Chương 4:
Hồng Diệp Tự Hỏa
17/08/2022
Editor: Hye Jin
Trong 8 năm qua, Đàm Tú Phương chưa bao giờ rời khỏi Chu gia thôn, cô cũng không biết cha mẹ cùng anh trai ruột đều còn sống, khắp nơi tìm cô.
Khi cô nghe tin Chu Nhị Cẩu muốn ly hôn với cô không cần cô, không một xu dính túi, cô không biết đường, hoàn toàn không biết bản thân mình có thể đi được chỗ nào, bởi vì nhà mẹ đẻ không có mà về, một cái thân thích để nhờ cậy cũng không có.
Lúc này, Lưu Thải Vân tới nói lời ngon tiếng ngọt, nói vẫn luôn coi cô là con gái ruột, đề nghị sống chung như một gia đình, ly hôn không rời nhà, cô cũng đừng tái giá, lưu lại ở Lưu gia, cô cũng đừng tái giá nữa, lưu lại Chu gia Chu Lập Ân, cháu trai trưởng của Chu gia, để Chu Lập Ân tương lai dưỡng lão cô.
Đàm Tú Phương, vốn không còn nơi nào để đi, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý. Không nghĩ tới rơi vào bẫy của nhà họ Chu. Chu Nhị Cẩu bốn năm trước là bị bắt đi lính, sau bị bắt đi tham gia giải phóng quân, thực tế tòng quân tuổi không lớn, trong miệng người nhà quê đại quan chỉ là bài trưởng mà thôi.
Dựa theo cấp bậc của hắn, phân phòng cũng rất nhỏ, căn bản vô pháp đem một nhà già trẻ em gái, cháu trai mang vào thành sinh hoạt.
Hai vợ chồng Chu gia ngày càng già đi, Chu Lập Ân mới năm tuổi, và Chu Tiểu Lan đã bắt đầu nói đến chuyện hôn sự, trong tương lai ai sẽ chăm sóc một nhà ba người 2 già 1 trẻ trong thôn ai chiếu cố.
Sở dĩ họ đề nghị ly hôn không rời nhà, không cho cô tái giá là muốn tiếp tục lao dịch cô, để cô tiếp tục làm trâu làm ngựa cho nhà bọn họ. Cô đời trước thật đã làm cả đời, Chu gia không có sức lao động tráng niên, một nhà bốn người đều phải ăn cơm, vì tranh nhiều công điểm, cô một nữ nhân làm việc y như một nam nhân, lên núi xuống đất, mỗi ngày trời còn chưa sáng rời giường, trời tối mới kết thúc công việc.
Nhưng cuối cùng nhà họ Chu đối xử với cô như thế nào? Cái Lưu Thải Vân luôn miệng nói coi cô như con gái ruột, ở mấy năm khó khăn kia, cắt xén đồ ăn của cô, lặng lẽ tàng lương thực đưa cho Chu Tiểu lan. Xưa nay ba Chu bày ra bộ mặt lương thiện, hắn thương nhất là đứa con trai cả và cháu trai cả của hắn, trộm tích tiền riêng cũng toàn phân cho bọn họ, còn bảo cô nuôi Chu Lập Ân về sau dưỡng lão cô, nực cười, đến khi cô về già mất đi sức lao động hắn một chân đem cô đá vào thành, không thừa nhận cô là người Chu gia, còn nói nhà hắn ông bà nội hắn trước nay không thừa nhận cô. Là cô tự mình ngu ngốc ăn vạ ở Chu gia không chịu đi.
Một dòng nước mắt trong veo chảy ra từ đôi mắt đỏ hoe của Đàm Tú Phương, cô từ từ rời khỏi giường trong khi bám vào thanh vịn giường, bước ra khỏi phòng củi dọc theo bức tường.
Cô không thể cứ nằm như thế này, cô muốn khỏi bệnh càng sớm càng tốt, chỉ khi khỏe hơn thì cô mới có thể tìm cách thoát khỏi đây để lên thành phố tìm cha mẹ, anh trai và Thẩm Nhất Phi.
