Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Chương 6

Tứ Hỉ Thang Viên

09/03/2017

CHƯƠNG 6 – GẶP LẠI ĐÃ QUA NĂM TRĂM NĂM

Ngày hôm sau Ân Quyết đã tỉnh lại, sau khi tỉnh mặt luôn cứng ngắt, tâm trạng phiền muộn, nguyên nhân là y phát hiện y không thể ra khỏi thân thể rách nát này, nguyên thần không biết tại sao đã bị cố định triệt để trong thân thể này, hiện tại thì tốt rồi, từ khi tỉnh lại trên người không chỗ nào không đau, còn liên tục cảm thấy buồn nôn, nghe nói là hậu di chứng của chấn động não gì đó.

Trên đầu y còn băng bó một tầng dày, góc trán hễ chạm vào là đau nhói. Đợi sau khi y tỉnh lại, Tạ Vũ liền đưa miếng thanh ngọc cho y.

Thanh ngọc ôn nhuận trong xanh, linh khí tràn đầy, sau khi đeo lên cổ y mới cảm thấy dễ chịu hơn, thân thể này nếu không dựa vào ngọc bảo dưỡng chỉ sợ sẽ khó sống lâu, lúc trước đúng là không nên vì đỡ rườm rà mà dùng cành cây hóa thành thân thể.

Tạ Vũ nhỏ giọng nói: “Điện hạ có muốn ăn táo không?” Trên tủ đầu giường đặt một rổ táo, táo này đặc biệt thơm ngon.

Ân Quyết mặt tái nhợt lắc đầu.

Tạ Vũ lập tức thất vọng rũ tai cúi đầu.

Ân Quyết nhàn nhạt an ủi: “Ta không thích ăn táo.”

Tạ Vũ vội gật đầu nói: “Điện hạ ngài thích ăn cái gì tôi đi mua!”

Đột nhiên, cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ nhẹ.

Tạ Vũ xoa mắt chạy ra mở cửa, chỉ thấy lại là tên cảnh sát gây chuyện đó.

Người này không còn bộ dạng mệt mỏi kiệt quệ mặt đầy râu ria như lúc trước, gương mặt kiên nghị sạch sẽ sảng khoái, trên người mặt trang phục bình thường màu đậm thích hợp, khi thấy cô liền lộ ra nụ cười xin lỗi, biểu cảm hơi cứng ngắt, có thể là vì không quen thuộc.

Long Sùng Vũ nói: “Có thể để tôi vào thăm không?”

Mặt hổ cái của Tạ Vũ chặn ở cửa không động đậy.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Long Sùng Vũ lặng lẽ đưa một rổ đủ loại trái cây làm “phí qua đường”.

Tạ Vũ: “…”

Tạ Vũ dùng ánh mắt hỏi ý Ân Quyết, Ân Quyết ngây ngốc gật đầu, sao đó cô đành vừa co giật môi vừa cho hắn qua.



Năm trăm năm trước, nam nhân chỉ từng gặp mặt Ân Quyết một lần, mà Ân Quyết lại canh cho hắn vô số ngày đêm, mỗi một tấc da thịt màu đậm trên mặt hắn, mỗi một vết sẹo rõ ràng của hắn, mày kiếm mắt sáng, gương mặt kiên nghị gợi cảm, có lúc Ân Quyết có thể miêu tả rõ ràng trong mộng.

Thỉnh thoảng nhớ lại bọn họ từng hẹn sau này cùng vân du tứ hải, kết quả lại chỉ có thể than tiếc vì cuối cùng đã đi ngược lại.

Mấy hôm trước, Ân Quyết vẫn chưa từng nghĩ xem tình cảnh bọn họ gặp lại, có thể ở tại tử lao dưới đáy biển, y nhìn hắn từ xa, hoặc tại xó xỉnh nào của nhân gian, vô tình liếc mắt thấy. Hắn đã chuyển thế luân hồi, mà y vẫn lê một tấm thân tàn tìm kiếm hồn phách thất lạc, không cần bất cứ quan hệ và giao nhau…

Nhưng hiện tại lại thành thế này…

Phật luôn nói nhân quả, nếu đời này còn có quan hệ, chỉ sợ sau này vẫn không thể nào dứt được, tuy Ân Quyết cảm thấy y chưa từng mắc nợ nam nhân này bất cứ chuyện gì.

Chỉ một ánh nhìn, tim hai người đều thắt lại, không có bất cứ ngôn ngữ nào.

Long Sùng Vũ nhìn thấy người nằm trên giường thoáng cái sắc mặt tái nhợt như giấy.



Ân Quyết chậm rãi nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, trong mắt đã trong suốt như hồ nước sâu, không chút sóng gió.

Trong mắt Long Sùng Vũ cũng không nhìn ra được cảm xúc gì, hắn không tự nhiên nghiêng đầu đi, hơi lúng túng lại gần một chút nói: “Xin lỗi đã làm phiền cậu, tôi đến xem thử vết thương của cậu thế nào rồi.”

