Trọng Sinh Lên Như Diều Gặp Gió
Chương 32: Kẻ Địch Tức Điên Rồi (1)
Hỏa Liễu Mãi Phi Cơ
16/02/2024
? ? ?
Cả người Chu Gia Vũ đều ngẩn ra!
Tình huống gì vậy?
Sao tôi nghe không hiểu?
Người còn lại nghe xong Tần Nghị nói, cũng đều kinh ngạc, không biết Tần Nghị đây là ý tứ gì.
“Tần Nghị, cháu có phải say rồi hay không?” Lý Kinh Hoành quan tâm hỏi.
“Lý tổng, cháu chưa quá chén, cháu bởi vì vấn đề công trình thôn trấn của văn phòng thôn trấn bên kia chống đối thủ trưởng Trần Minh của cháu...” Nói xong Tần Nghị liền đứt quãng, làm bộ nửa tỉnh nửa say nói ra tình hình sự việc.
Chu Gia Vũ sau khi nghe xong, mặt cũng tái rồi!
Đậu má!
Người nọ Trần Minh bảo hắn chặn đường thăng chức, thế mà ngay tại trước mặt mình.
Hơn nữa Tần Nghị này thế mà còn là ân nhân cứu mạng của cháu gái huyện trưởng Lý!
Bây giờ thằng nhãi này còn trước mặt huyện trưởng Lý nói một lần ngọn nguồn chuyện này, xong rồi, khiến hắn cả trong lẫn ngoài đều không đúng.
Lý Kinh Quốc nhìn Tần Nghị, cũng không biết thằng nhóc này có phải say thật hoặc say giả hay không, nhưng thằng nhóc này thật sự là trơn như chạch.
“Bộ trưởng Chu, ủy ban trấn đề bạt loại cán bộ trung tầng này, bình thường đều là lãnh đạo trấn quyền quyết định tương đối lớn, bí thư Hoắc kia đã muốn đề bạt Tần Nghị, phòng tổ chức cậu bên này sao lại chặn lại Tần Nghị?” Sắc mặt Lý Kinh Quốc trở nên uy nghiêm.
Lời này nhất thời khiến Chu Gia Vũ như đứng đống lửa, như ngồi đống than!
“Huyện trưởng, tình huống cụ thể tôi cũng không biết rõ, chuyện này là chủ nhiệm văn phòng tôi đi làm, tôi chỉ là nghe nói Tiểu Tần, ồ không, nghe nói Tần Nghị cậu ấy thanh danh không tốt lắm, chống đối thủ trưởng, cho nên tôi liền cảm thấy bây giờ xem ra, tất cả đều là hiểu lầm, hiểu lầm.”
“Huyện trưởng yên tâm, tôi sau khi trở về, lập tức xử lý chuyện này, đồng chí Tiểu Tần căn bản không bất cứ tiếng xấu gì! Là tôi đã tin lời gièm pha.” Chu Gia Vũ vội vàng cứu lại, nói.
Mẹ nó!
Tối nay vốn muốn đến tiếp xúc cho quen mặt, không ngờ sẽ là như vậy, ngày sau huyện trưởng Lý người ta nhìn hắn thế nào?
Thật ra chủ yếu nhất vẫn là hắn cũng không biết Tần Nghị thế mà từng cứu mạng cháu gái của huyện trưởng Lý!
Nếu hắn biết, nào sẽ đi giúp tên khốn Trần Minh kia.
Thậm chí hắn hoài nghi, Trần Minh căn bản chưa nói cho hắn tình hình thực tế, bây giờ là đang hại hắn, biến hắn thành cây thương!
Càng nghĩ hắn càng tức.
“Ừm, tự cậu xem mà làm là được rồi.” Lý Kinh Quốc không muốn nhiều lời thêm một câu nào nữa.
“Vâng vâng vâng.” Chu Gia Vũ như gà con mổ thóc.
Không bao lâu, hắn tìm cái cớ, xám xịt chuồn đi, nào còn dám tiếp tục ở lại nơi này?
Về phần Tần Nghị, lúc này đã ghé vào trên bàn ngủ ngáy khò khò, đương nhiên, là giả bộ.
Hắn ít nhất còn có thể uống thêm nửa cân!
“Tối nay tới đây thôi.” Lý Kinh Quốc lên tiếng.
“Tất cả nghe huyện trưởng.” Mọi người đều gật đầu.
Lý Kinh Hoành đi đến trước mặt Tần Nghị, đẩy đẩy hắn: “Tiểu Tần, tỉnh lại, chuẩn bị đi thôi!”
“Cháu, cháu còn có thể uống nữa, cháu chưa say!” Tần Nghị đứng bật dậy, sau đó lại ngồi trở về, bộ dáng đã quá chén.
Lý Kinh Hoành cùng Lý Kinh Quốc nhìn nhau một cái.
“Gọi lái xe của chú lên, dìu cậu ấy xuống.”
“Vâng!”
Rất nhanh, lái xe của Lý Kinh Hoành đi lên dìu Tần Nghị xuống.
“Tiểu Tần biết Chu Gia Vũ kia cũng đến bữa này?” Khi hai anh em đi xuống, Lý Kinh Quốc hỏi Lý Kinh Hoành.
“Hẳn là không biết, em là lâm thời đụng phải cậu ta, gọi cậu ta qua đây.”
“Thằng nhóc này bị thủ trưởng làm khó dễ cũng chưa tới tìm chúng ta hỗ trợ, trái lại cũng nhịn giỏi đấy. Chẳng qua tối nay biểu hiện, trái lại có chút trơn như cá chạch.” Lý Kinh Quốc cười mắng.
“Có thể cậu ta là thật sự uống say rồi thì sao.” Lý Kinh Hoành nói.
“Ừm, có lẽ thế. Được rồi, chú sắp xếp một chỗ dừng chân cho cậu ta đi, anh đi về trước.”
“Vâng!”
Trong khách sạn.
Tần Nghị từ trên giường ngồi dậy, trong mắt nào còn có men say?
“Huyện trưởng Lý hẳn là sẽ không bởi vì mình một lần này cáo mượn oai hùm mà đối với mình có ý kiến gì!”
Dù sao hắn diễn trò diễn nguyên bộ, mượn men say nói ra một đoạn lời đó, xao sơn chấn hổ.
Tin tưởng huyện trưởng Lý cũng sẽ không bởi vì một người uống say mượn hổ uy của hắn mà tức giận.
Hơn nữa, nói như thế nào Tần Nghị cũng là ân nhân cứu mạng của cháu gái bọn họ, càng thêm sẽ không so đo chuyện nhỏ này.
“Chẳng qua tối nay trái lại là vận khí tốt, thế mà có thể đụng phải Chu Gia Vũ kia.”
Bằng không, chuyện thăng chức, nói không chừng hắn còn phải nghĩ biện pháp khác.
Tin tưởng một lần này sau khi trở về, hẳn là không có vấn đề lớn nữa.
Ngày hôm sau, Tần Nghị liền tới thành phố Giang Bắc một chuyến, nặc danh tố cáo chuyện Trần Minh.
Thứ Hai.
Vừa đi làm chưa bao lâu.
Hoắc Bá Nho đã gọi Tần Nghị đến văn phòng.
“Nói cho cậu một tin tức tốt, phòng tổ chức huyện bên kia, không chặn lại vấn đề thăng chức của cậu nữa, thư bổ nhiệm của cậu nhắm chừng buổi chiều sẽ đưa đến!” Hoắc Bá Nho cười nói với Tần Nghị.
Cả người Chu Gia Vũ đều ngẩn ra!
Tình huống gì vậy?
Sao tôi nghe không hiểu?
Người còn lại nghe xong Tần Nghị nói, cũng đều kinh ngạc, không biết Tần Nghị đây là ý tứ gì.
“Tần Nghị, cháu có phải say rồi hay không?” Lý Kinh Hoành quan tâm hỏi.
“Lý tổng, cháu chưa quá chén, cháu bởi vì vấn đề công trình thôn trấn của văn phòng thôn trấn bên kia chống đối thủ trưởng Trần Minh của cháu...” Nói xong Tần Nghị liền đứt quãng, làm bộ nửa tỉnh nửa say nói ra tình hình sự việc.
Chu Gia Vũ sau khi nghe xong, mặt cũng tái rồi!
Đậu má!
Người nọ Trần Minh bảo hắn chặn đường thăng chức, thế mà ngay tại trước mặt mình.
Hơn nữa Tần Nghị này thế mà còn là ân nhân cứu mạng của cháu gái huyện trưởng Lý!
Bây giờ thằng nhãi này còn trước mặt huyện trưởng Lý nói một lần ngọn nguồn chuyện này, xong rồi, khiến hắn cả trong lẫn ngoài đều không đúng.
Lý Kinh Quốc nhìn Tần Nghị, cũng không biết thằng nhóc này có phải say thật hoặc say giả hay không, nhưng thằng nhóc này thật sự là trơn như chạch.
“Bộ trưởng Chu, ủy ban trấn đề bạt loại cán bộ trung tầng này, bình thường đều là lãnh đạo trấn quyền quyết định tương đối lớn, bí thư Hoắc kia đã muốn đề bạt Tần Nghị, phòng tổ chức cậu bên này sao lại chặn lại Tần Nghị?” Sắc mặt Lý Kinh Quốc trở nên uy nghiêm.
Lời này nhất thời khiến Chu Gia Vũ như đứng đống lửa, như ngồi đống than!
“Huyện trưởng, tình huống cụ thể tôi cũng không biết rõ, chuyện này là chủ nhiệm văn phòng tôi đi làm, tôi chỉ là nghe nói Tiểu Tần, ồ không, nghe nói Tần Nghị cậu ấy thanh danh không tốt lắm, chống đối thủ trưởng, cho nên tôi liền cảm thấy bây giờ xem ra, tất cả đều là hiểu lầm, hiểu lầm.”
