Trọng Sinh Mật Ái: Kỳ Thiếu Bá Đạo Cố Chấp Sủng
Chương 32: Bạn Của Kỳ Mặc Trần
Túc Túc
11/08/2021
Edit by Chang
Nghe Kỳ Mặc Trần nói thế, hai mắt cô gái nhỏ lập tức sáng ngời, rực rỡ nhìn thẳng về phía anh: “Thật sao? Tôi có thể tới bất cứ lúc nào?”
“Ừ!”
Kỳ Mặc Trần nghĩ, đợi lát nữa nói vài tiếng với ông chủ Nhất Phẩm Cư là được!
Một lát sau đồ ăn đã được nhân viên bưng lên, rất nhanh chiếc bàn trước mặt Tô Lạc Ương đã chất đầy một đống đồ ăn ngon, cô gái nhỏ nhìn thấy thế thì bắt đầu thèm nhỏ dãi.
Nhìn bàn đồ ăn này, Tô Lạc Ương đột nhiên nghĩ đến thức ăn ở Kỳ Trạch. Những thứ đồ đều do những đầu bếp đứng đầu chế biến, lúc đó do quá sợ Kỳ Mặc Trần nên nhất thời không nhấm nháp hết được.
Tô Lạc Ương trực tiếp cầm đũa kẹp một miếng sườn xào chua ngọt lên, nhanh chóng đưa đến bên miệng: “Tôi ăn trước…”
Còn chưa nói xong đã bị người ta bắt lấy cổ tay, sau đó đưa vào miệng anh, chiếc đũa gắp sườn heo chua ngọt cứ thế biến mất!
Người đàn ông chậm rãi nhai nuốt đồ ăn trong miệng, trên mặt toàn là vẻ hài lòng.
Tô Lạc Ương thấy dáng vẻ này của anh thì cực kỳ ngứa răng, cả bàn đồ ăn to thế kia mà còn cướp đồ của cô làm gì? Cô không chút nghĩ ngợi đã trực tiếp nói những suy nghĩ trong lòng mình với Kỳ Mặc Trần: “Sao anh lại cướp đồ ăn của tôi?”
Kỳ Mặc Trần cũng không tức giận, không rõ ý vị liếc cô một cái: “Vì thơm!”
Tô Lạc Ương nghẹn họng, mấy thứ này đều rất thơm. Cô chợt kẹp một miếng sườn xào chua ngọt khác, lúc định bỏ vào trong miệng thì lại biến mất không thấy đâu!
…
Hiện tại Tô Lạc Ương đã quên mất người ngồi bên cạnh mình là Satan, cô trực tiếp bỏ đũa lên trên bàn, rống lên một câu: “Kỳ Mặc Trần, anh không có tay hả?”
Diêm Lâm vừa đi tới cửa đã bị tiếng sư tử rống của Tô Lạc Ương làm cho chân mềm nhũn, cô Lạc Ương đã quên những gì mình trải qua ở Kỳ Trạch rồi à?
“Ha ha!”
Bên trong lại truyền đến tiếng cười trầm thấp thấp, không phải cười lạnh như bình thường, mà là tiếng cười phát ra từ nội tâm.
Diêm Lâm lúc này đã kinh ngạc há mồm, đã bao giờ chủ tử bị người ta gào lên thế đâu, quan trọng nhất là chủ tử lại không hề tức giận!!!
Người đàn ông đứng bên cạnh Diêm Lâm giơ tay đẩy đẩy gọng kính màu tơ vàng trên mắt, ý cười ôn hòa truyền vào tai Diêm Lâm: “Không ngờ cũng có ngày có thể nhìn thấy Kỳ ca bị người ta rống, đã thế còn không tức giận!”
Tô Lạc Ương thấy Kỳ Mặc Trần còn nở nụ cười, một tay cô ôm hết dĩa sườn xào chua ngọt vào trong lòng ngực: “Anh còn cười nữa, không cho ăn nữa, tất cả là của tôi!”
“Ừ, đều là của em!”
Tô Lạc Ương: “…” Vẻ mặt cưng chiều này là cái quỷ gì?
Chờ một chút, vừa rồi cô rống lên với ai thế?
Tô Lạc Ương máy móc dời mắt từ dĩa sườn xào chua ngọt về phía ngồi người đàn ông đang ngồi bên cạnh. Cô, cô, lúc nãy cô rống lên với Kỳ Mặc Trần phải không!
Tô Lạc Ương run rẩy để đĩa sườn tới trước mặt Kỳ Mặc Trần: “Khụ khụ, chuyện đó, tôi sai rồi, anh ăn đi!”
Kỳ Mặc Trần hơi khó hiểu nhìn Tô Lạc Ương, vừa rồi nhóc con này còn hung dữ làm cơ mà, sao đột nhiên lại thế này!
Kỳ Mặc Trần cầm đũa, sau đó kẹp một miếng đưa đến bên miệng cô gái nhỏ!
“Ách…” Kỳ Mặc Trần muốn đút cho cô ư?
Đồ ăn đã để bên miệng, cô không há mồm chẳng phải không cho ác ma mặt mũi sao!
Tô Lạc Ương hơi hé miệng, anh kẹp miếng sườn nhẹ nhàng để vào miệng cô.
Diêm Lâm cùng người đàn ông đeo kính tơ vàng đi đến, Diêm Lâm đi đến bên cạnh Kỳ Mặc Trần, còn người đàn ông đeo kính kia lại cười như không cười nhìn anh: “Kỳ ca, không ngờ cũng có một ngày tôi nhìn thấy cậu đút đồ ăn cho con gái đấy!”