Vừa nói xong, Long Sùng Vũ lại càng cảm thấy tay chân vô thố, hồn phách lại xao động lần nữa.

Không ngoài ý muốn, Ân Quyết không trả lời, chỉ hơi nhíu mày, đợi đến khi Long Sùng Vũ bắt đầu không biết làm sao, y nói với Tạ Vũ: “Ta muốn ăn cháo, mang đến vài quyển sách cho ta.”

“Ờ ờ được, cháo rau thịt bằm được không?” Tạ Vũ ngập ngừng một chút mới hiểu ra hỏi, cô biết Ân Quyết đại khái muốn nói chuyện riêng với vị cảnh sát này, vì thế ngoan ngoãn ra ngoài.

Vị trí của phòng bệnh này không tồi, rất thoáng gió, bên ngoài có thể thấy hồ nhân tạo nằm ở mé tây bệnh viện, sắc hồ lấp lánh, gió nhẹ vi vu, rèm cửa sổ màu xanh nhạt được vén lên một góc.

Dịu dàng bịn rịn, so với lần đầu tiên gặp mặt của họ không biết tốt hơn bao nhiêu lần, Ân Quyết nghĩ, tiếc rằng…

Bầu không khí vô cùng khó xử, Long Sùng Vũ kéo miệng, đại khái là cảm thấy mình đụng người ta rồi còn mặt dày chạy đến chọc phiền thì thật mắc cỡ.

Long Sùng Vũ nói: “Hay tôi gọt táo cho cậu nhé?”

Ân Quyết híp mắt, đánh giá Long Sùng Vũ một hồi, cũng không biết nam nhân rốt cuộc muốn làm gì, chỉ nói: “Được.”

Long Sùng Vũ cao lớn, ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, đôi chân dài duỗi ra thoải mái, bắp thịt chắc nịch hàm chứa sức lực cường hãn.

Ân Quyết nhàn nhạt nói: “Ngươi ra khỏi đó từ lúc nào?” Xem ra pháp trận y dùng để giam cầm nam nhân đã mất hiệu quả rồi.

Theo lý mà nói trừ khi y đích thân giải pháp trận, nếu không pháp trận không thể nào mất hiệu quả, nhưng nhân tố không thể chống cự vẫn có.

“Hả?” Long Sùng Vũ nghi hoặc ngẩng đầu lên, nghĩ một chút rồi thành thật trả lời: “Gần đây trong cục rất bận, sáng nay tôi mới ra.”

Ân Quyết sửng sốt một chút: “Trong cục?”

Long Sùng Vũ gật đầu, cười rất dịu dàng nói: “Cục cảnh sát đó, gần đây bên ngoài rối loạn, chuyện trong cục giao cho làm cũng làm không hết, người mà tôi đuổi theo hôm đó là tù trốn trại, đã giết mấy…”

“Đủ rồi.” Ân Quyết bất chợt lên tiếng cắt lời, ánh mắt sắc bén mà lạnh lùng: “Ta không phải nói cái này.”

Ngón tay Long Sùng Vũ hơi run rẩy một chút, rồi chậm rãi gọt vỏ táo, trong mắt lộ ra ý xin lỗi và hữu hảo: “Xin lỗi, hôm đó tình huống khẩn cấp, tôi nhất thời không chú ý đến cậu, cho nên mới…”

“…”

Nam nhân rốt cuộc thật sự đã quên hay đang lừa y?

Ân Quyết khẽ rũ mắt, trên gương mặt tinh xảo lạnh lùng lộ ra chút khổ sở, hồi lâu mới nói: “Bỏ đi.”

“Xin lỗi.” Nam nhân nặng nề thở ra, tìm được một cái chén thủy tinh trong suốt trên tủ đầu giường, cắt táo thành từng miếng, vì không có tăm hay nĩa, hắn chỉ có thể lấy muỗng đưa cho Ân Quyết: “Sự cố lần này tôi sẽ gánh trách nhiệm, cậu cứ yên tâm dưỡng bệnh.”

Ân Quyết cầm muỗng, lặng lẽ nhìn miếng táo giòn tan trong chén, không nói một lời.

Đúng là tự tác nghiệt không thể sống.

Long Sùng Vũ suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Tôi tên Long Sùng Vũ, thuộc đại đội cảnh sát hình sự thành phố, sau này nếu có gì phiền toái cứ trực tiếp tìm tôi.” Nói xong đứng lên thản nhiên ra ngoài, đây là lần đầu tiên hắn có phản ứng kịch liệt như thế với một người, kết quả còn chưa làm rõ tâm trạng của mình thì đã bị trực tiếp cự tuyệt ngoài cửa.

Mà một hắn khác tựa hồ cũng vô cùng nóng nảy, xao động không thôi.