Đàm Tú Phương biết cô bệnh nặng, nhà họ Chu sẽ không cho cô mời bác sĩ, càng sẽ không cho cô mua thuốc, chỉ có thể tự mình tự cứu.
May mắn thay, người nhà quê đối phó với cảm mạo có một số kinh nghiệm, thậm chí trong nhà có một số thảo dược có sẵn.
Cô tìm được một chuỗi trần bì treo ở trên tường, có có tía tô phơi khô, cỏ hôi ...
Sau một hồi rửa sạch sẽ, cô cho tất cả các vị thuốc vào nồi sắt, hòa với hai muỗng nước rồi đun sôi. Sôi rồi lại dùng lửa nhỏ đun trong chốc lát.
Ngoài việc uống thuốc, cơ thể quá yếu, cần bổ sung dinh dưỡng, nhưng Lưu Thải Vân đã cất những hết lương thực tinh, trứng gà cũng bị bà ta thu hồi lại, hơn nữa chỉ bằng thân thể suy yếu của cô bây giờ, không còn sức lực đi làm.
Đàm Tú Phương nhìn quanh, thấy khoai lang trong sọt tre, cô chọn hai củ không lớn không nhỏ, đặt ở bếp, dùng phân tro vừa mới nấu đắp lên thả vào trong bếp, chờ thuốc nấu xong rồi thì khoai lang đỏ cũng chín.
Cô bị cảm, ngoài uống thuốc còn có cách khác là uống thêm nước nóng. Đàm Tú Phương lấy bát đổ nước nóng uống một ngụm một ngụm vào trong bụng, cô nhân lúc mình còn thanh tỉnh uống nhiều chút, bằng không chờ cô nằm chết trên giường, không thoải mái, không ai mang nước nóng đến cho cô.
Chờ thuốc nấu xong, cô chạy một chuyến đến nhà xí.
Sau khi trở về, Đàm Tú Phương bưng cái bát lên, nhéo mũi của cô, uống một hơi hai bát thuốc. Mùi thuốc này thật sự rất nồng, ăn xong hai củ khoai lang nướng cũng không kìm nén được vị đắng. Đắng ngắt.
Trong 8 năm qua, Đàm Tú Phương chưa bao giờ rời khỏi Chu gia thôn, cô cũng không biết cha mẹ cùng anh trai ruột đều còn sống, khắp nơi tìm cô.
Khi cô nghe tin Chu Nhị Cẩu muốn ly hôn với cô không cần cô, không một xu dính túi, cô không biết đường, hoàn toàn không biết bản thân mình có thể đi được chỗ nào, bởi vì nhà mẹ đẻ không có mà về, một cái thân thích để nhờ cậy cũng không có.
Lúc này, Lưu Thải Vân tới nói lời ngon tiếng ngọt, nói vẫn luôn coi cô là con gái ruột, đề nghị sống chung như một gia đình, ly hôn không rời nhà, cô cũng đừng tái giá, lưu lại ở Lưu gia, cô cũng đừng tái giá nữa, lưu lại Chu gia Chu Lập Ân, cháu trai trưởng của Chu gia, để Chu Lập Ân tương lai dưỡng lão cô.
Đàm Tú Phương, vốn không còn nơi nào để đi, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý. Không nghĩ tới rơi vào bẫy của nhà họ Chu. Chu Nhị Cẩu bốn năm trước là bị bắt đi lính, sau bị bắt đi tham gia giải phóng quân, thực tế tòng quân tuổi không lớn, trong miệng người nhà quê đại quan chỉ là bài trưởng mà thôi.
Dựa theo cấp bậc của hắn, phân phòng cũng rất nhỏ, căn bản vô pháp đem một nhà già trẻ em gái, cháu trai mang vào thành sinh hoạt.
Hai vợ chồng Chu gia ngày càng già đi, Chu Lập Ân mới năm tuổi, và Chu Tiểu Lan đã bắt đầu nói đến chuyện hôn sự, trong tương lai ai sẽ chăm sóc một nhà ba người 2 già 1 trẻ trong thôn ai chiếu cố.
