Trọng Sinh Lỗi, Bật Kim Chủ (3S)
Chương 32:
Tứ Gia Gia
02/10/2023
- Không còn gì khác? Sinh tố cũng Bành Khoa đưa?
- Vâng. Nhưng mà… Anh ta bảo lấy ở chỗ Phùng Trúc Linh.
Hai đồng chí cảnh sát nhìn nhau.
Chu Hường hoảng hốt:
- Tôi nói thật… Tôi không dùng chất cấm. Nếu dùng phải dùng ở nhà chứ. Giữa bữa tiệc đông đúc như vậy, sao tôi có thể tự huỷ hoại mình.
- Chúng tôi biết. Thứ này với nguồn tài chính của cô không thể mua được. Cô bị sốc vì dùng quá liều. Tác dụng của chúng khá nhẹ, để quá liều phải dùng một lượng rất lớn. Đây là hành vi cố ý. Đương nhiên cô không thể tự huỷ hoại danh dự của mình giữa bữa tiệc. Có kẻ đã bỏ gấp 4 – 5 lần liều thông thường vào đồ uống của cô.
Cảnh sát khẳng định khiến Chu Hường nhẹ cả người đồng thời căm phẫn.
Thật độc địa.
Cảnh sát hỏi kỹ về Phùng Trúc Linh và Bành Khoa. Chu Hường khai báo trong mơ hồ.
Khi họ rời đi, cô vội vã tìm điện thoại nhưng không thấy.
Cô ở một mình một phòng, không thể xuống giường vì toàn thân bủn rủn, bất lực nằm bẹp tưởng tượng ra viễn cảnh đen tối đang chờ mình.
Ai đã hại cô?
Phùng Trúc Linh hay Bành Khoa?
Hay cả hai?
Chu Hường không biết, suy đoán linh tinh.
Khả năng Phùng Trúc Linh hại cô cao hơn. Bành Khoa chẳng có lý do gì để làm vậy, hơn nữa anh lại trực tiếp bưng rượu và sinh tố đến, có khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Vậy chỉ có thể là Phùng Trúc Linh.
Ả đàn bà độc ác.
Dù khi đó mơ mơ hồ hồ nhưng Chu Hường vẫn biết có rất nhiều người quay phim chụp ảnh. Chắc chắn họ đã tung lên mạng.
Cô run rẩy sợ hãi cho tương lai của mình, vò đầu bứt tai căm hận Phùng Trúc Linh.
Giá như có thể xé xác ả thành nhiều mảnh…
…
Thực tế chứng minh, không có đen nhất, chỉ có đen hơn.
Khi Chu Hường lấy lại được điện thoại từ Cát Hồng Lựu, tài khoản TiKa của cô đã bị xoá vì cư dân mạng tràn vào tấn công. Trên mạng nhan nhản các clip quay cảnh Chu Hường co giật.
Cô ngồi xem mà kinh hãi.
Clip ghi lại hình ảnh cô vừa cười vừa lắc như điên, hú hét lố bịch, mặt dại ra. Bành Khoa lùi ra xa, Địch Nghệ nhào tới cố gắng lôi cô khỏi bữa tiệc nhưng cô vừa giãy vừa nhảy, xoay vòng tròn, lắc điên cuồng, lăn đùng ra đất lắc một hồi rồi đứng dậy chạy nhảy lòng vòng trước khi ngã vật xuống co giật.
Điệu bộ của cô trông khó coi cực điểm. Xấu hổ đến phát rồ.
Đám người xung quanh ồn ào nhốn nháo quay clip, một số khiếp sợ còn phần đông là cười cợt mỉa mai.
Khi cô co giật, Địch Nghệ nhét tay vào mồm ngăn không cho cô cắn lưỡi. Chu Hường cắn hắn chảy máu ròng ròng.
Cô không dám xem hết clip, ném điện thoại xuống vật vã nửa ngày. Đau đớn, hối hận, xấu hổ, khó chịu… Cảm giác bị dày vò khi biết mình bày ra bộ dạng lố bịch nhất cho cả thế giới nhìn.
Loanh quanh chán, không nén được tò mò cô lại lướt xem bình luận.
Lẽ ra không nên xem.
Những lời chửi rủa thá mạ còn nặng nề hơn lần trước. Bọn họ không cần biết cô bị ai chuốc thuốc hay tự mình dùng, cứ đọc những cái tít giật gân là nhảy bổ vào xâu xé, đòi bỏ tù cô, nguyền rủa cô chết luôn đi.
Họ chửi đĩ điếm, con nghiện, rác rưởi…
Đám thô tục bình luận hỏi cô có đi bán dâm kiếm tiền chơi thuốc không.
Kẻ trí thức giả nhân giả nghĩa phân tích tác hại của ma tuý, lời lẽ trào phúng, hùa nhau phán xét cuộc đời cô sẽ kết thúc sớm…
Chu Hường càng đọc càng đau đớn, căm hận Phùng Trúc Linh đến tận xương tuỷ.
Sự nghiệp hoàn toàn bị huỷ hoại, Chu Hường bị huỷ hợp đồng, đuổi khỏi ký túc xá công ty.