Nghe Kỳ Mặc Trần nói thế, hai mắt cô gái nhỏ lập tức sáng ngời, rực rỡ nhìn thẳng về phía anh: “Thật sao? Tôi có thể tới bất cứ lúc nào?”
“Ừ!”
Kỳ Mặc Trần nghĩ, đợi lát nữa nói vài tiếng với ông chủ Nhất Phẩm Cư là được!
Một lát sau đồ ăn đã được nhân viên bưng lên, rất nhanh chiếc bàn trước mặt Tô Lạc Ương đã chất đầy một đống đồ ăn ngon, cô gái nhỏ nhìn thấy thế thì bắt đầu thèm nhỏ dãi.
Nhìn bàn đồ ăn này, Tô Lạc Ương đột nhiên nghĩ đến thức ăn ở Kỳ Trạch. Những thứ đồ đều do những đầu bếp đứng đầu chế biến, lúc đó do quá sợ Kỳ Mặc Trần nên nhất thời không nhấm nháp hết được.
Tô Lạc Ương trực tiếp cầm đũa kẹp một miếng sườn xào chua ngọt lên, nhanh chóng đưa đến bên miệng: “Tôi ăn trước…”
Còn chưa nói xong đã bị người ta bắt lấy cổ tay, sau đó đưa vào miệng anh, chiếc đũa gắp sườn heo chua ngọt cứ thế biến mất!
Người đàn ông chậm rãi nhai nuốt đồ ăn trong miệng, trên mặt toàn là vẻ hài lòng.
Tô Lạc Ương thấy dáng vẻ này của anh thì cực kỳ ngứa răng, cả bàn đồ ăn to thế kia mà còn cướp đồ của cô làm gì? Cô không chút nghĩ ngợi đã trực tiếp nói những suy nghĩ trong lòng mình với Kỳ Mặc Trần: “Sao anh lại cướp đồ ăn của tôi?”
Kỳ Mặc Trần cũng không tức giận, không rõ ý vị liếc cô một cái: “Vì thơm!”
Tô Lạc Ương nghẹn họng, mấy thứ này đều rất thơm. Cô chợt kẹp một miếng sườn xào chua ngọt khác, lúc định bỏ vào trong miệng thì lại biến mất không thấy đâu!
…
Hiện tại Tô Lạc Ương đã quên mất người ngồi bên cạnh mình là Satan, cô trực tiếp bỏ đũa lên trên bàn, rống lên một câu: “Kỳ Mặc Trần, anh không có tay hả?”
Diêm Lâm vừa đi tới cửa đã bị tiếng sư tử rống của Tô Lạc Ương làm cho chân mềm nhũn, cô Lạc Ương đã quên những gì mình trải qua ở Kỳ Trạch rồi à?
“Ha ha!”
Bên trong lại truyền đến tiếng cười trầm thấp thấp, không phải cười lạnh như bình thường, mà là tiếng cười phát ra từ nội tâm.
Diêm Lâm lúc này đã kinh ngạc há mồm, đã bao giờ chủ tử bị người ta gào lên thế đâu, quan trọng nhất là chủ tử lại không hề tức giận!!!
Người đàn ông đứng bên cạnh Diêm Lâm giơ tay đẩy đẩy gọng kính màu tơ vàng trên mắt, ý cười ôn hòa truyền vào tai Diêm Lâm: “Không ngờ cũng có ngày có thể nhìn thấy Kỳ ca bị người ta rống, đã thế còn không tức giận!”
Tô Lạc Ương thấy Kỳ Mặc Trần còn nở nụ cười, một tay cô ôm hết dĩa sườn xào chua ngọt vào trong lòng ngực: “Anh còn cười nữa, không cho ăn nữa, tất cả là của tôi!”
“Ừ, đều là của em!”
Tô Lạc Ương: “…” Vẻ mặt cưng chiều này là cái quỷ gì?
Chờ một chút, vừa rồi cô rống lên với ai thế?
Tô Lạc Ương máy móc dời mắt từ dĩa sườn xào chua ngọt về phía ngồi người đàn ông đang ngồi bên cạnh. Cô, cô, lúc nãy cô rống lên với Kỳ Mặc Trần phải không!
Tô Lạc Ương run rẩy để đĩa sườn tới trước mặt Kỳ Mặc Trần: “Khụ khụ, chuyện đó, tôi sai rồi, anh ăn đi!”
Kỳ Mặc Trần hơi khó hiểu nhìn Tô Lạc Ương, vừa rồi nhóc con này còn hung dữ làm cơ mà, sao đột nhiên lại thế này!
Kỳ Mặc Trần cầm đũa, sau đó kẹp một miếng đưa đến bên miệng cô gái nhỏ!
“Ách…” Kỳ Mặc Trần muốn đút cho cô ư?
Đồ ăn đã để bên miệng, cô không há mồm chẳng phải không cho ác ma mặt mũi sao!
Tô Lạc Ương hơi hé miệng, anh kẹp miếng sườn nhẹ nhàng để vào miệng cô.
Diêm Lâm cùng người đàn ông đeo kính tơ vàng đi đến, Diêm Lâm đi đến bên cạnh Kỳ Mặc Trần, còn người đàn ông đeo kính kia lại cười như không cười nhìn anh: “Kỳ ca, không ngờ cũng có một ngày tôi nhìn thấy cậu đút đồ ăn cho con gái đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.