Trọng Sinh Lấy Cô Vợ Ngựa Gầy

Chương 40: Tình Địch

Oa Ngưu

07/04/2024

“Sao ngươi lại ở chỗ này?” Lúc Đàm Duyên nghe nói có người bao hết thời gian của Hương Nô thì tâm trạng đã rơi xuống đáy vực, khi y tận mắt nhìn thấy Thân Đồ Khiếu đứng ở bên cạnh Hương Nô, sự ảm đạm kia nhanh chóng lên men thành sự phẫn nộ khó diễn tả.

Đời trước y bại trước nam nhân này, y cho rằng tình cảm Hương Nô đối với y sẽ không thay đổi, cho nên vô cùng ngạo mạn nói một câu khi Thân Đồ Khiếu đòi người với mình: “Để cho Hương Nô tự mình lựa chọn đi.”

Đôi mắt luôn luôn nhìn y đã thay đổi, nàng không nhìn y nữa, chỉ dùng âm thanh thân thuộc nói những lời khiến y tuyệt vọng: “Đại tướng quân là nam tử vĩ đại trong nhân gian, nô gia nguyện ý hầu hạ ngài ấy.”

Câu nói đó, là Đàm Duyên tự ép nàng nói ra, nhưng khi đó nghe vào trong tai lại vừa xót vừa đau.

Đến khi y thắng được Thân Đồ Khiếu, nàng cũng quay về hầu phủ, y muốn nói với nàng rằng: “Chỉ cần nàng nguyện ý, nàng có thể là phu nhân Quảng Lăng hầu.”

Nhưng khi đó Hương Nô không đợi y nói hết lời, hung hăng đâm vào cây cột.

Nữ nhân duy nhất y từng yêu chết dần chết mòn trong lồng ngực y, y bó tay không còn cách nào khác, chỉ có thể cảm nhận được hơi ấm thuộc về nàng dần dần rời khỏi thế gian này, không còn gặp nhau nữa.

Y lại thua rồi, cho dù Thân Đồ Khiếu sống hay chết, y vẫn thua hết cả bàn cờ.

Sau khi Thân Đồ Khiếu bỏ mình, y đã được Hoàng đế trọng dụng như ý nguyện, đứng vững chân trong thế gia kinh thành, thế nhưng mất đi nữ nhân trên đầu quả tim, y chỉ có thể kéo dài hơi tàn ngày này qua tháng nọ, cuối cùng thân thể cũng hao mòn, ho ra máu chết đi trong day dứt.

Vốn tưởng rằng hồn phách sẽ tiêu tán khỏi thế gian này, không ngờ y lại mở mắt ra một lần nữa, y sống lại một đời, về trước một tháng khi y gặp Hương Nô, trong một tháng này y đã từng nhiều lần muốn gặp nàng biết bao nhiêu, thế nhưng y sợ hãi Hương Nô sẽ không cần mình như kiếp trước, y muốn tái hiện lại tình cảnh gặp nhau năm đó, chiếm được lòng nàng một lần nữa.



Mấy ngày nay y vẫn luôn kiềm chế tương tư. Y luôn nghĩ mình còn thời gian rất dài, bọn họ vẫn còn trẻ, Hương Nô vẫn là tiểu cô nương không rành thế sự năm đó, ai ngờ… Thân Đồ Khiếu lại nhanh chân đến trước!

Hắn không nên xuất hiện ở đây!

“Sao ngươi lại ở chỗ này?” Lần đầu tiên y phẫn nộ chất vấn, Thân Đồ Khiếu không hề phản ứng gì, y hỏi lại một lần nữa, vẻ mặt hung ác.

Hương Nô trốn đến phía sau Thân Đồ Khiếu theo bản năng, khiến cho tâm trạng của Đàm Duyên tệ hơn vài phần.

“Xin hỏi vị công tử này là…? Chúng ta có quen biết sao?” Lúc Thân Đồ Khiếu nhìn thấy Đàm Duyên, trong lòng cũng có ác ý, hắn tranh thủ gặp Hương Nô trước Đàm Duyên, đó là ý đồ riêng không muốn để Hương Nô gặp lại y.

Thân Đồ Khiếu thấy phản ứng của Đàm Duyên, lập tức nghĩ tới khả năng Đàm Duyên cũng giống hắn, cũng sống lại một đời, vì mọi chuyện không xảy ra như trong trí nhớ nên y mới cảm thấy nghi hoặc.

Thân Đồ Khiếu rất chắc chắn trong giờ khắc này ở kiếp trước, hai người chưa từng gặp nhau, hắn trưng một gương mặt lạnh giữa những người xa lạ với nhau.

Đàm Duyên sửng sốt một chút, bắt đầu có chút hoài nghi, y chưa có suy nghĩ rằng Thân Đồ Khiếu cũng sống lại, chỉ cảm thấy đây là ông trời chiều lòng, trong lòng y luôn tràn ngập áy náy với Hương Nô, sau khi sống lại vẫn luôn hoảng loạn, chỉ cảm thấy Hương Nô gặp lại thì không chắc sẽ chấp nhận y, cho nên mới muốn diễn lại cảnh anh hùng cứu mỹ nhân.

Ở trong lòng Đàm Duyên, Thân Đồ Khiếu chính là một tên lỗ mãng may mắn, y vẫn luôn cảm thấy Thân Đồ Khiếu tứ chi phát triển tư duy tầm thường, thế nhưng vẫn không hiểu được vì sao Hương Nô lại chọn Thân Đồ Khiếu mà bỏ y.

“Xin lỗi, vị công tử này rất giống một bà con xa lỗ mãng của ta nên mới nhận sai.” Đàm Duyên nói những lời tràn ngập ác ý, bởi vì cùng là hoàng thân, mẫu tộc của Thân Đồ Khiếu cũng xuất phát từ Đàm gia, nếu muốn nói sâu xa hơn thì đúng là Thân Đồ Khiếu là bà con xa của y.

Lúc Đàm Duyên nói những lời này là muốn thử xem, dù sao ai cũng biết Thân Đồ Khiếu nóng tính, nếu Thân Đồ Khiếu thật sự biết y thì sẽ bị lời nói đó chọc giận.



Đàm Duyên không biết dựa vào tình cảm của Thân Đồ Khiếu đối với Hương Nô, không có miếng nhục nào mà hắn không nhịn được.

“Nếu là nhận sai thì xin từ biệt ở đây.” Dưới cái trừng mắt hung ác nham hiểm của Đàm Duyên, Thân Đồ Khiếu dắt Hương Nô rời đi, không để lại cho Đàm Duyên cái liếc mắt nào.

Nơi ngựa gầy cư trú là nơi cấm nam nhân, thế nhưng Thân Đồ Khiếu không phải người thường, hắn đưa Hương Nô đến cửa phòng, Ngọc Nhi bên trong bịt miệng cười trộm, cười đến nỗi Hương Nô dậm chân, tức giận nhìn nàng ấy, nhưng dáng vẻ bé con nổi giận của nàng đương nhiên không đáng sợ chút nào.

“Hương Hương, ngày mai ta sẽ đến trễ một chút, ta có hẹn, có một số việc.” Thân Đồ Khiếu mỉm cười nhìn Hương Nô.

Hương Nô rất bất ngờ khi mình cảm thấy mất mát, thế nhưng chút mất mát này không lộ ra ngoài, nàng mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu: “Đã biết, nô gia sẽ chờ đại tướng quân.”

“Nàng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

“Đại tướng quân cũng vậy, trở về nghỉ ngơi sớm một chút.” Hương Nô ở cạnh cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm Thân Đồ Khiếu không rời, có điều dáng vẻ muốn nói lại thôi này khiến Thân Đồ Khiếu không thể nào cất bước.

Thân Đồ Khiếu vẫn luôn đứng trước sương phòng của Hương Nô, đến khi cửa phòng khép lại trước mắt hắn, hắn mới xoay người rời đi, ngay khi xoay người, nụ cười trên mặt hắn biến mất, thay đổi thành một vẻ mặt tàn độc, không ngờ rằng đời này vẫn gặp Đàm Duyên.

—-----------------

Thân Đồ Khiếu thầm nghĩ: Ta không thể đánh người ở trước mặt Hương Hương… hừ, ta rất muốn đấm vào mũi y…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Lấy Cô Vợ Ngựa Gầy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook