Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Chương 38

Tứ Hỉ Thang Viên

09/03/2017

CHƯƠNG 38

Cuối cùng họ vẫn quyết định khoanh một vùng đất dưới chân núi nuôi dưỡng ba con heo và bốn con gia cầm, vì thời gian vội vàng, dựng hàng rào rất bất tiện.

Ân Quyết nghĩ nghĩ, cầm một cây gậy lên, đi vòng quanh mấy con gia súc đã bị Long Sùng Vũ đánh ngất, vẽ một vòng tròn hai mươi mét vuông, sau đó nhẹ niệm pháp quyết.

Hỏa diễm màu vàng óng thoáng chốc cháy bùng lên theo vòng tròn, hình thành một vách ngăn cách ly, như thế gia súc bên trong sẽ không thể ra được.

Ân Quyết hơi đắc ý tán thưởng kiệt tác của mình, ngọn lửa màu vàng óng không nóng, nhưng gia súc bên trong khi muốn vượt ranh giới, nó sẽ đột nhiên cháy bùng lên, hình thành một bức tường lửa nóng rực.

Long Sùng Vũ nhân lúc Ân Quyết vẽ “chuồng heo”, đến mảnh đất sau nhà trúc thu dọn đống đồ đó. Nói thật, Ân Quyết thật sự không phải là người đàn ông tốt biết tiết kiệm lo việc nhà.

Long Sùng Vũ vẻ mặt đen thui để đống quần áo bẩn mà Ân Quyết vứt tại đó sang một bên, sau đó mới chuẩn bị phân loại vật tư cho gọn.

Mười mấy thùng sữa các loại, bánh khô, bánh mì, đồ ăn vặt, đồ uống, nước… phàm là thứ có thể ăn đều được dọn vào nhà, lầu một không được nữa thì để trên lầu hai. Mà gạo bột mì dầu các loại cũng được đặt ở nơi khô ráo trên lầu hai, cứ thế, nhà trúc nho nhỏ cũng bị nhét đầy.

Trừ đồ ăn đồ dùng cũng có không ít, Long Sùng Vũ dọn mệt phờ, đợi khi thanh lý sạch sẽ trở lại tìm người mới phát hiện Ân Quyết cư nhiên đã gục trên bàn lớn mà ngủ.

Chủ nhà bàng quan này thật là… Long Sùng Vũ bất đắc dĩ cười cười, gương mặt cương nghị khắc sâu trở nên đặc biệt mê người dưới ánh sáng rực rỡ.

Trước khi gặp Long Sùng Vũ, Tạ Vũ dẫn Ân Quyết đi mua rất nhiều đồ để thay đổi, trong nhà trúc chất đầy ba thùng lớn, giày thắt lưng vớ từ đầu đến chân một năm bốn mùa đều mua đủ, quần lót còn chưa mở bao bì cũng có mấy cái.

Lúc đó họ đi dạo phố suốt năm ngày, Ân Quyết bùng cả đầu, từ trong siêu thị bước ra đã không còn tìm được đông tây nam bắc.

Đúng lúc đó lại sắp đến mùa đông, đồ mùa đông khẳng định phải chuẩn bị, nhưng y phục mùa hè lại đang giảm giá, Tạ Vụ ỷ lão thái gia có tiền, vung mạnh tay hận không thể mua nguyên cửa tiệm, mà thân hình Ân Quyết cao nhỏng cân đối, hoàn toàn là cái giá treo đồ, mặc cái gì cũng đẹp, khiến mấy cô bé xem náo nhiệt bên cạnh đều ngưỡng mộ và ghen tỵ với Tạ Vũ, thế là cô nàng cao hứng, thật sự mua rất nhiều.

Nhưng hiện tại chỗ tốt đã thể hiện rồi, tuy Long Sùng Vũ vô cùng khó hiểu lúc chỉnh lý quần áo cho Ân Quyết, thậm chí ban đầu còn hoài nghi lời Ân Quyết nói có phải là đang hù dọa hắn không, nhưng sau đó lật thấy mạc áo còn chưa bị cắt bỏ, hắn lại hổ thẹn đau lòng vô cùng…

Ân Quyết chỉ vì linh khí xung quanh quá tràn đầy, rất thoải mái nên mới không cẩn thận ngủ mất, khi tỉnh lại phát hiện Long Sùng Vũ chỉ phủ một cái áo nằm trên giường của mình.

Chiếu làm bằng trúc thông khí mát mẻ, giữa chân mày Long Sùng Vũ ẩn ẩn mang theo mệt mỏi, ngủ còn trầm hơn y, mà bên cạnh còn có quần áo sạch, Ân Quyết híp mắt hồi ức thật lâu, mới nhận ra đó là quần áo mình đã thay ra hai ba ngày trước, vì ngoài hiện thực quá bận rộn nên không có thời gian giặt, sau đó cũng quên luôn.