Long Sùng Vũ đi khỏi phòng bệnh không bao lâu, đột nhiên trong sảnh chờ truyền đến tiếng huyên náo và tranh cãi kịch liệt.

Mà sảnh bệnh viện và trong hành lang đều vang lên tiếng loa phát thanh.

“Thông báo! Thông báo! Bệnh nhân từ lầu năm đến lầu bảy và người nhà mau về phòng bệnh, bệnh nhân từ lầu năm đến lầu bảy và người nhà tạm thời ở trong phòng bệnh đừng ra ngoài, những nhân viên khác vào phòng họp đợi.”

“Xin đừng đứng ở hành lang, tạm thời đừng sử dụng thang máy…”

Nhưng càng bất ngờ hơn là, chỉ trong mấy phút như thế, tiếng huyên náo càng lúc càng lớn, thậm chí còn kèm theo tiếng bước chân và tiếng chạy gấp rút, có người kêu to gì đó.

Lẽ nào cái chỗ gọi là bệnh viện này mỗi ngày đều ồn ào như thế sao? Ân Quyết hơi nhíu mày, hiện tại tâm trạng của y rất không tốt, cấp thiết muốn được an tĩnh một lúc.

Không được bao lâu Long Sùng Vũ lại sắc mặt âm trầm đi trở lại, cửa phòng bệnh bị hắn mở ra cái rầm rồi khép lại, sắc mặt hắn khó coi tựa ở cửa nhìn ra ngoài.

Ân Quyết mím môi nói: “Sao vậy?”

Long Sùng Vũ sầm mặt như thế có chút đáng sợ, hắn thở dài nói: “Chắc đã xảy ra chuyện rồi…”

“Cái gì?”

Long Sùng Vũ lắc đầu, hắn cũng không rõ.

Sau khi tiếng thông báo ở lầu bảy vang lên, đám đông ở đó phát hiện có chuyện bất thường, đều trở nên hoảng loạn, muốn rời khỏi nhưng lại phát hiện lối thoát hiểm đã bị nhân viên ngăn cản và đóng chặt.

Thủ đoạn cưỡng chế này lập tức khiến đám đông bùng nổ, trong loa phát thanh không ngừng phát đi phát lại lời kia, lúc này đã xen tạp tiếng chất vấn của đám đông.

“Sao các người có thể làm vậy!”

“Như vậy là xâm phạm quyền tự do cá nhân! Ít nhất cũng phải nói lý do!”

“Tránh ra! Cho chúng tôi xuống dưới!”

Loa phát thanh không ngừng tiến hành khuyên giải đám đông: “Xin mỗi công dân hãy tự giác chủ động nghe theo hướng dẫn của chúng tôi, đừng chạy lung tung, đây là trách nhiệm về an toàn của bản thân, cũng là trách nhiệm về an toàn của người khác… đừng chạy lung tung, đừng chạy lung tung… a… đừng chạy lung tung…” Hiển nhiên người đang thông báo cũng rất hỗn loạn… rốt cuộc có chuyện gì?

Mọi người sau một lúc thẫn thờ mới vô thức hành động, chỉ có khi liên quan đến an toàn của bản thân thì họ mới thể hiện tiềm lực thoát thân kinh người.

Chỉ mấy phút trước, không chút dự báo, chính phủ thậm chí còn điều động một lượng cảnh sát vũ trang nhất định bao vây bệnh viện trung tâm.

Tạ Vũ ra ngoài mua cháo rồi dạo quanh còn chưa về, Ân Quyết thẳng người dậy tựa hồ muốn từ bệ cửa sổ nhìn ra ngoài.

Bọn họ đang ở lầu bảy, từ trên nhìn xuống, cánh cửa sắt nối tiếp bệnh viện và hồ nhân tạo ở không xa hiện tại đã có mấy người vây lại, mặt trang phục cảnh sát màu đậm thống nhất, khá giống nam nhân này, nhưng Ân Quyết dám khẳng định, không phải.

Ân Quyết lập tức mê mang nhìn Long Sùng Vũ một cái, y không hiểu ý nghĩa của những hành động này.

Long Sùng Vũ an ủi: “Tôi đi nghe ngóng xem là chuyện gì đã.” Nói xong lấy di động ra gọi điện cho người quen trong đơn vị bạn, giọng hắn thấp trầm mà từ tính, nhanh chóng trao đổi chút tình báo với người bên kia. Không biết bên kia nói gì, chân mày Long Sùng Vũ nhíu lại càng chặt, cuối cùng mới nói: “Cảm ơn.”

Bên kia lại khẩn cấp dặn dò gì đó, Long Sùng Vũ đáp lời rồi cúp máy.

Long Sùng Vũ dịu giọng an ủi: “Tính ra có hành động đặc biệt gì đó, không sao, không liên quan đến chúng ta.” Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook