Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long
Chương 89
Tứ Hỉ Thang Viên
09/03/2017
CHƯƠNG 89 – HUYỆN LÂM SƠN SAU TAI NẠN
Long Sùng Vũ và Ân Quyết hoàn toàn không ngờ được tình trạng trong huyện lại như thế này, bọn họ không muốn gây chú ý, nên đậu xe cùng xe của đội cứu viện rồi đi bộ từ đường nhỏ trong núi vào khu tai nạn.
Xuyên qua mạng lưới an toàn được bố trí trước đó, không có rừng núi gò đất che lấp, cảnh tượng trước mắt mới chân chính làm người khác chấn động.
Long Sùng Vũ nghĩ đến một từ, gọi là đất lún.
Hiện giờ trung tâm của huyện Lâm Sơn giống như bị xuyên một lỗ rộng, gần như một phần bốn diện tích đều lún dưới đất, nhà lầu nhỏ hai ba tầng, hiện nay nằm trong đất lún chỉ có thể thấy một cái nóc nho nhỏ, mà cái may mắn không bị lún cũng nát bươm không chịu nổi, nhà cửa sụp đổ, mái nhà ngả nghiêng, ngói đá văng lung tung.
Vì tránh người khác không cẩn thận rớt vào khe nứt, cứ cách mấy mét sẽ có dây thừng hoặc bản gỗ chăng ngang để cảnh báo, cách đó không xa y còn chú ý thấy một hàng lều thấp được dựng lên tạm thời, bên trong là huyện dân thoát được khỏi tai nạn, họ cúi đầu ủ rũ chán nản, không có ai lớn tiếng nói chuyện, trải qua tang thi xâm lấn, lại gặp biến cố to lớn thế này, dường như ai cũng đã vô lực phản kháng với vận mệnh.
Ân Quyết lặng lẽ nhìn tất cả, rất lâu không cách nào tỉnh táo lại.
Vị trí địa lý của huyện Lâm Sơn vốn rất đặc biệt, nằm giữa hai núi, tuy núi không quá cao, nhưng khiến khu vực này không thể mở rộng, phát triển kinh tế cũng từng bị đình trệ một thời gian, nhưng nơi này có một ưu thế, đó chính là khoáng sản. Dưới đất có chôn bảo bối, lặng lẽ đào một xe ra, cho dù chỉ là khoáng sản thô cũng có thể kiếm được hơn ngàn thậm chí hơn mười ngàn, tình trạng đào trộm này trước mạt thế căn bản là không thể ngăn cản.
Đào rỗng mặt đất rồi, khi động đất đến lấy cái gì để chống đỡ? Khi xây dựng khu an toàn có người sẽ nghĩ được đến đây, vậy mà vẫn tạo thành kết quả này?
Ân Quyết và Long Sùng Vũ chia ra hai đường, Long Sùng Vũ đi về hướng khu biệt thự, Ân Quyết thì đi tìm trong hàng lều kia.
Khi gặp được Tạ Vũ, Tạ Vũ đang cầm một bản kê ghi chép số lều mới dựng thành, quần áo trên người cô không còn sạch sẽ như trước nữa, trên giày cũng dính đầy cát vàng, sau khi thấy Ân Quyết, Tạ Vũ ngây ra một lúc, sau đó khóe mắt nhanh chóng đỏ lên, nhưng cô vẫn cố nén chua xót quay mặt đi tiếp tục công việc trong tay. Tâm trạng của người sống sót trong khu an toàn sau kiếp nạn mới vừa bình phục một chút, cô tuyệt đối không thể khóc trước mặt họ.
Ân Quyết đứng hơi xa, cố gắng không ảnh hưởng đến Tạ Vũ làm việc, kết quả còn chưa đi được vài bước, y đã nhìn thấy một người quen.
Mặc Tích cùng một người phụ nữ trung niên đã luống tuổi ghé vào một chiếc lều, không biết đang cằn nhằn cái gì.
Hơi tập trung lực chú ý một chút, Ân Quyết đã nghe rõ giọng của người phụ nữ trung niên: “Cậu chăm sóc con bé thế này sao? Nó gầy như vậy! Tôi nhớ khi tôi vừa đưa nó cho cậu nó rõ ràng còn rất mập mạp!… Trừng tôi làm gì! Được rồi, cho dù điều kiện không tốt, trạm cứu trợ của chúng tôi cũng không thiếu sữa bột nhà cậu!”
Còn có tiếng khóc của bé gái: “Oa oa oa… oa oa oa…”
“… Nó không ăn tôi có cách gì chứ?” Mặc Tích ngồi trên ghế không kiên nhẫn mím môi, có vẻ vô cùng bất đắc dĩ khốn quẫn: “Nó chỉ thích ngậm ngón tay tôi.”
Ân Quyết: “…”
“Oa oa… oa oa oa oa…”
“Cậu đang khoe khoang với tôi sao -_-#…” Người phụ nữ trung niên có vẻ cũng đang cố nhịn không bạo phát: “Nếu không phải vì nó thích dính cậu, sao chúng tôi có thể giao tiểu công chúa bảo bối tiến hóa này cho cậu nuôi.”
Mặc Tích: “…”
“Oa oa oa… oa oa oa…”
Mặc Tích đau đầu che mặt, quả thật hận không thể vùi đầu vào lều tìm yên tĩnh: “Mau ôm nó đi đi!”
Gân xanh nhảy lên đầy trán người phụ nữ, nhưng bà vẫn ôm nó lên, nhẹ lắc lư trong tay.
“Đừng khóc đừng khóc, chúng ta uống chút sữa trước, nhất định là đói rồi phải không.”
Cô bé đầu tiên là mơ màng nhìn người phụ nữ một chút, sau đó lập tức khóc lớn tiếng hơn nữa, khẩu âm không rõ kêu la, ẩn ẩn còn có thể nghe được phát âm tựa như “ba”.
Sau đó người phụ nữ dỗ thế nào cũng vô dụng, cho dù sữa đưa đến tận miệng, cô bé cũng không bú một miếng nào, nhưng khi bóng dáng của Mặc Tích xuất hiện trong tầm nhìn của nó, tiếng khóc của nó liền bắt đầu nhỏ đi, dáng vẻ đáng thương cực độ. Thật ra nó rất đáng yêu, tuy không tròn vo phổng phao, nhưng ít nhất mặt cũng mịn màng, không khoa trương như người phụ nữ đã nối, đối với vị ba nuôi tạm thời mà nói, có thể chăm sóc đến mức độ này đã rất vất vả.
Người phụ nữ trung niên thở dài, không còn dáng vẻ khí thế bức người vừa nãy nữa, chỉ đưa cô bé cho Mặc Tích nói: “… Cậu ôm nó đi.”
Cô bé lập tức cao hứng vung tay.
Mặc Tích trầm mặc, hồi lâu sau mới hạ giọng cực thấp: “Thời gian này tôi không thể ôm nó.”
Người phụ nữ sửng sốt, Mặc Tích không đón lấy đồ trong tay bà, nhưng cũng không cố ý che giấu tình trạng của mình, hắn xắn tay áo lên, trên cánh tay phủ từng phiến thịt thối màu đen: “Tôi bắt đầu lột da, cô biết đó.” Hắn là xà yêu, cứ ba năm sẽ lột da một lần, lại thêm tính cách âm hàn thích hẻo lánh, vốn dĩ trong tình huống bình thường hắn nên một mình trốn vào ổ lột da, nhưng bây giờ không được, chẳng qua nếu phải thường xuyên tiếp xúc với người thì sẽ rất phiền toái. Vì trong thời gian này thân thể hắn khá yếu ớt, vì bảo vệ mình, hắn sẽ tự động chế tạo ra một lượng lớn dịch độc, thậm chí ở giữa ngón tay, trên làn da, nếu không cẩn thận, người chạm vào sẽ cách cái chết không còn xa nữa.
“Cho nên tôi mang nó đến chỗ cô.” Mặc Tích đảo mắt qua cái nôi và quần áo nhỏ đặt ở góc, “Hơn nữa tốt nhất cô vẫn nên dùng nước thuốc giặt qua đồ tôi đã chạm vào… tôi đi đây.”
Cô bé chờ nửa ngày cũng không đợi được Mặc Tích chạm vào mình, ngược lại hắn càng đi càng xa, thế là nó lại khóc tối trời tối đất. Mặc Tích đi khỏi đó, quay đầu thì thấy Ân Quyết đứng không xa, hắn hơi ngẩn người một chút, sau đó trên gương mặt tái nhợt lập tức nhuộm lên chút huyết sắc và vui mừng: “Điện hạ về rồi?”
Hắn cố ý giữ khoảng cách với Ân Quyết, nhưng không ngờ Ân Quyết lại bước tới: “Ừm, đưa tay cho ta xem.”
Mặc Tích rất do dự, nhưng sau khi Ân Quyết hơi nhíu mày, hắn vẫn ngoan ngoãn sắn tay áo lên, mở lòng bàn tay ra: “Đại khái hai tháng nữa là tốt thôi.”
Ân Quyết gật đầu, tình trạng của Mặc Tích y đã biết từ năm trăm năm trước: “Gần đây rất mệt?”
Tuy Mặc Tích hiểu rõ khí sắc của mình không tốt, nhưng bị Ân Quyết vạch trần trực tiếp như vậy vẫn hơi lúng túng, hắn bất đắc dĩ xoa mặt mình oán trách: “Vì tiểu nha đầu thực sự quá ồn ào.”
