Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân
Chương 110: Có sát ý
Ly Sắc Bỉ Ngạn
14/04/2017
Dạ Mặc Nhiễm nhân lúc mọi người còn bối rồi liền giả vờ đưa tay vào
trong bao để lấy đồ trong không gian ra, Phương Cẩm kiểm tra cái trán bị thương của Dạ Mặc Nhiễm, anh cẩn thận rửa sạch, sau khi dán xong băng
dính mới nhẹ nhàng thở ra
“Có ai bị thương do dây leo tạo ra hay không?”.
Trên người mỗi người ở đây đều bị thương, lớn có mà nhỏ cũng có, Kha Địch Ân cảm thấy kỳ quái vì sao Lan Dương lại hỏi như vậy “Có chuyện gì sao? Những dây leo kia rốt cục là cái gì vậy?”.
Lan Dương ánh mắt ám trầm “Tôi có một người đồng đội trên người có vết thương, sau khi bị dây leo kia quấn lấy không lâu…đã bị…”
“Ăn”
Tiểu Võ nói tiếp câu nói còn dở dang của Lan Dương “Mọi người tự lo tốt cho bản thân, nếu vết thương bị dây leo đụng phải chúng sẽ chui vào trong da, sau đó từ từ quấn lấy nội tạng, cuối cùng sẽ bị đau chết”.
Dạ Mặc Nhiễm bị ngã, đầu óc còn có chút choáng váng, nhưng khi nhớ lại cái chết của Tào Bân liền ngồi dậy kiểm tra xem trên người Phương Cẩm có bị thương hay không. Nhìn thấy lưng của Phương Cẩm bị trầy một mảng lớn, ngón tay nhịn không được mà phát run
“Tiểu Nhiễm, anh không sao, dây leo chưa đụng tới anh, nhanh cho anh kiểm tra chân cho em”.
Dạ Mặc Nhiễm ngồi im mặc cho anh kiểm tra, cậu biết nếu anh không tự kiểm tra sẽ không yên tâm. Ngoại trừ lúc ngã xe bị đụng vào đầu, thì trên người cậu cũng không có vết thương nào khác. Dạ Mặc Nhiễm kéo Phương Cẩm lên đưa lưng về phía mình, cởi áo anh ra để kiểm tra, dùng khăn mặt đã thấm sẵn nước trong hồ từng chút từng chút lau vết thương trên người anh cho đến khi trên lưng anh chỉ còn lại những dấu mờ nhạt. Sau lại xác định thấy trên người anh không còn vết thương nào mới yên tâm nằm trong lòng anh nghỉ ngơi, còn vài giờ nữa là trời sáng, trong lòng bọn họ ai cũng cầu mong trời mau sáng một chút.
Tá Thỉ nhìn Kha Địch Ân “Vì sao lại lật xe?”.
Kha Địch Ân cũng không biết vì sao lại bị lật xe chỉ có thể lắc lắc đầu, Lí Băng Băng vẫn còn nhớ rất rõ lúc cô rời khỏi xe thì nhìn thấy bánh xe bị rất nhiều dây leo quấn lấy
“Chắc là những dây keo đó quấn lấy bánh xe, nên xe mới bị lật”.
Lan Dương thần sắc ngưng trọng nhìn tiểu Võ “Cậu còn nhớ hay không, những dây leo hôm nay chúng ta gặp khác với trước kia, tốc đọ của bọn chúng nhanh hơn, còn thông minh hơn nữa, đầu tiên là lật xe sau đó lại giết người”.
Tiểu Võ dùng thanh sắt vừa nhặt được vẽ loạn trên mặt đất “Mau suy nghĩ cách để thoát thân đi, những thứ kia hình như ngửi được mùi máu, trong chúng ta hầu như ai cũng bị thương, đối với những thứ kia chính là một buổi tiệc Mãn Hán a~”.
Ánh mắt của Dư Vi chưa bao giờ rời khỏi Dạ Mặc Nhiễm, Kha Địch Ân thấy cô như vậy trong mắt chỉ có ưu thương. Mạc Đốn lắc đầu nhìn Chu Dịch, bây giờ là lúc nào mà đám người này còn lo nói chuyện yêu đương, Trương Mẫn ngồi dưới đất ôm lấy chân mình, nhìn đống lửa ánh mắt chứa đầy bối rối. Lí Băng Băng đi qua vỗ vỗ lưng cô “Đừng sợ, nhất định sẽ có biện pháp”.
Trương Mẫn nhìn đống lửa cười khổ “Tôi chỉ hy vọng lúc chết đừng quá đau đớn”.
Trương Dịch ôm Trương Mẫn vào trong ngực “Mẫn Mẫn, đang nói bậy gì đó, chúng ta cũng gần đến căn cứ rồi, yên tâm đi, sẽ không sao đâu”.
Ngoại trừ Dạ Mặc Nhiễm không có ai chú ý đến Hình Dao vẫn đang im lặng, trong lúc bị đám dây leo đuổi theo, Dạ Mặc Nhiễm bị phân tâm vì cảm nhận được có dị năng dao động liền quay đầu nhìn về phía Hình Dao. Lúc gần ngã xuống vẫn nhìn về phía Hình Dao phát hiện những dây leo tấn công về phía Hình Dao đột nhiên lại đổi hướng tấn công mục tiêu khác, mọi người lúc đó vẫn lo ứng phó với đám dây leo làm gì còn thời gian để nhìn Hình Dao hoàn toàn không bị đám dây leo tấn công. Dạ Mặc Nhiễm quay đầu nhìn về phía Phương Cẩm thấy anh nhìn mình không chớp mắt, Dạ Mặc Nhiễm cảm thấy an tâm liền nở nụ cười, ngồi lên người Phương Cẩm, ôm lấy cổ anh lại cầm lòng không được mà hôn môi anh.
Dạ Mặc Nhiễm là người muốn làm cái gì thì liền làm cái đó, Phương Cẩm lại là người ngoại trừ Dạ Mặc Nhiễm ra ai cũng không thèm để ý. Hai người liền như vậy không kiền nể ai mà hôn sâu, Tá Thỉ miệng cười đến khép không được, tiểu Võ thì che mắt lại cố tình lộ ra khe hở mà nhìn bọn họ, Dư Vi lại một bộ dáng muốn khóc, ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, Mạc Đốn không được tự nhiên quay đi chổ khác, thấy Chu Dịch đang vuốt ve lưng Trương Mẫn lại buồn bực đem tầm mắt dời về phía đống lửa. Lúc này không ai nghĩ tới một người đang kịch liệt hôn lại phóng dao về phía Hình Dao.
Hình Dao phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn bị dao cắt phải cánh tay. Hình Dao hoảng sợ nhìn Dạ Mặt Nhiễm “Cậu…cậu vì sao lại muốn giết tôi? Anh Phương…em chưa từng làm gì có lỗi với cậu ấy…sao cậu ấy lại muốn giết em?”.
Dạ Mặc Nhiễm lấy từ trong chân ra một cây chủy thủ cầm trong tay thưởng thức “Giết cô mà cũng cần lý do sao? Bổn thiếu gia muốn cô chết, thì cô phải chết”.
_________
Ngạn Ngạn: Ngày mai sẽ có tiết, cũng không biết có thể viết được bao nhiêu, cố gắng hết sức vậy
Trí nhớ con cá vàng: Ngạn Ngạn cố lên, Ngạn cố lên *bung lụa bảy màu
“Có ai bị thương do dây leo tạo ra hay không?”.
Trên người mỗi người ở đây đều bị thương, lớn có mà nhỏ cũng có, Kha Địch Ân cảm thấy kỳ quái vì sao Lan Dương lại hỏi như vậy “Có chuyện gì sao? Những dây leo kia rốt cục là cái gì vậy?”.
Lan Dương ánh mắt ám trầm “Tôi có một người đồng đội trên người có vết thương, sau khi bị dây leo kia quấn lấy không lâu…đã bị…”
“Ăn”
Tiểu Võ nói tiếp câu nói còn dở dang của Lan Dương “Mọi người tự lo tốt cho bản thân, nếu vết thương bị dây leo đụng phải chúng sẽ chui vào trong da, sau đó từ từ quấn lấy nội tạng, cuối cùng sẽ bị đau chết”.
Dạ Mặc Nhiễm bị ngã, đầu óc còn có chút choáng váng, nhưng khi nhớ lại cái chết của Tào Bân liền ngồi dậy kiểm tra xem trên người Phương Cẩm có bị thương hay không. Nhìn thấy lưng của Phương Cẩm bị trầy một mảng lớn, ngón tay nhịn không được mà phát run
“Tiểu Nhiễm, anh không sao, dây leo chưa đụng tới anh, nhanh cho anh kiểm tra chân cho em”.
Dạ Mặc Nhiễm ngồi im mặc cho anh kiểm tra, cậu biết nếu anh không tự kiểm tra sẽ không yên tâm. Ngoại trừ lúc ngã xe bị đụng vào đầu, thì trên người cậu cũng không có vết thương nào khác. Dạ Mặc Nhiễm kéo Phương Cẩm lên đưa lưng về phía mình, cởi áo anh ra để kiểm tra, dùng khăn mặt đã thấm sẵn nước trong hồ từng chút từng chút lau vết thương trên người anh cho đến khi trên lưng anh chỉ còn lại những dấu mờ nhạt. Sau lại xác định thấy trên người anh không còn vết thương nào mới yên tâm nằm trong lòng anh nghỉ ngơi, còn vài giờ nữa là trời sáng, trong lòng bọn họ ai cũng cầu mong trời mau sáng một chút.
