Chương 30:
Hồng Diệp Tự Hỏa
24/08/2022
Editor: Hye Jin
Đàm Tú Phương vẫn còn ở trong phòng, người bị đưa đi chắc chắn là Chu Tiểu Lan, cô mà biết chuyện này sẽ lột da của hắn mất.
Đàm Tú Phương cài chặt cúc áo khoác, ngẩn người nhìn vợ chồng con trai cả Lưu Gia, ánh mắt tìm tòi trong phòng: "Chị dâu, quần áo mới của em đâu? Tiểu Lan lúc đó đòi mang một chút thử xem, em ấy mang đồ để đâu rồi? Chị dâu chị biết không?"
Nghe đến đây, chị dâu cả họ Lưu trong lòng lộp bộp, toát một ý niệm vớ vẩn, hàm răng run run lên, lắp bắp hỏi: "Tú Phương, sáng nay chị nấu cháo ngọt với trứng gà luộc, em ăn ngon không?"
Đàm Tú Phương cắn môi: "Tiểu Lan tỉnh lại, em chỉ uống chút cháo thôi, còn lại để em ấy ăn. Cháo ngon lắm, cảm ơn chị dâu."
Đúng rồi. Chu Tiểu Lan kiêu ngạo còn ương ngạnh, nó đã quen bắt nạt Đàm Tú Phương, nhìn thấy thứ tốt là muốn đem về thành của riêng. Thật là ngàn tính vạn tính cũng chưa tính đến chuyện Chu Tiểu Lan thích ngủ nướng hôm nay lại dậy sớm.
Cái con gây họa, hố chết bọn họ rồi!
Chị dâu cả họ Lưu tức giận đến choáng váng đầu óc, ngực đau nhói lên, túm lấy tay ông chồng còn đang hoang mang lo sợ: "Mau, mau đi tìm cha mẹ!"
Xảy ra chuyện lớn rồi, hai người bọn họ không làm gì được, cần thông tri người lớn trong nhà trước.
Cuối cùng thì cũng phản ứng lại, anh cả lưu dưới đất chống tay đứng lên, loạng choạng đi ra: "Đúng vậy, tìm cha mẹ, tìm cha mẹ!"
Nhìn thấy phản ứng hoảng hốt của hai vợ chồng, Đàm Tú Phương trong lòng khoái ý cực kỳ, xứng đáng!
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, hai vợ chồng con cả họ Lưu rốt cuộc còn nhỏ tuổi, ít kinh nghiệm, thời gian làm đương gia càng ít, cho nên hành sự không đủ ổn thỏa cùng ngoan độc. Nếu là lay đổi thành hai vợ chồng họ Lưu anh trai Lưu Thải Vân, cô chưa chắc có thể lừa được bọn họ.
Cô phải nhân cơ hội này để thoát thân.
Đàm Tú Phương ngơ ngác nhìn bóng dáng xa xăm của anh cả Lưu, nắm lấy tay chị dâu cả: "Xảy ra chuyện gì? Sao anh họ lại hoảng sợ như vậy?"
Thấy cô còn chưa phát hiện ra âm mưu của mình, chị dâu cả Lưu gia ấp úng mà nói: "Không, không có chuyện gì, chỉ là em ngủ quên, trì hoãn chút thôi."
Nếu cô ta không đề cập đến còn tốt, đã nhắc đến rồi tiện Đàm Tú Phương lấy cái cớ: "Chị dâu cả, Tiểu Lan đâu? Em, em ấy có phải cố ý đem quần áo của em đi rồi không?"
"Sao có thể như vậy được?”
Theo bản năng chị dâu cả Lưu trả lời ngay lập tức.
Đàm Tú Phương cúi đầu thương tâm: "Chị không cần dối gạt em, em biết. Em ấy vẫn cảm thấy em không xứng với anh trai em ấy, vẫn luôn không vui việc em gả cho Gia Thành, đặc biệt là thấy cha mẹ đối tốt với em như vậy, còn may quần áo mới cho em. Em ấy khẳng định không vui, định hôm nay đánh một cú ra oai phủ đầu cho em, cố ý mặc quần áo để kết hôn đi rồi, làm cho em phải xấu hổ."
Thấy Đàm Tú tự động đem chuyện này làm cho hợp lý hóa, cũng tìm được một cái cớ hoàn hảo, không cần tự mình bịa đặt lý do, chị dâu cả Lưu nhẹ nhàng thở ra, ngượng ngùng mà nói: "Tiểu Lan còn nhỏ tính tình khó tránh kiêu căng một ít, em đừng chấp nhặt với em ấy."
Có thể coi đây là cam chịu suy đoán của Đàm Tú Phương.
Đàm Tú Phương nhíu mày cười khổ, hỏi chị dâu họ: "Mấy giờ rồi?"
"Đã hơn 9h rồi!"
"Muộn như vậy rồi sao? Chúng ta còn có thể bắt kịp giờ lành sao? Anh Gia Thành chờ đến sốt ruột rồi."
Đàm Tú Phương lập tức nắm lấy tay của chị dâu cả: "Chị, chúng ta mau trở về đi, nếu không, nếu không hôn lễ em không xuất hiện thì cha mẹ cùng Gia Thành phải ném hết mặt mũi rồi."
"Chính là ...."
Con dâu lớn nhà họ Lưu không muốn đi."
Đàm Tú Phương đã ngắt lời, túm lấy tay của chị dâu cả chạy ra bên ngoài: "Đừng có chính là nửa, chị dâu, hôm nay vất vả chị một chuyến đưa em về nhà đi. Tiểu Lan cũng không biết đi đâu, em không mất mặt em ấy sẽ không xuất hiện đâu. Kệ em ấy muốn em mất mặt thì để em ấy như ý nguyện đi. Miễn cho em chậm chạp không xuất hiện cha mẹ với anh Gia Thành lo lắng."
Câu nói vừa rồi đánh vào sự lo lắng của chị dâu cả.
Hôm nay chính hai vợ chồng họ làm chuyện này, nếu Chu Tiểu Lan xảy ra chuyện gì mà không tìm được thì cả cô dượng không phải là hận chết hai vợ chồng bọn họ, về sau đừng có nói là bám vào Chu Gia Thành vớt chút điểm tốt, không bị bọn họ ghi hận trả thù là tốt lắm rồi.
Nghĩ đến đây, chị dâu cả cũng nóng lòng, không cần kéo Đàm Tú Phương, cô ta chính mình cũng chạy như bay. Cô phải nhanh chóng chạy đến Chu gia thôn, đem chuyện này nói với cô dượng, để bọn họ nghĩ biện pháp, nhiều người càng nhiều hy vọng đem được Chu Tiểu Lan trở về.
Đàm Tú Phương vẫn còn ở trong phòng, người bị đưa đi chắc chắn là Chu Tiểu Lan, cô mà biết chuyện này sẽ lột da của hắn mất.
Đàm Tú Phương cài chặt cúc áo khoác, ngẩn người nhìn vợ chồng con trai cả Lưu Gia, ánh mắt tìm tòi trong phòng: "Chị dâu, quần áo mới của em đâu? Tiểu Lan lúc đó đòi mang một chút thử xem, em ấy mang đồ để đâu rồi? Chị dâu chị biết không?"
Nghe đến đây, chị dâu cả họ Lưu trong lòng lộp bộp, toát một ý niệm vớ vẩn, hàm răng run run lên, lắp bắp hỏi: "Tú Phương, sáng nay chị nấu cháo ngọt với trứng gà luộc, em ăn ngon không?"
Đàm Tú Phương cắn môi: "Tiểu Lan tỉnh lại, em chỉ uống chút cháo thôi, còn lại để em ấy ăn. Cháo ngon lắm, cảm ơn chị dâu."
Đúng rồi. Chu Tiểu Lan kiêu ngạo còn ương ngạnh, nó đã quen bắt nạt Đàm Tú Phương, nhìn thấy thứ tốt là muốn đem về thành của riêng. Thật là ngàn tính vạn tính cũng chưa tính đến chuyện Chu Tiểu Lan thích ngủ nướng hôm nay lại dậy sớm.
Cái con gây họa, hố chết bọn họ rồi!
Chị dâu cả họ Lưu tức giận đến choáng váng đầu óc, ngực đau nhói lên, túm lấy tay ông chồng còn đang hoang mang lo sợ: "Mau, mau đi tìm cha mẹ!"
Xảy ra chuyện lớn rồi, hai người bọn họ không làm gì được, cần thông tri người lớn trong nhà trước.
Cuối cùng thì cũng phản ứng lại, anh cả lưu dưới đất chống tay đứng lên, loạng choạng đi ra: "Đúng vậy, tìm cha mẹ, tìm cha mẹ!"
Nhìn thấy phản ứng hoảng hốt của hai vợ chồng, Đàm Tú Phương trong lòng khoái ý cực kỳ, xứng đáng!
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, hai vợ chồng con cả họ Lưu rốt cuộc còn nhỏ tuổi, ít kinh nghiệm, thời gian làm đương gia càng ít, cho nên hành sự không đủ ổn thỏa cùng ngoan độc. Nếu là lay đổi thành hai vợ chồng họ Lưu anh trai Lưu Thải Vân, cô chưa chắc có thể lừa được bọn họ.
Cô phải nhân cơ hội này để thoát thân.
Đàm Tú Phương ngơ ngác nhìn bóng dáng xa xăm của anh cả Lưu, nắm lấy tay chị dâu cả: "Xảy ra chuyện gì? Sao anh họ lại hoảng sợ như vậy?"
Thấy cô còn chưa phát hiện ra âm mưu của mình, chị dâu cả Lưu gia ấp úng mà nói: "Không, không có chuyện gì, chỉ là em ngủ quên, trì hoãn chút thôi."
Nếu cô ta không đề cập đến còn tốt, đã nhắc đến rồi tiện Đàm Tú Phương lấy cái cớ: "Chị dâu cả, Tiểu Lan đâu? Em, em ấy có phải cố ý đem quần áo của em đi rồi không?"
"Sao có thể như vậy được?”
Theo bản năng chị dâu cả Lưu trả lời ngay lập tức.
Đàm Tú Phương cúi đầu thương tâm: "Chị không cần dối gạt em, em biết. Em ấy vẫn cảm thấy em không xứng với anh trai em ấy, vẫn luôn không vui việc em gả cho Gia Thành, đặc biệt là thấy cha mẹ đối tốt với em như vậy, còn may quần áo mới cho em. Em ấy khẳng định không vui, định hôm nay đánh một cú ra oai phủ đầu cho em, cố ý mặc quần áo để kết hôn đi rồi, làm cho em phải xấu hổ."
Thấy Đàm Tú tự động đem chuyện này làm cho hợp lý hóa, cũng tìm được một cái cớ hoàn hảo, không cần tự mình bịa đặt lý do, chị dâu cả Lưu nhẹ nhàng thở ra, ngượng ngùng mà nói: "Tiểu Lan còn nhỏ tính tình khó tránh kiêu căng một ít, em đừng chấp nhặt với em ấy."
Có thể coi đây là cam chịu suy đoán của Đàm Tú Phương.
Đàm Tú Phương nhíu mày cười khổ, hỏi chị dâu họ: "Mấy giờ rồi?"
"Đã hơn 9h rồi!"
"Muộn như vậy rồi sao? Chúng ta còn có thể bắt kịp giờ lành sao? Anh Gia Thành chờ đến sốt ruột rồi."
Đàm Tú Phương lập tức nắm lấy tay của chị dâu cả: "Chị, chúng ta mau trở về đi, nếu không, nếu không hôn lễ em không xuất hiện thì cha mẹ cùng Gia Thành phải ném hết mặt mũi rồi."
"Chính là ...."
Con dâu lớn nhà họ Lưu không muốn đi."
Đàm Tú Phương đã ngắt lời, túm lấy tay của chị dâu cả chạy ra bên ngoài: "Đừng có chính là nửa, chị dâu, hôm nay vất vả chị một chuyến đưa em về nhà đi. Tiểu Lan cũng không biết đi đâu, em không mất mặt em ấy sẽ không xuất hiện đâu. Kệ em ấy muốn em mất mặt thì để em ấy như ý nguyện đi. Miễn cho em chậm chạp không xuất hiện cha mẹ với anh Gia Thành lo lắng."
Câu nói vừa rồi đánh vào sự lo lắng của chị dâu cả.
Hôm nay chính hai vợ chồng họ làm chuyện này, nếu Chu Tiểu Lan xảy ra chuyện gì mà không tìm được thì cả cô dượng không phải là hận chết hai vợ chồng bọn họ, về sau đừng có nói là bám vào Chu Gia Thành vớt chút điểm tốt, không bị bọn họ ghi hận trả thù là tốt lắm rồi.
Nghĩ đến đây, chị dâu cả cũng nóng lòng, không cần kéo Đàm Tú Phương, cô ta chính mình cũng chạy như bay. Cô phải nhanh chóng chạy đến Chu gia thôn, đem chuyện này nói với cô dượng, để bọn họ nghĩ biện pháp, nhiều người càng nhiều hy vọng đem được Chu Tiểu Lan trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.