Trong mắt Ân Quyết thoáng qua hơi ấm, thật ra y có thể cảm giác được, Mặc Tích rõ ràng có tình người hơn lúc mới gặp nhiều rồi.
Mặc Tích đâu phải không cho là thế, Ân Quyết trước kia lạnh đến mức như hàn băng ngàn vạn năm, chỉ một ánh mắt đã đủ làm người ta rét run, mà hàn băng bây giờ đã tan chảy thành từng dòng nước nhỏ, cho dù vẫn lạnh nhạt, nhưng đã dịu dàng hơn lúc đó không biết bao nhiêu lần.
Có lẽ thế này cũng không có gì không tốt, cho dù người làm tan hàn băng không phải là hắn.
“Tối nay có thể sẽ đổ mưa.” Ân Quyết đột nhiên ngẩng đầu nhìn mây trên trời nói.
Mặc Tích nhíu mày, sau khi phản bội hải tộc, hắn vẫn tu luyện công pháp của yêu tộc, vốn trước kia rất giỏi đối với chuyện dự đoán khí tượng, bây giờ đã trì độn đi rồi.
Môi Mặc Tích vừa mấp máy, Ân Quyết đã tỏ vẻ lý giải: “Đi làm việc đi.”
Tiểu nha đầu còn đang khóc không ngừng, tràn đầy sức lực, không có gì phải lo lắng, Mặc Tích phóng người vài cái là mất dạng.
Hiện tại vẫn chưa thể xác định liệu có còn dư chấn lớn hay không, nếu vào nhà ở thì chắc chắn không an toàn, nhưng nếu tối nay đổ mưa to thì không thể không suy nghĩ đến việc đất đá bị trôi liệu có bị sụp lún lần nữa không, nguồn nước có bị ô nhiễm không, những người bị thương liệu có truyền nhiễm bệnh tật gì không…
Tạ Vũ bận rộn xong liền khẩn cấp chạy tới chỗ Ân Quyết, còn chưa kịp nói gì đã rơi nước mắt.
Ân Quyết chỉ có thể vỗ vai cô.
Tạ Vũ nghẹn ngào, cô không thể nói với Ân Quyết, ban đầu lúc xây dựng khu an toàn đã có người nhắc đến chuyện dưới đất của huyện Lâm Sơn bị đào trộm, tiếc rằng lúc đó chuyện ngăn chặn tang thi xâm nhập mới là vấn đề chủ yếu nhất cần phải suy nghĩ, cho nên vấn đề này cũng bị gác lại, tiếp sau đó thì họ phát hiện hang động, vốn cũng nên cảnh giác, nhưng họ vẫn không làm thế, tất cả mọi người đều bận rộn tìm hiểu tang thi dị biến và nhân loại tiến hóa, thậm chí phái một số lượng đội ngũ mạnh mẽ trong huyện tăng mạnh dọn dẹp xung quanh, tranh đoạt tài liệu nghiên cứu với chính phủ…
Nhưng không ai ngờ được, trước khi quân đoàn tang thi còn chưa xuất binh, họ đã gặp phải một kiếp nạn nghiêm trọng như thế.
“Đã bao lâu không nghỉ ngơi rồi?” Ân Quyết thở dài, cũng cố gắng nói dịu dàng.
Tạ Vũ lắc đầu, tuy trong khóe mắt tràn đầy tơ máu nhưng vẫn cố chấp nói: “Không buồn ngủ, lát nữa tôi còn phải đến chỗ ông cố.”
Ân Quyết cũng không cưỡng ép gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta cũng có chuyện phải qua đó.”
Long Sùng Vũ men theo đường núi đi đến chân núi, khu biệt thự ở chân núi bị tổn hại nhẹ hơn nhà cửa ở trung tâm huyện, tuy trên tường có thể nhìn ra vết nứt nhưng dù sao vẫn chưa sụp đổ, ông bà cụ không ở trong nhà, chắc là đã theo đội cứu viện đến khu vực an toàn, Long Sùng Vũ tìm người hỏi, nửa tiếng sau mới đến quảng trường tập trung những người sống sót.
Bình thường trong khu an toàn căn bản không thấy nhiều người như thế, hiện tại hầu như chen kín cả quảng trường, bóng người nhấp nhô, không xa đó còn dựng lên lều cấp cứu, không ngừng có nhân viên mặc áo blouse ra ra vào vào, bên trong không chứa hết người bệnh, bên ngoài cũng xếp ghế, không ít người trên tay còn đeo bình truyền dịch.
Long Sùng Vũ chỉ tùy tiện đảo qua đã thấy cha mẹ mình, mẹ hắn ở dưới lều phát cháo, bà cụ cầm giá lớn nói với đám người chen chúc trước mặt: “Đừng chen, đều có, làm phiền xếp hàng, con nít đứng phía trước.” Bà vừa nói vừa hành động, bất ngờ liếc thấy Long Sùng Vũ đứng cách đó mười mét.
Thân hình Long Sùng Vũ cao lớn thon dài, anh tuấn bức người, đứng trong đám người vô cùng bắt mắt.
Bà cụ vẫy tay với hắn, Long Sùng Vũ vội bước lại chỗ bà.
Tuy bà cụ đã đứng ở đây cả nửa buổi chiều, nhưng tinh thần vẫn rốt tốt, bà nhanh chóng múc đầy một chén cháo đưa cho Long Sùng Vũ.
Hàng người xếp phía sau lập tức có người kêu lên: “A a a đằng trước có người chen ngang!”
Bà cụ thấy con tâm trạng đã tốt lên rất nhiều, lớn tiếng giải thích: “Đây là con của tôi! Con trai tôi về rồi! Mỗi người ở sau được thêm một muỗng cải mặn!”
Mọi người: “À à à!”
Long Sùng Vũ vừa muốn mở miệng, bà cụ đã ngắt lời: “Tìm ba con chơi đi! Ông ấy đang đánh cờ trong lều dưới kia, mẹ đang bận, đừng làm phiền.”
Long Sùng Vũ: “…”
Mới gặp mặt đã đuổi hắn đi rồi? Long Sùng Vũ cảm thấy giở khóc giở cười, nhưng lo lắng tích tụ trong lòng từ lúc về đến huyện đã được giải tỏa, bà cụ hiện tại cũng nghĩ thông rồi, lại cảm thấy tìm về được giá trị nhân sinh, mấu chốt là bà vui vẻ, có thể có chuyện để làm là được.
Ông cụ rõ ràng còn nhìn thoáng hơn bà cụ, ông bưng ghế nhỏ tụ lại với vài bạn cờ cùng tuổi, trước mặt họ bày một bàn cờ bị bể một góc, bị thiếu vài con tốt, họ cũng không để ý, còn đặc biệt tìm đá để thay thế.
Long Sùng Vũ lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn một lát, ăn cháo xong, ông cụ liếc nhìn hắn, ánh mắt nhanh chóng quay lại bàn cờ: “Về rồi?”
“Ừm.”
“Cậu ta đâu?”
Long Sùng Vũ khựng lại một chút, không biết có phải ông cụ cảm thấy bất mãn khi Ân Quyết không về cùng hắn không, “… Cậu ấy bị người trong nhà gọi đi, lát nữa sẽ qua.”
“Khỏi khỏi.” Ông cụ vội xua tay, bình thản nói: “Hai đứa tốt đẹp là được.”
Qua một lát… ông cụ chán ghét nhìn Long Sùng Vũ một cái: “Con còn ở đây làm gì? Người trẻ tuổi có việc của người trẻ tuổi, những lão già như chúng ta đã bước một chân vào quan tài đánh cờ cũng không được sao? Mau đi đi, đừng làm phiền!”
Long Sùng Vũ: “…”
Khóe môi Long Sùng Vũ co giật, lại không dám phản bác cha mẹ mình, thế là chỉ lặng lẽ đi.
Thời gian đổ mưa giống với Ân Quyết dự báo, sau nửa đêm quả nhiên bắt đầu có mưa rả rích, chẳng qua cả huyện cũng tranh thủ thời gian dựng lều phòng mưa và điểm an trí.
Ân Quyết có chuyện tìm lão thái gia, Long Sùng Vũ thì cùng Tạ Tín đi thu thập vật tư, dù đường núi đã đào thông, nhưng vì ngăn cản tang thi, đợi tất cả mọi người đều lùi vào khu an toàn rồi còn phải phong kín đường núi lần nữa, bọn họ bận bịu rất lâu, khi mưa dần lớn mọi người mới tản ra, chuyện canh gác sau đó không còn do họ phụ trách nữa.
Vì vội vã muốn gặp Ân Quyết, Long Sùng Vũ đi như bay, Tạ Tín chạy theo sau, không dám làm phiền, chẳng qua hắn vẫn nhìn ra được Long Sùng Vũ bất thường: “Anh Vũ, anh… anh rất lo lắng cho điện hạ sao? Ngài ấy ở chung với tiểu Vũ, bây giờ chắc đã đến bộ chỉ huy rồi.”
Long Sùng Vũ khựng lại một chút, cũng không biết tại sao, nhưng vừa rồi hắn đột nhiên cảm thấy đặc biệt hoảng hốt, cứ như nếu hắn không mau đến bên cạnh Ân Quyết, Ân Quyết sẽ biến mất. Đăng bởi: admin
Long Sùng Vũ và Ân Quyết hoàn toàn không ngờ được tình trạng trong huyện lại như thế này, bọn họ không muốn gây chú ý, nên đậu xe cùng xe của đội cứu viện rồi đi bộ từ đường nhỏ trong núi vào khu tai nạn.
Xuyên qua mạng lưới an toàn được bố trí trước đó, không có rừng núi gò đất che lấp, cảnh tượng trước mắt mới chân chính làm người khác chấn động.
Long Sùng Vũ nghĩ đến một từ, gọi là đất lún.
Hiện giờ trung tâm của huyện Lâm Sơn giống như bị xuyên một lỗ rộng, gần như một phần bốn diện tích đều lún dưới đất, nhà lầu nhỏ hai ba tầng, hiện nay nằm trong đất lún chỉ có thể thấy một cái nóc nho nhỏ, mà cái may mắn không bị lún cũng nát bươm không chịu nổi, nhà cửa sụp đổ, mái nhà ngả nghiêng, ngói đá văng lung tung.
Vì tránh người khác không cẩn thận rớt vào khe nứt, cứ cách mấy mét sẽ có dây thừng hoặc bản gỗ chăng ngang để cảnh báo, cách đó không xa y còn chú ý thấy một hàng lều thấp được dựng lên tạm thời, bên trong là huyện dân thoát được khỏi tai nạn, họ cúi đầu ủ rũ chán nản, không có ai lớn tiếng nói chuyện, trải qua tang thi xâm lấn, lại gặp biến cố to lớn thế này, dường như ai cũng đã vô lực phản kháng với vận mệnh.
Ân Quyết lặng lẽ nhìn tất cả, rất lâu không cách nào tỉnh táo lại.
Vị trí địa lý của huyện Lâm Sơn vốn rất đặc biệt, nằm giữa hai núi, tuy núi không quá cao, nhưng khiến khu vực này không thể mở rộng, phát triển kinh tế cũng từng bị đình trệ một thời gian, nhưng nơi này có một ưu thế, đó chính là khoáng sản. Dưới đất có chôn bảo bối, lặng lẽ đào một xe ra, cho dù chỉ là khoáng sản thô cũng có thể kiếm được hơn ngàn thậm chí hơn mười ngàn, tình trạng đào trộm này trước mạt thế căn bản là không thể ngăn cản.
Đào rỗng mặt đất rồi, khi động đất đến lấy cái gì để chống đỡ? Khi xây dựng khu an toàn có người sẽ nghĩ được đến đây, vậy mà vẫn tạo thành kết quả này?
Ân Quyết và Long Sùng Vũ chia ra hai đường, Long Sùng Vũ đi về hướng khu biệt thự, Ân Quyết thì đi tìm trong hàng lều kia.
Khi gặp được Tạ Vũ, Tạ Vũ đang cầm một bản kê ghi chép số lều mới dựng thành, quần áo trên người cô không còn sạch sẽ như trước nữa, trên giày cũng dính đầy cát vàng, sau khi thấy Ân Quyết, Tạ Vũ ngây ra một lúc, sau đó khóe mắt nhanh chóng đỏ lên, nhưng cô vẫn cố nén chua xót quay mặt đi tiếp tục công việc trong tay. Tâm trạng của người sống sót trong khu an toàn sau kiếp nạn mới vừa bình phục một chút, cô tuyệt đối không thể khóc trước mặt họ.
Ân Quyết đứng hơi xa, cố gắng không ảnh hưởng đến Tạ Vũ làm việc, kết quả còn chưa đi được vài bước, y đã nhìn thấy một người quen.
Mặc Tích cùng một người phụ nữ trung niên đã luống tuổi ghé vào một chiếc lều, không biết đang cằn nhằn cái gì.
Hơi tập trung lực chú ý một chút, Ân Quyết đã nghe rõ giọng của người phụ nữ trung niên: “Cậu chăm sóc con bé thế này sao? Nó gầy như vậy! Tôi nhớ khi tôi vừa đưa nó cho cậu nó rõ ràng còn rất mập mạp!… Trừng tôi làm gì! Được rồi, cho dù điều kiện không tốt, trạm cứu trợ của chúng tôi cũng không thiếu sữa bột nhà cậu!”
Còn có tiếng khóc của bé gái: “Oa oa oa… oa oa oa…”
“… Nó không ăn tôi có cách gì chứ?” Mặc Tích ngồi trên ghế không kiên nhẫn mím môi, có vẻ vô cùng bất đắc dĩ khốn quẫn: “Nó chỉ thích ngậm ngón tay tôi.”
Ân Quyết: “…”
“Oa oa… oa oa oa oa…”
“Cậu đang khoe khoang với tôi sao -_-#…” Người phụ nữ trung niên có vẻ cũng đang cố nhịn không bạo phát: “Nếu không phải vì nó thích dính cậu, sao chúng tôi có thể giao tiểu công chúa bảo bối tiến hóa này cho cậu nuôi.”
Mặc Tích: “…”
“Oa oa oa… oa oa oa…”
Mặc Tích đau đầu che mặt, quả thật hận không thể vùi đầu vào lều tìm yên tĩnh: “Mau ôm nó đi đi!”
Gân xanh nhảy lên đầy trán người phụ nữ, nhưng bà vẫn ôm nó lên, nhẹ lắc lư trong tay.
“Đừng khóc đừng khóc, chúng ta uống chút sữa trước, nhất định là đói rồi phải không.”
Cô bé đầu tiên là mơ màng nhìn người phụ nữ một chút, sau đó lập tức khóc lớn tiếng hơn nữa, khẩu âm không rõ kêu la, ẩn ẩn còn có thể nghe được phát âm tựa như “ba”.
Sau đó người phụ nữ dỗ thế nào cũng vô dụng, cho dù sữa đưa đến tận miệng, cô bé cũng không bú một miếng nào, nhưng khi bóng dáng của Mặc Tích xuất hiện trong tầm nhìn của nó, tiếng khóc của nó liền bắt đầu nhỏ đi, dáng vẻ đáng thương cực độ. Thật ra nó rất đáng yêu, tuy không tròn vo phổng phao, nhưng ít nhất mặt cũng mịn màng, không khoa trương như người phụ nữ đã nối, đối với vị ba nuôi tạm thời mà nói, có thể chăm sóc đến mức độ này đã rất vất vả.
Người phụ nữ trung niên thở dài, không còn dáng vẻ khí thế bức người vừa nãy nữa, chỉ đưa cô bé cho Mặc Tích nói: “… Cậu ôm nó đi.”
Cô bé lập tức cao hứng vung tay.
Mặc Tích trầm mặc, hồi lâu sau mới hạ giọng cực thấp: “Thời gian này tôi không thể ôm nó.”
Người phụ nữ sửng sốt, Mặc Tích không đón lấy đồ trong tay bà, nhưng cũng không cố ý che giấu tình trạng của mình, hắn xắn tay áo lên, trên cánh tay phủ từng phiến thịt thối màu đen: “Tôi bắt đầu lột da, cô biết đó.” Hắn là xà yêu, cứ ba năm sẽ lột da một lần, lại thêm tính cách âm hàn thích hẻo lánh, vốn dĩ trong tình huống bình thường hắn nên một mình trốn vào ổ lột da, nhưng bây giờ không được, chẳng qua nếu phải thường xuyên tiếp xúc với người thì sẽ rất phiền toái. Vì trong thời gian này thân thể hắn khá yếu ớt, vì bảo vệ mình, hắn sẽ tự động chế tạo ra một lượng lớn dịch độc, thậm chí ở giữa ngón tay, trên làn da, nếu không cẩn thận, người chạm vào sẽ cách cái chết không còn xa nữa.
“Cho nên tôi mang nó đến chỗ cô.” Mặc Tích đảo mắt qua cái nôi và quần áo nhỏ đặt ở góc, “Hơn nữa tốt nhất cô vẫn nên dùng nước thuốc giặt qua đồ tôi đã chạm vào… tôi đi đây.”
Cô bé chờ nửa ngày cũng không đợi được Mặc Tích chạm vào mình, ngược lại hắn càng đi càng xa, thế là nó lại khóc tối trời tối đất. Mặc Tích đi khỏi đó, quay đầu thì thấy Ân Quyết đứng không xa, hắn hơi ngẩn người một chút, sau đó trên gương mặt tái nhợt lập tức nhuộm lên chút huyết sắc và vui mừng: “Điện hạ về rồi?”
Hắn cố ý giữ khoảng cách với Ân Quyết, nhưng không ngờ Ân Quyết lại bước tới: “Ừm, đưa tay cho ta xem.”
Mặc Tích rất do dự, nhưng sau khi Ân Quyết hơi nhíu mày, hắn vẫn ngoan ngoãn sắn tay áo lên, mở lòng bàn tay ra: “Đại khái hai tháng nữa là tốt thôi.”
Ân Quyết gật đầu, tình trạng của Mặc Tích y đã biết từ năm trăm năm trước: “Gần đây rất mệt?”
Tuy Mặc Tích hiểu rõ khí sắc của mình không tốt, nhưng bị Ân Quyết vạch trần trực tiếp như vậy vẫn hơi lúng túng, hắn bất đắc dĩ xoa mặt mình oán trách: “Vì tiểu nha đầu thực sự quá ồn ào.”
Trong mắt Ân Quyết thoáng qua hơi ấm, thật ra y có thể cảm giác được, Mặc Tích rõ ràng có tình người hơn lúc mới gặp nhiều rồi.
Mặc Tích đâu phải không cho là thế, Ân Quyết trước kia lạnh đến mức như hàn băng ngàn vạn năm, chỉ một ánh mắt đã đủ làm người ta rét run, mà hàn băng bây giờ đã tan chảy thành từng dòng nước nhỏ, cho dù vẫn lạnh nhạt, nhưng đã dịu dàng hơn lúc đó không biết bao nhiêu lần.
Có lẽ thế này cũng không có gì không tốt, cho dù người làm tan hàn băng không phải là hắn.
“Tối nay có thể sẽ đổ mưa.” Ân Quyết đột nhiên ngẩng đầu nhìn mây trên trời nói.
Mặc Tích nhíu mày, sau khi phản bội hải tộc, hắn vẫn tu luyện công pháp của yêu tộc, vốn trước kia rất giỏi đối với chuyện dự đoán khí tượng, bây giờ đã trì độn đi rồi.
Môi Mặc Tích vừa mấp máy, Ân Quyết đã tỏ vẻ lý giải: “Đi làm việc đi.”
Tiểu nha đầu còn đang khóc không ngừng, tràn đầy sức lực, không có gì phải lo lắng, Mặc Tích phóng người vài cái là mất dạng.
Hiện tại vẫn chưa thể xác định liệu có còn dư chấn lớn hay không, nếu vào nhà ở thì chắc chắn không an toàn, nhưng nếu tối nay đổ mưa to thì không thể không suy nghĩ đến việc đất đá bị trôi liệu có bị sụp lún lần nữa không, nguồn nước có bị ô nhiễm không, những người bị thương liệu có truyền nhiễm bệnh tật gì không…
Tạ Vũ bận rộn xong liền khẩn cấp chạy tới chỗ Ân Quyết, còn chưa kịp nói gì đã rơi nước mắt.
Ân Quyết chỉ có thể vỗ vai cô.
Tạ Vũ nghẹn ngào, cô không thể nói với Ân Quyết, ban đầu lúc xây dựng khu an toàn đã có người nhắc đến chuyện dưới đất của huyện Lâm Sơn bị đào trộm, tiếc rằng lúc đó chuyện ngăn chặn tang thi xâm nhập mới là vấn đề chủ yếu nhất cần phải suy nghĩ, cho nên vấn đề này cũng bị gác lại, tiếp sau đó thì họ phát hiện hang động, vốn cũng nên cảnh giác, nhưng họ vẫn không làm thế, tất cả mọi người đều bận rộn tìm hiểu tang thi dị biến và nhân loại tiến hóa, thậm chí phái một số lượng đội ngũ mạnh mẽ trong huyện tăng mạnh dọn dẹp xung quanh, tranh đoạt tài liệu nghiên cứu với chính phủ…
Nhưng không ai ngờ được, trước khi quân đoàn tang thi còn chưa xuất binh, họ đã gặp phải một kiếp nạn nghiêm trọng như thế.
“Đã bao lâu không nghỉ ngơi rồi?” Ân Quyết thở dài, cũng cố gắng nói dịu dàng.
Tạ Vũ lắc đầu, tuy trong khóe mắt tràn đầy tơ máu nhưng vẫn cố chấp nói: “Không buồn ngủ, lát nữa tôi còn phải đến chỗ ông cố.”
Ân Quyết cũng không cưỡng ép gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta cũng có chuyện phải qua đó.”
Long Sùng Vũ men theo đường núi đi đến chân núi, khu biệt thự ở chân núi bị tổn hại nhẹ hơn nhà cửa ở trung tâm huyện, tuy trên tường có thể nhìn ra vết nứt nhưng dù sao vẫn chưa sụp đổ, ông bà cụ không ở trong nhà, chắc là đã theo đội cứu viện đến khu vực an toàn, Long Sùng Vũ tìm người hỏi, nửa tiếng sau mới đến quảng trường tập trung những người sống sót.
Bình thường trong khu an toàn căn bản không thấy nhiều người như thế, hiện tại hầu như chen kín cả quảng trường, bóng người nhấp nhô, không xa đó còn dựng lên lều cấp cứu, không ngừng có nhân viên mặc áo blouse ra ra vào vào, bên trong không chứa hết người bệnh, bên ngoài cũng xếp ghế, không ít người trên tay còn đeo bình truyền dịch.
Long Sùng Vũ chỉ tùy tiện đảo qua đã thấy cha mẹ mình, mẹ hắn ở dưới lều phát cháo, bà cụ cầm giá lớn nói với đám người chen chúc trước mặt: “Đừng chen, đều có, làm phiền xếp hàng, con nít đứng phía trước.” Bà vừa nói vừa hành động, bất ngờ liếc thấy Long Sùng Vũ đứng cách đó mười mét.
Thân hình Long Sùng Vũ cao lớn thon dài, anh tuấn bức người, đứng trong đám người vô cùng bắt mắt.
Bà cụ vẫy tay với hắn, Long Sùng Vũ vội bước lại chỗ bà.
Tuy bà cụ đã đứng ở đây cả nửa buổi chiều, nhưng tinh thần vẫn rốt tốt, bà nhanh chóng múc đầy một chén cháo đưa cho Long Sùng Vũ.
Hàng người xếp phía sau lập tức có người kêu lên: “A a a đằng trước có người chen ngang!”
Bà cụ thấy con tâm trạng đã tốt lên rất nhiều, lớn tiếng giải thích: “Đây là con của tôi! Con trai tôi về rồi! Mỗi người ở sau được thêm một muỗng cải mặn!”
Mọi người: “À à à!”
Long Sùng Vũ vừa muốn mở miệng, bà cụ đã ngắt lời: “Tìm ba con chơi đi! Ông ấy đang đánh cờ trong lều dưới kia, mẹ đang bận, đừng làm phiền.”
Long Sùng Vũ: “…”
Mới gặp mặt đã đuổi hắn đi rồi? Long Sùng Vũ cảm thấy giở khóc giở cười, nhưng lo lắng tích tụ trong lòng từ lúc về đến huyện đã được giải tỏa, bà cụ hiện tại cũng nghĩ thông rồi, lại cảm thấy tìm về được giá trị nhân sinh, mấu chốt là bà vui vẻ, có thể có chuyện để làm là được.
Ông cụ rõ ràng còn nhìn thoáng hơn bà cụ, ông bưng ghế nhỏ tụ lại với vài bạn cờ cùng tuổi, trước mặt họ bày một bàn cờ bị bể một góc, bị thiếu vài con tốt, họ cũng không để ý, còn đặc biệt tìm đá để thay thế.
Long Sùng Vũ lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn một lát, ăn cháo xong, ông cụ liếc nhìn hắn, ánh mắt nhanh chóng quay lại bàn cờ: “Về rồi?”
“Ừm.”
“Cậu ta đâu?”
Long Sùng Vũ khựng lại một chút, không biết có phải ông cụ cảm thấy bất mãn khi Ân Quyết không về cùng hắn không, “… Cậu ấy bị người trong nhà gọi đi, lát nữa sẽ qua.”
“Khỏi khỏi.” Ông cụ vội xua tay, bình thản nói: “Hai đứa tốt đẹp là được.”
Qua một lát… ông cụ chán ghét nhìn Long Sùng Vũ một cái: “Con còn ở đây làm gì? Người trẻ tuổi có việc của người trẻ tuổi, những lão già như chúng ta đã bước một chân vào quan tài đánh cờ cũng không được sao? Mau đi đi, đừng làm phiền!”
Long Sùng Vũ: “…”
Khóe môi Long Sùng Vũ co giật, lại không dám phản bác cha mẹ mình, thế là chỉ lặng lẽ đi.
Thời gian đổ mưa giống với Ân Quyết dự báo, sau nửa đêm quả nhiên bắt đầu có mưa rả rích, chẳng qua cả huyện cũng tranh thủ thời gian dựng lều phòng mưa và điểm an trí.
Ân Quyết có chuyện tìm lão thái gia, Long Sùng Vũ thì cùng Tạ Tín đi thu thập vật tư, dù đường núi đã đào thông, nhưng vì ngăn cản tang thi, đợi tất cả mọi người đều lùi vào khu an toàn rồi còn phải phong kín đường núi lần nữa, bọn họ bận bịu rất lâu, khi mưa dần lớn mọi người mới tản ra, chuyện canh gác sau đó không còn do họ phụ trách nữa.
Vì vội vã muốn gặp Ân Quyết, Long Sùng Vũ đi như bay, Tạ Tín chạy theo sau, không dám làm phiền, chẳng qua hắn vẫn nhìn ra được Long Sùng Vũ bất thường: “Anh Vũ, anh… anh rất lo lắng cho điện hạ sao? Ngài ấy ở chung với tiểu Vũ, bây giờ chắc đã đến bộ chỉ huy rồi.”
Long Sùng Vũ khựng lại một chút, cũng không biết tại sao, nhưng vừa rồi hắn đột nhiên cảm thấy đặc biệt hoảng hốt, cứ như nếu hắn không mau đến bên cạnh Ân Quyết, Ân Quyết sẽ biến mất. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.