Không ngờ…

Ân Quyết không mấy tự nhiên tìm được một chiếc quần lót màu trắng bên trong: “…”

Ân Quyết lập tức mặt đỏ tai hồng, Long Sùng Vũ giúp y dọn dẹp trong trong ngoài ngoài không nói, ngay cả y phục cũng giặt, còn dùng pháp thuật sấy khô, hiện tại chúng nó khô ráo mềm mại, còn mang theo hương thơm nhàn nhạt.

Chỉ một buổi chiều, Long Sùng Vũ lại chiếm đầy thế giới của y, lớn thì cả không gian sinh hoạt, nhỏ thì một chiếc quần lót, thần tốc đến mức làm người ta ngạc nhiên, nhưng Ân Quyết tựa hồ vẫn không thể hoàn hồn từ kích thích đó.



Gần tối, trong thanh ngọc không bị bóng tối bao trùm theo mặt trời lặn như bên ngoài, mà trong nhà trúc, trên đường nhỏ, trong không trung đều lấp lánh từng phiến sáng vụn

Giống như những con đom đóm, đó là những mảnh vụn do linh khí tụ hợp thành, chiếu sáng thanh ngọc như ban ngày.

Long Sùng Vũ hiếm khi nghỉ ngơi thật tốt, sau khi thức dậy nhờ linh khí và chỉ dẫn của khế ước chậm rãi đi về phía núi, hắn biết Ân Quyết vẫn chưa rời khỏi, đang ở trên núi này.

Đi được một hồi, trong lùm cây xanh rì phía trước chợt thấy một ôn tuyền, nước ôn tuyền ấp nóng trong vắt, nhiệt khí không ngừng dâng lên.

Long Sùng Vũ sửng sốt, vừa nhìn đã thấy trên tảng đá bên ôn tuyền có một người nằm úp sấp, để lõa sau lưng, cơ thể trắng mịn dẻo dai bại lộ trong không khí ẩm ướt… trong lúc ngẩn ngơ, thậm chí hắn còn thấy trong nước xuất hiện một cái đuôi rồng thật lớn mà hư ảo, chỉ khẽ lắc một cái lại biến mất tăm.

Hắn dừng bước, chân dậm gãy một cành cây khô, phát ra tiếng vang nhỏ, nhưng đã đủ khiến Ân Quyết phát hiện sự tồn tại của hắn.

Ân Quyết giật mình, thẳng người dậy.

Long Sùng Vũ đi đến bên bờ ôn tuyền, trước mắt toàn là cảnh tượng Ân Quyết cả người ẩm ướt, làn da non mịn như sứ cao cấp, ánh mắt còn vô cùng vô tội.

Ân Quyết thăm dò: “Có muốn xuống sao?”

Người Long Sùng Vũ run lên, đã đến sáu giờ.

Long Sùng Vũ híp mắt lại, nhếch môi nói: “Đương nhiên, lên đây cởi y phục giúp ta.”

Ân Quyết đờ ra, thấy Long Sùng Vũ không có ý định nhượng bộ mới đành nghe lệnh đứng lên, phủ một chiếc sơ mi mỏng manh lên thân thể vốn trần trụi, sau đó lên bờ, đôi chân thon dài thẳng tắp lộ ra toàn bộ.

Long Sùng Vũ tự cởi áo khoác, đợi Ân Quyết đến giúp hắn cởi áo bó sát và quần.

Khi Ân Quyết cởi áo trên thì vẫn còn rất tốt, chỉ là khi cởi thắt lưng ngón tay đã hơi run rẩy, chủ yếu còn vì ánh mắt Long Sùng Vũ thật sự quá mức trắng trợn.

Khi chỉ còn một cái quần lót, Ân Quyết mặt không biểu tình làm như không thấy nói: “Được rồi, xuống đi.”

Long Sùng Vũ nhíu mày, kéo người trở về, nhéo eo y kéo sát vào mình, lòng bàn tay không ngừng vuốt xuống, “Cởi nó ra.”

Lập tức ngay cả mí mắt của Ân Quyết cũng đỏ lên, cam chịu kéo miếng vải màu đen đó xuống, kết quả không biết sao, y thoáng nhìn đã thấy cự thú dữ tợn đã hơi cương trong lùm cỏ dưới thân Long Sùng Vũ.

Ân Quyết: “…”

Long Sùng Vũ ác liệt ôm chặt eo Ân Quyết không để y chạy trốn, còn ấn người vào thân dưới của mình, khoái cảm ma sát không thể khống chế nhanh chóng chạy lên sống lưng, da bụng Ân Quyết rất trơn, cũng rất phẳng, không có cơ bắp dồn cục, cảm giác rất tuyệt.



Cho đến khi người kia tập kích lên mông mình Ân Quyết mới giật mình phản ứng lại, lập tức đẩy Long Sùng Vũ ra, quay người biến mất ở bờ ôn tuyền.

