Chương 28:
Hồng Diệp Tự Hỏa
24/08/2022
Editor: Hye Jin
Đàm Tú Phương giả vờ như không để ý đến thái độ cho có lệ của cô ta, cầm cái bát vào phòng, thấy Chu Tiểu Lan đã ngồi dậy, khoác chiếc áo khoác đỏ vào, diễu võ dương oai mà nhìn cô: "Làm sao? Tôi mặc khó coi à?"
Đàm Tú Phương mím môi lộ ra nụ cười cực kỳ bất đắc dĩ: "Thật đẹp."
Chu Tiểu Lan thấy bộ dạng không thoải mái vui vẻ cực kỳ, lại nắm khăn voan đỏ lên chơi: "Cái này rất thú vị."
Đàm Tú Phương tới gần cầm tờ giấy đỏ, mở miệng nói: "Chị son môi, em có muốn thử không?"
Chu Tiểu Lan nhớ cô dâu khuôn mặt cả môi đều được sơn đỏ đỏ rất đẹp, cô giật lấy tờ giấy đỏ: "Tôi sẽ tự làm."
Trước mím mím bặm bặm môi, rồi bôi bôi lên mặt, lăn lộn một hồi đem mặt mình biến thành cái mặt mèo, vậy mà tưởng là rất đẹp, khoe khoang hỏi Đàm Tú Phương: "“Nhìn có đẹp không? "
Đàm Tú Phương cố nén mà khen: "Đẹp lắm!"
Vừa nói cô vừa bưng cái chén lên, vừa muốn uống thì thấy được Chu Tiểu Lan bên cạnh, cô đổ một chút cháo vào trong cái ca tráng men, sau đó đem toàn bộ cháo rồi trứng gà đẩy cho Chu Tiểu lan: "Có muốn ăn chút không?"
Đêm đông dài đằng đẵng, Chu Tiểu Lan đã sớm đói bụng, cho nên lập tức cầm lấy bát đũa, gắp quả trứng luộc nhét vào miệng.
Xem bộ dạng ăn ngấu nghiến của cô ta, đáy mắt của Đàm Tú Phương lướt qua ý cười không rõ, xong rồi cô đứng dậy nói: "Bụng chị hơi không thoải mái, chị đi nhà xí một chuyến."
“Ồ.” Chu Tiểu Lan mơ hồ đáp, đầu cũng không thèm nâng lên.
Đàm Tú Phương yên lặng mở cửa, động tác nhẹ nhàng không một tiếng động.
Chu Tiểu Lan ăn trứng luộc và uống hết bát canh gạo nếp ngọt. Vị nóng ấm ấm vào bụng, toàn thân ấm áp lên, ăn uống no đủ, thân thể mệt mỏi ra rời, ngáp một cái, đầu dựa vào mép giường, mí mắt không chịu khống chế mà nhắm lại.
Mấy phút sau, Đàm Tú Phương mở cửa ra, nhìn thấy cô ta đang ngủ ngon lành bên giường.
Chậc chậc, cái thủ đoạn này cũng làm được. Cũng là, bọn họ có thể lừa cô nhất thời, nhưng làm sao lừa được cả đời, nếu là thanh tỉnh vạn nhất ở trên đường phát hiện ra náo loạn lên thì phiền toái biết bao nhiêu. Không tốt còn phá hư hết kế hoạch của bọn họ. Hạ dược sẽ khắc phục được hết thảy.
Cô mới nói chứ, tới cậu cả Lưu đã mấy hôm, chẳng có bữa nào ăn sáng hào phóng vậy đâu, hôm nay còn cháo còn cả trứng luộc, thì ra ở chỗ này đào hố cho cô nhảy vào.
Đàm Tú Phương tiến lại gần, chải tóc cho Chu Tiểu Lan, xoa má che mặt cho cô, sau đó cầm lấy khăn trùm đầu màu đỏ đội lên đầu cô ta, cuối cùng đổ toàn bộ cháo ngọt vào cái ca tráng men nhét dưới gầm giường. Cuối cùng sang giường của Chu Tiểu Lan, xốc chăn lên, che kín mít người mình lại, chỉ lộ ra đỉnh đầu đen tuyền.
"Tú Phương, Tú Phương ..." Chị dâu cả Lưu gõ nhẹ vào cửa, gõ gõ thêm vài tiếng, trong phòng im ắng, ánh đèn dầu hỏa từ khe cửa cũ nát lộ ra ngoài, theo gió lay động, lưu lại một cái bóng dáng thật dài, nhiều thêm vài phần quỷ mị.
"Không biết có phải do làm chuyện trái với lương tâm hay không, chị dâu cả chột dạ, rùng mình một cái, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, xuyên qua ánh đèn ảm đạm thấy được thân ảnh đỏ đỏ ngồi chỗ đầu giường. Cô chưa tiến hẳn vào trong, quay sang bên cạnh: "Người đã ngủ rồi, động tĩnh nhỏ một chút, đừng đánh thức nó, kinh động người ở trong thôn."
Nếu không nháo lên quá mất mặt.
“Đã hiểu.” Anh cả họ Lưu gương mặt khốn khổ đầy rỗ, mắt trái còn bị lồi thịt viên thịt to bằng đầu ngón tay cái, bên cạnh còn có một nam nhân vóc dáng nhỏ nhỏ.
"Đi tới bên giường, anh cả Lưu nâng nâng cằm: "Kia, người ở chỗ này, còn là hoa cúc đại khuê nữ (1) đấy! Tiện nghi cho cậu rồi."
(1) Hoa cúc đại khuê nữ ám chỉ phụ nữ còn trong trắng.
Người đàn ông nhìn cổ tay trắng nõn thon dài dưới cổ tay áo màu đỏ, nuốt nước bọt, vui vẻ cởi một chiếc túi vải đã ố vàng trên thắt lưng ném cho anh cả Lưu: "Đây là tiền đã đáp ứng, người tôi mang đi."
Anh cả lưu mở túi ra đếm tiền, thấy số tiền đúng với lúc thương lượng, vẫy vẫy tay: "Tranh thủ trời còn chưa sáng, nhanh mang người đi đi."
Người đàn ông nóng lòng ngồi xổm trên mặt đất, cõng người phụ nữ trên lưng bước ra ngoài, bước chân cực kỳ nhanh, giống như là sau lưng có quỷ đuổi theo vậy.
"Đúng là chưa thấy qua nữ nhân mà."
Lẩm bẩm một câu rồi anh cả Lưu đi nhanh theo ra ngoài, hai người chạy như bay ra ngoài sân, bên ngoài còn có hai nam nhân tiếp ứng, nhìn thấy vóc dáng nhỏ nhỏ ra tới, lập tức cầm theo gậy gộc đi lên."
“Lão tam, người đâu?”
Người đàn ông nhỏ bé vui tươi hớn hở: "Đang ở trên lưng đây."
Nghe được tin tức tốt lành này, hai người một trái một phải che chở người đàn ông vóc dáng nhỏ thó, cũng không thèm chào hỏi anh cả Lưu cõng người chạy như bay biến vào trong bóng đêm.
Thấy người đó đã rời đi, anh cả Lưu thở phào nhẹ nhõm, cầm tiền trở về, tâm trạng thoải mái vô cùng.
Đàm Tú Phương giả vờ như không để ý đến thái độ cho có lệ của cô ta, cầm cái bát vào phòng, thấy Chu Tiểu Lan đã ngồi dậy, khoác chiếc áo khoác đỏ vào, diễu võ dương oai mà nhìn cô: "Làm sao? Tôi mặc khó coi à?"
Đàm Tú Phương mím môi lộ ra nụ cười cực kỳ bất đắc dĩ: "Thật đẹp."
Chu Tiểu Lan thấy bộ dạng không thoải mái vui vẻ cực kỳ, lại nắm khăn voan đỏ lên chơi: "Cái này rất thú vị."
Đàm Tú Phương tới gần cầm tờ giấy đỏ, mở miệng nói: "Chị son môi, em có muốn thử không?"
Chu Tiểu Lan nhớ cô dâu khuôn mặt cả môi đều được sơn đỏ đỏ rất đẹp, cô giật lấy tờ giấy đỏ: "Tôi sẽ tự làm."
Trước mím mím bặm bặm môi, rồi bôi bôi lên mặt, lăn lộn một hồi đem mặt mình biến thành cái mặt mèo, vậy mà tưởng là rất đẹp, khoe khoang hỏi Đàm Tú Phương: "“Nhìn có đẹp không? "
Đàm Tú Phương cố nén mà khen: "Đẹp lắm!"
Vừa nói cô vừa bưng cái chén lên, vừa muốn uống thì thấy được Chu Tiểu Lan bên cạnh, cô đổ một chút cháo vào trong cái ca tráng men, sau đó đem toàn bộ cháo rồi trứng gà đẩy cho Chu Tiểu lan: "Có muốn ăn chút không?"
Đêm đông dài đằng đẵng, Chu Tiểu Lan đã sớm đói bụng, cho nên lập tức cầm lấy bát đũa, gắp quả trứng luộc nhét vào miệng.
Xem bộ dạng ăn ngấu nghiến của cô ta, đáy mắt của Đàm Tú Phương lướt qua ý cười không rõ, xong rồi cô đứng dậy nói: "Bụng chị hơi không thoải mái, chị đi nhà xí một chuyến."
“Ồ.” Chu Tiểu Lan mơ hồ đáp, đầu cũng không thèm nâng lên.
Đàm Tú Phương yên lặng mở cửa, động tác nhẹ nhàng không một tiếng động.
Chu Tiểu Lan ăn trứng luộc và uống hết bát canh gạo nếp ngọt. Vị nóng ấm ấm vào bụng, toàn thân ấm áp lên, ăn uống no đủ, thân thể mệt mỏi ra rời, ngáp một cái, đầu dựa vào mép giường, mí mắt không chịu khống chế mà nhắm lại.
Mấy phút sau, Đàm Tú Phương mở cửa ra, nhìn thấy cô ta đang ngủ ngon lành bên giường.
Chậc chậc, cái thủ đoạn này cũng làm được. Cũng là, bọn họ có thể lừa cô nhất thời, nhưng làm sao lừa được cả đời, nếu là thanh tỉnh vạn nhất ở trên đường phát hiện ra náo loạn lên thì phiền toái biết bao nhiêu. Không tốt còn phá hư hết kế hoạch của bọn họ. Hạ dược sẽ khắc phục được hết thảy.
Cô mới nói chứ, tới cậu cả Lưu đã mấy hôm, chẳng có bữa nào ăn sáng hào phóng vậy đâu, hôm nay còn cháo còn cả trứng luộc, thì ra ở chỗ này đào hố cho cô nhảy vào.
Đàm Tú Phương tiến lại gần, chải tóc cho Chu Tiểu Lan, xoa má che mặt cho cô, sau đó cầm lấy khăn trùm đầu màu đỏ đội lên đầu cô ta, cuối cùng đổ toàn bộ cháo ngọt vào cái ca tráng men nhét dưới gầm giường. Cuối cùng sang giường của Chu Tiểu Lan, xốc chăn lên, che kín mít người mình lại, chỉ lộ ra đỉnh đầu đen tuyền.
"Tú Phương, Tú Phương ..." Chị dâu cả Lưu gõ nhẹ vào cửa, gõ gõ thêm vài tiếng, trong phòng im ắng, ánh đèn dầu hỏa từ khe cửa cũ nát lộ ra ngoài, theo gió lay động, lưu lại một cái bóng dáng thật dài, nhiều thêm vài phần quỷ mị.
"Không biết có phải do làm chuyện trái với lương tâm hay không, chị dâu cả chột dạ, rùng mình một cái, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, xuyên qua ánh đèn ảm đạm thấy được thân ảnh đỏ đỏ ngồi chỗ đầu giường. Cô chưa tiến hẳn vào trong, quay sang bên cạnh: "Người đã ngủ rồi, động tĩnh nhỏ một chút, đừng đánh thức nó, kinh động người ở trong thôn."
Nếu không nháo lên quá mất mặt.
“Đã hiểu.” Anh cả họ Lưu gương mặt khốn khổ đầy rỗ, mắt trái còn bị lồi thịt viên thịt to bằng đầu ngón tay cái, bên cạnh còn có một nam nhân vóc dáng nhỏ nhỏ.
"Đi tới bên giường, anh cả Lưu nâng nâng cằm: "Kia, người ở chỗ này, còn là hoa cúc đại khuê nữ (1) đấy! Tiện nghi cho cậu rồi."
(1) Hoa cúc đại khuê nữ ám chỉ phụ nữ còn trong trắng.
Người đàn ông nhìn cổ tay trắng nõn thon dài dưới cổ tay áo màu đỏ, nuốt nước bọt, vui vẻ cởi một chiếc túi vải đã ố vàng trên thắt lưng ném cho anh cả Lưu: "Đây là tiền đã đáp ứng, người tôi mang đi."
Anh cả lưu mở túi ra đếm tiền, thấy số tiền đúng với lúc thương lượng, vẫy vẫy tay: "Tranh thủ trời còn chưa sáng, nhanh mang người đi đi."
Người đàn ông nóng lòng ngồi xổm trên mặt đất, cõng người phụ nữ trên lưng bước ra ngoài, bước chân cực kỳ nhanh, giống như là sau lưng có quỷ đuổi theo vậy.
"Đúng là chưa thấy qua nữ nhân mà."
Lẩm bẩm một câu rồi anh cả Lưu đi nhanh theo ra ngoài, hai người chạy như bay ra ngoài sân, bên ngoài còn có hai nam nhân tiếp ứng, nhìn thấy vóc dáng nhỏ nhỏ ra tới, lập tức cầm theo gậy gộc đi lên."
“Lão tam, người đâu?”
Người đàn ông nhỏ bé vui tươi hớn hở: "Đang ở trên lưng đây."
Nghe được tin tức tốt lành này, hai người một trái một phải che chở người đàn ông vóc dáng nhỏ thó, cũng không thèm chào hỏi anh cả Lưu cõng người chạy như bay biến vào trong bóng đêm.
Thấy người đó đã rời đi, anh cả Lưu thở phào nhẹ nhõm, cầm tiền trở về, tâm trạng thoải mái vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.