Ngày cô dọn đồ rời đi, Địch Nghệ lại đến.
- Vâng. Nhưng mà… Anh ta bảo lấy ở chỗ Phùng Trúc Linh.
Hai đồng chí cảnh sát nhìn nhau.
Chu Hường hoảng hốt:
- Tôi nói thật… Tôi không dùng chất cấm. Nếu dùng phải dùng ở nhà chứ. Giữa bữa tiệc đông đúc như vậy, sao tôi có thể tự huỷ hoại mình.
- Chúng tôi biết. Thứ này với nguồn tài chính của cô không thể mua được. Cô bị sốc vì dùng quá liều. Tác dụng của chúng khá nhẹ, để quá liều phải dùng một lượng rất lớn. Đây là hành vi cố ý. Đương nhiên cô không thể tự huỷ hoại danh dự của mình giữa bữa tiệc. Có kẻ đã bỏ gấp 4 – 5 lần liều thông thường vào đồ uống của cô.
Cảnh sát khẳng định khiến Chu Hường nhẹ cả người đồng thời căm phẫn.
Thật độc địa.
Cảnh sát hỏi kỹ về Phùng Trúc Linh và Bành Khoa. Chu Hường khai báo trong mơ hồ.
Khi họ rời đi, cô vội vã tìm điện thoại nhưng không thấy.
Cô ở một mình một phòng, không thể xuống giường vì toàn thân bủn rủn, bất lực nằm bẹp tưởng tượng ra viễn cảnh đen tối đang chờ mình.
Ai đã hại cô?
Phùng Trúc Linh hay Bành Khoa?
Hay cả hai?
Chu Hường không biết, suy đoán linh tinh.
Khả năng Phùng Trúc Linh hại cô cao hơn. Bành Khoa chẳng có lý do gì để làm vậy, hơn nữa anh lại trực tiếp bưng rượu và sinh tố đến, có khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Vậy chỉ có thể là Phùng Trúc Linh.
Ả đàn bà độc ác.
Dù khi đó mơ mơ hồ hồ nhưng Chu Hường vẫn biết có rất nhiều người quay phim chụp ảnh. Chắc chắn họ đã tung lên mạng.
Cô run rẩy sợ hãi cho tương lai của mình, vò đầu bứt tai căm hận Phùng Trúc Linh.
Giá như có thể xé xác ả thành nhiều mảnh…
…
Thực tế chứng minh, không có đen nhất, chỉ có đen hơn.
Khi Chu Hường lấy lại được điện thoại từ Cát Hồng Lựu, tài khoản TiKa của cô đã bị xoá vì cư dân mạng tràn vào tấn công. Trên mạng nhan nhản các clip quay cảnh Chu Hường co giật.
Cô ngồi xem mà kinh hãi.
Clip ghi lại hình ảnh cô vừa cười vừa lắc như điên, hú hét lố bịch, mặt dại ra. Bành Khoa lùi ra xa, Địch Nghệ nhào tới cố gắng lôi cô khỏi bữa tiệc nhưng cô vừa giãy vừa nhảy, xoay vòng tròn, lắc điên cuồng, lăn đùng ra đất lắc một hồi rồi đứng dậy chạy nhảy lòng vòng trước khi ngã vật xuống co giật.
Điệu bộ của cô trông khó coi cực điểm. Xấu hổ đến phát rồ.
Đám người xung quanh ồn ào nhốn nháo quay clip, một số khiếp sợ còn phần đông là cười cợt mỉa mai.
Khi cô co giật, Địch Nghệ nhét tay vào mồm ngăn không cho cô cắn lưỡi. Chu Hường cắn hắn chảy máu ròng ròng.
Cô không dám xem hết clip, ném điện thoại xuống vật vã nửa ngày. Đau đớn, hối hận, xấu hổ, khó chịu… Cảm giác bị dày vò khi biết mình bày ra bộ dạng lố bịch nhất cho cả thế giới nhìn.
Loanh quanh chán, không nén được tò mò cô lại lướt xem bình luận.
Lẽ ra không nên xem.
Những lời chửi rủa thá mạ còn nặng nề hơn lần trước. Bọn họ không cần biết cô bị ai chuốc thuốc hay tự mình dùng, cứ đọc những cái tít giật gân là nhảy bổ vào xâu xé, đòi bỏ tù cô, nguyền rủa cô chết luôn đi.
Họ chửi đĩ điếm, con nghiện, rác rưởi…
Đám thô tục bình luận hỏi cô có đi bán dâm kiếm tiền chơi thuốc không.
Kẻ trí thức giả nhân giả nghĩa phân tích tác hại của ma tuý, lời lẽ trào phúng, hùa nhau phán xét cuộc đời cô sẽ kết thúc sớm…
Chu Hường càng đọc càng đau đớn, căm hận Phùng Trúc Linh đến tận xương tuỷ.
Sự nghiệp hoàn toàn bị huỷ hoại, Chu Hường bị huỷ hợp đồng, đuổi khỏi ký túc xá công ty.
Ngày cô dọn đồ rời đi, Địch Nghệ lại đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.