Sở dĩ họ đề nghị ly hôn không rời nhà, không cho cô tái giá là muốn tiếp tục lao dịch cô, để cô tiếp tục làm trâu làm ngựa cho nhà bọn họ. Cô đời trước thật đã làm cả đời, Chu gia không có sức lao động tráng niên, một nhà bốn người đều phải ăn cơm, vì tranh nhiều công điểm, cô một nữ nhân làm việc y như một nam nhân, lên núi xuống đất, mỗi ngày trời còn chưa sáng rời giường, trời tối mới kết thúc công việc.
Nhưng cuối cùng nhà họ Chu đối xử với cô như thế nào? Cái Lưu Thải Vân luôn miệng nói coi cô như con gái ruột, ở mấy năm khó khăn kia, cắt xén đồ ăn của cô, lặng lẽ tàng lương thực đưa cho Chu Tiểu lan. Xưa nay ba Chu bày ra bộ mặt lương thiện, hắn thương nhất là đứa con trai cả và cháu trai cả của hắn, trộm tích tiền riêng cũng toàn phân cho bọn họ, còn bảo cô nuôi Chu Lập Ân về sau dưỡng lão cô, nực cười, đến khi cô về già mất đi sức lao động hắn một chân đem cô đá vào thành, không thừa nhận cô là người Chu gia, còn nói nhà hắn ông bà nội hắn trước nay không thừa nhận cô. Là cô tự mình ngu ngốc ăn vạ ở Chu gia không chịu đi.
Một dòng nước mắt trong veo chảy ra từ đôi mắt đỏ hoe của Đàm Tú Phương, cô từ từ rời khỏi giường trong khi bám vào thanh vịn giường, bước ra khỏi phòng củi dọc theo bức tường.
Cô không thể cứ nằm như thế này, cô muốn khỏi bệnh càng sớm càng tốt, chỉ khi khỏe hơn thì cô mới có thể tìm cách thoát khỏi đây để lên thành phố tìm cha mẹ, anh trai và Thẩm Nhất Phi.
Đàm Tú Phương biết cô bệnh nặng, nhà họ Chu sẽ không cho cô mời bác sĩ, càng sẽ không cho cô mua thuốc, chỉ có thể tự mình tự cứu.
May mắn thay, người nhà quê đối phó với cảm mạo có một số kinh nghiệm, thậm chí trong nhà có một số thảo dược có sẵn.
Cô tìm được một chuỗi trần bì treo ở trên tường, có có tía tô phơi khô, cỏ hôi ...
Sau một hồi rửa sạch sẽ, cô cho tất cả các vị thuốc vào nồi sắt, hòa với hai muỗng nước rồi đun sôi. Sôi rồi lại dùng lửa nhỏ đun trong chốc lát.
Ngoài việc uống thuốc, cơ thể quá yếu, cần bổ sung dinh dưỡng, nhưng Lưu Thải Vân đã cất những hết lương thực tinh, trứng gà cũng bị bà ta thu hồi lại, hơn nữa chỉ bằng thân thể suy yếu của cô bây giờ, không còn sức lực đi làm.
Đàm Tú Phương nhìn quanh, thấy khoai lang trong sọt tre, cô chọn hai củ không lớn không nhỏ, đặt ở bếp, dùng phân tro vừa mới nấu đắp lên thả vào trong bếp, chờ thuốc nấu xong rồi thì khoai lang đỏ cũng chín.
Cô bị cảm, ngoài uống thuốc còn có cách khác là uống thêm nước nóng. Đàm Tú Phương lấy bát đổ nước nóng uống một ngụm một ngụm vào trong bụng, cô nhân lúc mình còn thanh tỉnh uống nhiều chút, bằng không chờ cô nằm chết trên giường, không thoải mái, không ai mang nước nóng đến cho cô.
Chờ thuốc nấu xong, cô chạy một chuyến đến nhà xí.
Sau khi trở về, Đàm Tú Phương bưng cái bát lên, nhéo mũi của cô, uống một hơi hai bát thuốc. Mùi thuốc này thật sự rất nồng, ăn xong hai củ khoai lang nướng cũng không kìm nén được vị đắng. Đắng ngắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.