ ngọt, nói sẽ hư răng, hư dáng, thế nhưng làm gì có tiểu cô nương mười mấy tuổi nào không thích đồ ngọt chứ?
Mấy món ngọt của Hương Nô là Thân Đồ Khiếu mua cho, Tả Cầm cũng không dám cấm, chỉ đành mắt nhắm mắt mở, Hương Nô mang trái cây và kẹo đường tinh xảo từ cửa hàng trái cây, hơn nữa còn có hộp hoa điểu phong nguyệt mang về từ Phù Dung trai.
Mấy tiểu ngựa gầy mười mấy tuổi vây quanh Hương Nô ăn kẹo.
“Hương Nô tỷ tỷ thật khiếu người ta hâm mộ, Thân Đồ công tử hào phóng với tỷ quá.” Người đang nói là một tiểu ngựa gầy 11 tuổi tên Bình Nô, miệng ngậm đầy bánh phù dung, khóe miệng còn dính vụn bánh.
“Nhưng ta cảm thấy Thân Đồ công tử trông có vẻ rất hung dữ!” Một tiểu ngựa gầy khác tên Châu Hoa có ý kiến trái ngược.
“Thân Đồ công tử không hung dữ đâu, ngài ấy rất tốt.” Nghe Châu Hoa nói như vậy, Hương Nô mở miệng giải thích cho Thân Đồ Khiếu theo bản năng, mới dứt lời đã liên tiếp nhận lấy vài ánh mắt đầy chế nhạo.
“Hô hô! Người nào mấy ngày hôm trước còn nói kiên quyết không động lòng ta? Cũng mới có mấy ngày, nhận chút quà là bắt đầu bênh vực người ta rồi kìa!”
“Làm gì mà nhận chút quà chứ! Quà mấy cô nương chúng ta nhận một tháng cũng không nhiều bằng hôm nay của Hương Nô nữa!”
Tả Cầm quản lý rất nghiêm khắc, tình cảm giữa các cô nương ở Cạnh Hương Lâu rất tốt, không có chuyện tranh giành tình cảm, cãi nhau với bọn tỷ muội ở Cạnh Hương Lâu thì Tả Cầm luôn phạt cả hai, nếu ầm ĩ tập thể thì không cần nói, phạt hết.
Tuy các cô nương hâm mộ Hương Nô nhưng sẽ không ghen ghét, Tả Cầm cũng rất dứt khoát dạy dỗ các cô nương phải chung sức giúp nhau, bà luôn nói với các nàng rằng: “Thế giới bên ngoài rất rộng lớn nhưng đôi khi cũng rất nhỏ, nếu gặp người một nhà ở bên ngoài, có năng lực thì nâng đỡ một chút, chăm sóc cho nhau như thế mới gọi là tỷ muội.”
Hương Nô đỏ mặt, mấy nữ hài nhi cười cười ầm ĩ đến khi hết thời gian nghỉ ngơi.
Ban đêm, Nguyệt Chiếu bên cạnh phòng Hương Nô lặng lẽ đến, giữa chân mày của nàng ấy có u buồn.
“Chiếu Nhi, mau tới ngồi đi!” Nguyệt Chiếu lớn hơn Hương Nô nửa tuổi, đã bộc lộ quan điểm bốn lần, tất cả đều lưu tiêu.
Vẻ ngoài của Nguyệt Chiếu không thể nói là không đẹp, nhưng cũng không phải kiểu liếc mắt một cái khiến người ta chú ý, có điều cũng rất dễ nhìn. Có lẽ nam nhân luôn theo đuổi những người có nhan sắc xinh đẹp nên Nguyệt Chiếu luôn bị lưu tiêu.
Nguyệt Chiếu là một nữ oa nhi đến Cạnh Hương Lâu khi chỉ mới 5 tuổi, do đó tâm lý rất trưởng thành, không hề giống một thiếu nữ 15 tuổi chút nào, trên người cũng mang theo cảm giác ổn định.
Sau khi Hương Nô đến Cạnh Hương Lâu đã được Nguyệt Chiếu chăm sóc rất nhiều, mối quan hệ của hai người vô cùng tốt đẹp.
“Hương Nhi…” Bình thường Nguyệt Chiếu nhút nhát sợ sệt, khi nói chuyện cũng nhẹ nhàng mềm mại, khiến người ta rất thích.
“Ta rất hâm mộ muội đó…” Nguyệt Chiếu vuốt ve mặt Hương Nô, thở dài một hơi, sau khi nhìn quanh căn phòng chất đầy lễ vật của Hương Nô thì thở dài một hơi, đúng là thiên kiều vạn sủng mà!
“Hương Nhi…, ta sợ rằng chẳng may lần tới lại lưu tiêu thì phải làm sao bây giờ?” Nguyệt Chiếu thở ngắn than dài một phen, sau lần đầu tiên lưu tiêu, trên mặt nàng ấy đã mất đi nụ cười, lần nào Hương Nô cũng an ủi, muốn nàng ấy yên tâm.
“Lần sau chúng ta cùng bộc lộ quan điểm, tỷ đừng sợ mà, nhiều người mua như vậy, chắc chắn sẽ có người nhìn thấy điểm tốt của Nguyệt Nhi.” Hương Nô thật lòng cảm thấy Nguyệt Chiếu rất tốt.
Nguyệt Chiếu đã tới giới hạn, chẳng may lần bộc lộ quan điểm tiếp theo vẫn không ai mua thì sẽ bị rao bán đêm đầu tiên ở Mãn Phương Lâu.
Sau khi Thân Đồ Khiếu rời đi, trong viện Lạc Thần Phú có một đám tiểu cô nương tụ tập lại.
Lạc Thần Phú là chỗ ở của các cô nương Cạnh Hương Lâu, mọi người vây quanh Hương Nô, Cạnh Tương muốn xem quà Thân Đồ Khiếu tặng cho Hương Nô, Hương Nô đã bảo Ngọc Nhi chia đồ ra, mấy tiểu nha đầu cũng được nhận.
Mấy ngựa gầy có quan hệ tốt với Hương Nô vây quanh nàng, Hương Nô luôn rất hào phóng, chỉ cần có nhiều quà thì sẽ chia sẻ với mọi người.
Nàng chia mấy vật liệu may Thân Đồ Khiếu mua nhiều, dựa vào màu yêu thích của mỗi người mà chia ra: “Tâm Tâm hợp với màu đỏ nhạt, Ngọc Hà mặc màu xanh non là đẹp nhất…”
Thật ra mấy vật liệu may mặc, vật phẩm trang sức này bọn họ không thiếu, thứ khiến mọi người háo hức nhất là điểm tâm Hương Nô mang về, bình thường mỗ mụ không cho các nàng ăn đồ ngọt, nói sẽ hư răng, hư dáng, thế nhưng làm gì có tiểu cô nương mười mấy tuổi nào không thích đồ ngọt chứ?
Mấy món ngọt của Hương Nô là Thân Đồ Khiếu mua cho, Tả Cầm cũng không dám cấm, chỉ đành mắt nhắm mắt mở, Hương Nô mang trái cây và kẹo đường tinh xảo từ cửa hàng trái cây, hơn nữa còn có hộp hoa điểu phong nguyệt mang về từ Phù Dung trai.
Mấy tiểu ngựa gầy mười mấy tuổi vây quanh Hương Nô ăn kẹo.
“Hương Nô tỷ tỷ thật khiếu người ta hâm mộ, Thân Đồ công tử hào phóng với tỷ quá.” Người đang nói là một tiểu ngựa gầy 11 tuổi tên Bình Nô, miệng ngậm đầy bánh phù dung, khóe miệng còn dính vụn bánh.
“Nhưng ta cảm thấy Thân Đồ công tử trông có vẻ rất hung dữ!” Một tiểu ngựa gầy khác tên Châu Hoa có ý kiến trái ngược.
“Thân Đồ công tử không hung dữ đâu, ngài ấy rất tốt.” Nghe Châu Hoa nói như vậy, Hương Nô mở miệng giải thích cho Thân Đồ Khiếu theo bản năng, mới dứt lời đã liên tiếp nhận lấy vài ánh mắt đầy chế nhạo.
“Hô hô! Người nào mấy ngày hôm trước còn nói kiên quyết không động lòng ta? Cũng mới có mấy ngày, nhận chút quà là bắt đầu bênh vực người ta rồi kìa!”
“Làm gì mà nhận chút quà chứ! Quà mấy cô nương chúng ta nhận một tháng cũng không nhiều bằng hôm nay của Hương Nô nữa!”
Tả Cầm quản lý rất nghiêm khắc, tình cảm giữa các cô nương ở Cạnh Hương Lâu rất tốt, không có chuyện tranh giành tình cảm, cãi nhau với bọn tỷ muội ở Cạnh Hương Lâu thì Tả Cầm luôn phạt cả hai, nếu ầm ĩ tập thể thì không cần nói, phạt hết.
Tuy các cô nương hâm mộ Hương Nô nhưng sẽ không ghen ghét, Tả Cầm cũng rất dứt khoát dạy dỗ các cô nương phải chung sức giúp nhau, bà luôn nói với các nàng rằng: “Thế giới bên ngoài rất rộng lớn nhưng đôi khi cũng rất nhỏ, nếu gặp người một nhà ở bên ngoài, có năng lực thì nâng đỡ một chút, chăm sóc cho nhau như thế mới gọi là tỷ muội.”
Hương Nô đỏ mặt, mấy nữ hài nhi cười cười ầm ĩ đến khi hết thời gian nghỉ ngơi.
Ban đêm, Nguyệt Chiếu bên cạnh phòng Hương Nô lặng lẽ đến, giữa chân mày của nàng ấy có u buồn.
“Chiếu Nhi, mau tới ngồi đi!” Nguyệt Chiếu lớn hơn Hương Nô nửa tuổi, đã bộc lộ quan điểm bốn lần, tất cả đều lưu tiêu.
Vẻ ngoài của Nguyệt Chiếu không thể nói là không đẹp, nhưng cũng không phải kiểu liếc mắt một cái khiến người ta chú ý, có điều cũng rất dễ nhìn. Có lẽ nam nhân luôn theo đuổi những người có nhan sắc xinh đẹp nên Nguyệt Chiếu luôn bị lưu tiêu.
Nguyệt Chiếu là một nữ oa nhi đến Cạnh Hương Lâu khi chỉ mới 5 tuổi, do đó tâm lý rất trưởng thành, không hề giống một thiếu nữ 15 tuổi chút nào, trên người cũng mang theo cảm giác ổn định.
Sau khi Hương Nô đến Cạnh Hương Lâu đã được Nguyệt Chiếu chăm sóc rất nhiều, mối quan hệ của hai người vô cùng tốt đẹp.
“Hương Nhi…” Bình thường Nguyệt Chiếu nhút nhát sợ sệt, khi nói chuyện cũng nhẹ nhàng mềm mại, khiến người ta rất thích.
“Ta rất hâm mộ muội đó…” Nguyệt Chiếu vuốt ve mặt Hương Nô, thở dài một hơi, sau khi nhìn quanh căn phòng chất đầy lễ vật của Hương Nô thì thở dài một hơi, đúng là thiên kiều vạn sủng mà!
“Hương Nhi…, ta sợ rằng chẳng may lần tới lại lưu tiêu thì phải làm sao bây giờ?” Nguyệt Chiếu thở ngắn than dài một phen, sau lần đầu tiên lưu tiêu, trên mặt nàng ấy đã mất đi nụ cười, lần nào Hương Nô cũng an ủi, muốn nàng ấy yên tâm.
“Lần sau chúng ta cùng bộc lộ quan điểm, tỷ đừng sợ mà, nhiều người mua như vậy, chắc chắn sẽ có người nhìn thấy điểm tốt của Nguyệt Nhi.” Hương Nô thật lòng cảm thấy Nguyệt Chiếu rất tốt.
Nguyệt Chiếu đã tới giới hạn, chẳng may lần bộc lộ quan điểm tiếp theo vẫn không ai mua thì sẽ bị rao bán đêm đầu tiên ở Mãn Phương Lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.