Long Sùng Vũ trầm mặc hồi lâu, rồi mới đen mặt vừa bình ổn dục vọng vừa xuống ôn tuyền tắm rửa.

Nước có tác dụng thanh tẩy dơ bẩn, Long Sùng Vũ mới vừa trầm mình vào, ma khí như có như không trên người toàn bộ bị thu lấy sạch sẽ, ngay cả pháp thuật cỡ nhỏ bình thường cần để thúc đẩy ma khí cũng không triển khai được, nếu không cách nào sử dụng ma khí, vậy hiện tại thực lực hắn có thể phát huy nhiều lắm chỉ có ba phần bình thường.

Lúc này hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao Ân Quyết lại ân cần hỏi hắn có muốn xuống cùng tắm không, thậm chí không tiếc lấy sắc dụ dỗ, Long Sùng Vũ vừa bực mình vừa buồn cười nói với bóng người ở sau bóng cây không xa: “Qua đây đi, hiện tại không đánh lại ngươi rồi.” Thật ra muốn cưỡng chế thoát ly cũng dược, chỉ là hắn muốn sủng y một lần.

Ân Quyết không lên tiếng thò đầu ra khỏi thân cây, đánh giá thực lực hiện tại của hai người, sau đó lớn gan lại bên bờ nói: “Ta chỉ muốn hỏi ngươi vài câu, không phải muốn đánh ngươi.”

Tuy Long Sùng Vũ là chủ nhân của y, nhưng nếu y quyết tâm muốn đánh, vậy Long Sùng Vũ thật sự không cách nào làm gì y, đương nhiên cuối cùng muốn trừng phạt y cũng được, nhưng phải xem Long Sùng Vũ có nỡ hay không.

Trong con mắt đầy lệ khí của Long Sùng Vũ lúc này lại mang ý cười, gật đầu giơ hai tay lên nói: “Hỏi đi, ta sẽ trả lời đúng thật.”

Ân Quyết rũ mắt xuống, chuẩn bị từ ngữ một lát: “Ngươi có thể cho ta biết nguyên nhân ngươi báo thù năm đó không?”

Ý cười trong mắt Long Sùng Vũ nhạt đi rất nhiều, “Ta nhớ lúc đó ta từng nói với ngươi rồi, tiền nhậm Long quân đã giết sạch tộc nhân của ta.” Khi nhắc đến chuyện này, ngữ khí âm lạnh đó trực tiếp khiến Ân Quyết rùng mình.

“Vậy hiện tại ngươi còn muốn báo thù không?”

Long Sùng Vũ không hề chần chừ gật đầu, sầm mặt nói: “Ngươi còn gì muốn hỏi không?”

Nếu lại gặp được tiền nhậm Long quân ngay cả đứa trẻ chưa tròn một tuổi cũng không bỏ qua kia, hắn tuyệt đối sẽ lột da rút gân kẻ đó, dùng máu rồng kẻ đó tưới lên mảnh đất mà hắn từng thương yêu.

Sắc mặt Ân Quyết tái đi, vô thức bộc lộ lời trong lòng ra trước mặt hai người: “Ta cũng là một phần ngươi báo thù sao?” Nói đến cuối khóe mắt đã hơi đỏ lên.

Năm trăm năm trước họ từng ái mộ nhau, Long Sùng Vũ vì báo thù, cuối cùng không phải đã khiến y rơi vào kết cục này sao.

Hiện tại Long Sùng Vũ nói thích y, vậy liệu có thể lại vì báo thù mà một lần nữa đẩy y vào nơi vạn kiếp bất phục không? Không đúng… hình như hiện tại y đã vạn kiếp bất phục rồi.

“Nói ngốc gì đó!” Long Sùng Vũ nhíu chặt mày, không nhịn nổi nữa bước lại gần bờ, vô cùng cố sức, nước ôn tuyền đối với hắn mà nói giống như xiềng xích vô hình, tuy không đến mức hoàn toàn khống chế hành động của hắn, nhưng vẫn có giới hạn nhất định.

Hắn sợ Ân Quyết càng nghĩ càng tệ, chỉ đành an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì.” Tuy ban đầu hắn quả thật từng có ý định này, nhưng đó ít nhất cũng là chuyện cũ mấy trăm năm trước, càng huống hồ họ đã ký huyết khế rồi không phải sao.

Không được bao lâu, Long Sùng Vũ đột nhiên cấp bách nói: “Không đúng, trước qua đây để ta xem ngươi làm sao rồi.”

Ân Quyết lùi lại hai bước, xoa góc trán, không bình thường, hiện tại trước mắt y là một màng hỗn loạn, thậm chí ngay cả ký ức và tư duy đều bắt đầu đảo điên.

Có lẽ có một khả năng khiến y thất thường thế này, Ân Quyết mơ mơ hồ hồ thấp giọng nói với Long Sùng Vũ đang tiếp cận mình: “Linh Tuệ – thất hồn chi nhất, tìm được rồi.” Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook