Trọng Sinh Lỗi, Bật Kim Chủ (3S)
Chương 47: Hắc Bang Không Biết Đùa
Tứ Gia Gia
02/10/2023
Thấy cô xuống, Địch Nghệ thở khói nghi ngút, tuyên bố:
- Mẹ cô nợ 2 tỷ, bán cô cho Lỗ gia lấy tiền trả nợ.
Chu Hường bất giác nhìn mẹ và em trai, tim đập thình thịch trong lồng ngực, vừa căng thẳng vừa hưng phấn.
Cô cười khan, lặp lại những gì mình đã nói hôm qua – chính là kiếp trước:
- Đây là xã hội hiện đại, không phải thời phong kiến. Bà ấy không có quyền bán tôi.
Địch Nghệ gật gù, ánh mắt thâm trầm đáng sợ loé lên tia trào phúng:
- Đúng.
Hắn vẫy tay.
Thuộc hạ của hắn rút dao ra, tiến về phía Tống Ảnh và Chu Vĩnh. Cả hai sợ hết hồn.
Chu Hường bình tĩnh nhìn. Khi tên thuộc hạ túm lấy Tống Ảnh, cô lên giọng:
- Khoan đã…
Tên thuộc hạ dừng động tác.
Địch Nghệ nhếch mép cười tà:
- Chỉ cần cô đi cùng tôi về Lỗ gia, mọi nợ nần sẽ được xoá bỏ. Cô muốn gì có nấy.
Đây rồi, đoạn đối thoại mấu chốt.
Chu Hường lắc đầu, từ tốn đi tới sofa, ngồi đối diện với Địch Nghệ:
- Anh không thể cho tôi những thứ tôi muốn đâu.
Đôi mắt lạnh lẽo âm trầm hơi nheo lại, sự hoan hỉ trào lên nhưng cố kiềm chế, bị che đậy ngay. Địch Nghệ rất giỏi che giấu cảm xúc. Chớp mắt một cái khuôn mặt hắn đã lại như tượng đá, không chút biểu cảm. Hắn cao hứng vì cô chịu nói chuyện, từ tốn hỏi:
- Cô muốn gì?
Chu Hường nhìn quanh phòng khách.
Địch Nghệ hiểu ý, phất tay đuổi người.
Đám thuộc hạ nhanh chóng lôi mẹ và em trai cô ra ngoài. Bọn đòi nợ thuê cong đuôi chạy trước không cần ai đuổi.
Phòng khách chỉ còn Chu Hường và Địch Nghệ.
Hắn quan sát vẻ mặt hờ hững của cô, lặp lại:
- Cô muốn gì? Chỉ cần theo tôi về Lỗ gia, chấp nhận cưới cậu tôi, tôi sẽ cho cô mọi thứ…
Chu Hường nắm chặt tay che giấu sự căng thẳng và hi vọng:
- Tôi muốn trở lại giới giải trí.
- Được. – Mắt Địch Nghệ loé sáng. – Chuyện đó có khó gì. Cô muốn vai chính có vai chính, muốn đóng phim điện ảnh cũng được. Thích thể loại nào lập tức nói, tôi sẽ cho cô toại nguyện.
Chu Hường mừng phát điên, cố kiềm chế để giữ thái độ bình thản hờ hững:
- Nhưng bê bối của tôi…
- Cứ để tôi giải quyết. Loại scandal nhỏ xíu đó búng tay là xong.
Nghe hắn nói mà phát ghét.
Scandal dìm chết cô trong mắt hắn nhỏ xíu không đáng tiền như vậy?
Chu Hường nhớ lại lời Cát Hồng Lựu. Chị từng nói: nhẹ nhàng của hắc bang cũng khiến người thường sống dở chết dở.
Cô bực bội ra giá thêm:
- Còn nữa. Tôi muốn được độc lập tài chính, không phải ngửa tay xin từng đồng. Có nhà và đất riêng. Có thể tự sắp xếp lịch trình đi lại để tiện cho diễn xuất. Không cần ở Lỗ gia.
- Mẹ cô nợ 2 tỷ, bán cô cho Lỗ gia lấy tiền trả nợ.
Chu Hường bất giác nhìn mẹ và em trai, tim đập thình thịch trong lồng ngực, vừa căng thẳng vừa hưng phấn.
Cô cười khan, lặp lại những gì mình đã nói hôm qua – chính là kiếp trước:
- Đây là xã hội hiện đại, không phải thời phong kiến. Bà ấy không có quyền bán tôi.
Địch Nghệ gật gù, ánh mắt thâm trầm đáng sợ loé lên tia trào phúng:
- Đúng.
Hắn vẫy tay.
Thuộc hạ của hắn rút dao ra, tiến về phía Tống Ảnh và Chu Vĩnh. Cả hai sợ hết hồn.
Chu Hường bình tĩnh nhìn. Khi tên thuộc hạ túm lấy Tống Ảnh, cô lên giọng:
- Khoan đã…
Tên thuộc hạ dừng động tác.
Địch Nghệ nhếch mép cười tà:
- Chỉ cần cô đi cùng tôi về Lỗ gia, mọi nợ nần sẽ được xoá bỏ. Cô muốn gì có nấy.
Đây rồi, đoạn đối thoại mấu chốt.
Chu Hường lắc đầu, từ tốn đi tới sofa, ngồi đối diện với Địch Nghệ:
- Anh không thể cho tôi những thứ tôi muốn đâu.
Đôi mắt lạnh lẽo âm trầm hơi nheo lại, sự hoan hỉ trào lên nhưng cố kiềm chế, bị che đậy ngay. Địch Nghệ rất giỏi che giấu cảm xúc. Chớp mắt một cái khuôn mặt hắn đã lại như tượng đá, không chút biểu cảm. Hắn cao hứng vì cô chịu nói chuyện, từ tốn hỏi:
- Cô muốn gì?
Chu Hường nhìn quanh phòng khách.
Địch Nghệ hiểu ý, phất tay đuổi người.
Đám thuộc hạ nhanh chóng lôi mẹ và em trai cô ra ngoài. Bọn đòi nợ thuê cong đuôi chạy trước không cần ai đuổi.
Phòng khách chỉ còn Chu Hường và Địch Nghệ.
Hắn quan sát vẻ mặt hờ hững của cô, lặp lại:
- Cô muốn gì? Chỉ cần theo tôi về Lỗ gia, chấp nhận cưới cậu tôi, tôi sẽ cho cô mọi thứ…
Chu Hường nắm chặt tay che giấu sự căng thẳng và hi vọng:
- Tôi muốn trở lại giới giải trí.
- Được. – Mắt Địch Nghệ loé sáng. – Chuyện đó có khó gì. Cô muốn vai chính có vai chính, muốn đóng phim điện ảnh cũng được. Thích thể loại nào lập tức nói, tôi sẽ cho cô toại nguyện.
Chu Hường mừng phát điên, cố kiềm chế để giữ thái độ bình thản hờ hững:
- Nhưng bê bối của tôi…
- Cứ để tôi giải quyết. Loại scandal nhỏ xíu đó búng tay là xong.
Nghe hắn nói mà phát ghét.
Scandal dìm chết cô trong mắt hắn nhỏ xíu không đáng tiền như vậy?
Chu Hường nhớ lại lời Cát Hồng Lựu. Chị từng nói: nhẹ nhàng của hắc bang cũng khiến người thường sống dở chết dở.
Cô bực bội ra giá thêm:
- Còn nữa. Tôi muốn được độc lập tài chính, không phải ngửa tay xin từng đồng. Có nhà và đất riêng. Có thể tự sắp xếp lịch trình đi lại để tiện cho diễn xuất. Không cần ở Lỗ gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.