“Huyện trưởng yên tâm, tôi sau khi trở về, lập tức xử lý chuyện này, đồng chí Tiểu Tần căn bản không bất cứ tiếng xấu gì! Là tôi đã tin lời gièm pha.” Chu Gia Vũ vội vàng cứu lại, nói.
Mẹ nó!
Tối nay vốn muốn đến tiếp xúc cho quen mặt, không ngờ sẽ là như vậy, ngày sau huyện trưởng Lý người ta nhìn hắn thế nào?
Thật ra chủ yếu nhất vẫn là hắn cũng không biết Tần Nghị thế mà từng cứu mạng cháu gái của huyện trưởng Lý!
Nếu hắn biết, nào sẽ đi giúp tên khốn Trần Minh kia.
Thậm chí hắn hoài nghi, Trần Minh căn bản chưa nói cho hắn tình hình thực tế, bây giờ là đang hại hắn, biến hắn thành cây thương!
Càng nghĩ hắn càng tức.
“Ừm, tự cậu xem mà làm là được rồi.” Lý Kinh Quốc không muốn nhiều lời thêm một câu nào nữa.
“Vâng vâng vâng.” Chu Gia Vũ như gà con mổ thóc.
Không bao lâu, hắn tìm cái cớ, xám xịt chuồn đi, nào còn dám tiếp tục ở lại nơi này?
Về phần Tần Nghị, lúc này đã ghé vào trên bàn ngủ ngáy khò khò, đương nhiên, là giả bộ.
Hắn ít nhất còn có thể uống thêm nửa cân!
“Tối nay tới đây thôi.” Lý Kinh Quốc lên tiếng.
“Tất cả nghe huyện trưởng.” Mọi người đều gật đầu.
Lý Kinh Hoành đi đến trước mặt Tần Nghị, đẩy đẩy hắn: “Tiểu Tần, tỉnh lại, chuẩn bị đi thôi!”
“Cháu, cháu còn có thể uống nữa, cháu chưa say!” Tần Nghị đứng bật dậy, sau đó lại ngồi trở về, bộ dáng đã quá chén.
Lý Kinh Hoành cùng Lý Kinh Quốc nhìn nhau một cái.
“Gọi lái xe của chú lên, dìu cậu ấy xuống.”
“Vâng!”
Rất nhanh, lái xe của Lý Kinh Hoành đi lên dìu Tần Nghị xuống.
“Tiểu Tần biết Chu Gia Vũ kia cũng đến bữa này?” Khi hai anh em đi xuống, Lý Kinh Quốc hỏi Lý Kinh Hoành.
“Hẳn là không biết, em là lâm thời đụng phải cậu ta, gọi cậu ta qua đây.”
“Thằng nhóc này bị thủ trưởng làm khó dễ cũng chưa tới tìm chúng ta hỗ trợ, trái lại cũng nhịn giỏi đấy. Chẳng qua tối nay biểu hiện, trái lại có chút trơn như cá chạch.” Lý Kinh Quốc cười mắng.
“Có thể cậu ta là thật sự uống say rồi thì sao.” Lý Kinh Hoành nói.
“Ừm, có lẽ thế. Được rồi, chú sắp xếp một chỗ dừng chân cho cậu ta đi, anh đi về trước.”
“Vâng!”
Trong khách sạn.
Tần Nghị từ trên giường ngồi dậy, trong mắt nào còn có men say?
“Huyện trưởng Lý hẳn là sẽ không bởi vì mình một lần này cáo mượn oai hùm mà đối với mình có ý kiến gì!”
Dù sao hắn diễn trò diễn nguyên bộ, mượn men say nói ra một đoạn lời đó, xao sơn chấn hổ.
Tin tưởng huyện trưởng Lý cũng sẽ không bởi vì một người uống say mượn hổ uy của hắn mà tức giận.
Hơn nữa, nói như thế nào Tần Nghị cũng là ân nhân cứu mạng của cháu gái bọn họ, càng thêm sẽ không so đo chuyện nhỏ này.
“Chẳng qua tối nay trái lại là vận khí tốt, thế mà có thể đụng phải Chu Gia Vũ kia.”
Bằng không, chuyện thăng chức, nói không chừng hắn còn phải nghĩ biện pháp khác.
Tin tưởng một lần này sau khi trở về, hẳn là không có vấn đề lớn nữa.
Ngày hôm sau, Tần Nghị liền tới thành phố Giang Bắc một chuyến, nặc danh tố cáo chuyện Trần Minh.
Thứ Hai.
Vừa đi làm chưa bao lâu.
Hoắc Bá Nho đã gọi Tần Nghị đến văn phòng.
“Nói cho cậu một tin tức tốt, phòng tổ chức huyện bên kia, không chặn lại vấn đề thăng chức của cậu nữa, thư bổ nhiệm của cậu nhắm chừng buổi chiều sẽ đưa đến!” Hoắc Bá Nho cười nói với Tần Nghị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.