Tá Thỉ nhìn Kha Địch Ân “Vì sao lại lật xe?”.
Kha Địch Ân cũng không biết vì sao lại bị lật xe chỉ có thể lắc lắc đầu, Lí Băng Băng vẫn còn nhớ rất rõ lúc cô rời khỏi xe thì nhìn thấy bánh xe bị rất nhiều dây leo quấn lấy
“Chắc là những dây keo đó quấn lấy bánh xe, nên xe mới bị lật”.
Lan Dương thần sắc ngưng trọng nhìn tiểu Võ “Cậu còn nhớ hay không, những dây leo hôm nay chúng ta gặp khác với trước kia, tốc đọ của bọn chúng nhanh hơn, còn thông minh hơn nữa, đầu tiên là lật xe sau đó lại giết người”.
Tiểu Võ dùng thanh sắt vừa nhặt được vẽ loạn trên mặt đất “Mau suy nghĩ cách để thoát thân đi, những thứ kia hình như ngửi được mùi máu, trong chúng ta hầu như ai cũng bị thương, đối với những thứ kia chính là một buổi tiệc Mãn Hán a~”.
Ánh mắt của Dư Vi chưa bao giờ rời khỏi Dạ Mặc Nhiễm, Kha Địch Ân thấy cô như vậy trong mắt chỉ có ưu thương. Mạc Đốn lắc đầu nhìn Chu Dịch, bây giờ là lúc nào mà đám người này còn lo nói chuyện yêu đương, Trương Mẫn ngồi dưới đất ôm lấy chân mình, nhìn đống lửa ánh mắt chứa đầy bối rối. Lí Băng Băng đi qua vỗ vỗ lưng cô “Đừng sợ, nhất định sẽ có biện pháp”.
Trương Mẫn nhìn đống lửa cười khổ “Tôi chỉ hy vọng lúc chết đừng quá đau đớn”.
Trương Dịch ôm Trương Mẫn vào trong ngực “Mẫn Mẫn, đang nói bậy gì đó, chúng ta cũng gần đến căn cứ rồi, yên tâm đi, sẽ không sao đâu”.
Ngoại trừ Dạ Mặc Nhiễm không có ai chú ý đến Hình Dao vẫn đang im lặng, trong lúc bị đám dây leo đuổi theo, Dạ Mặc Nhiễm bị phân tâm vì cảm nhận được có dị năng dao động liền quay đầu nhìn về phía Hình Dao. Lúc gần ngã xuống vẫn nhìn về phía Hình Dao phát hiện những dây leo tấn công về phía Hình Dao đột nhiên lại đổi hướng tấn công mục tiêu khác, mọi người lúc đó vẫn lo ứng phó với đám dây leo làm gì còn thời gian để nhìn Hình Dao hoàn toàn không bị đám dây leo tấn công. Dạ Mặc Nhiễm quay đầu nhìn về phía Phương Cẩm thấy anh nhìn mình không chớp mắt, Dạ Mặc Nhiễm cảm thấy an tâm liền nở nụ cười, ngồi lên người Phương Cẩm, ôm lấy cổ anh lại cầm lòng không được mà hôn môi anh.
Dạ Mặc Nhiễm là người muốn làm cái gì thì liền làm cái đó, Phương Cẩm lại là người ngoại trừ Dạ Mặc Nhiễm ra ai cũng không thèm để ý. Hai người liền như vậy không kiền nể ai mà hôn sâu, Tá Thỉ miệng cười đến khép không được, tiểu Võ thì che mắt lại cố tình lộ ra khe hở mà nhìn bọn họ, Dư Vi lại một bộ dáng muốn khóc, ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, Mạc Đốn không được tự nhiên quay đi chổ khác, thấy Chu Dịch đang vuốt ve lưng Trương Mẫn lại buồn bực đem tầm mắt dời về phía đống lửa. Lúc này không ai nghĩ tới một người đang kịch liệt hôn lại phóng dao về phía Hình Dao.
Hình Dao phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn bị dao cắt phải cánh tay. Hình Dao hoảng sợ nhìn Dạ Mặt Nhiễm “Cậu…cậu vì sao lại muốn giết tôi? Anh Phương…em chưa từng làm gì có lỗi với cậu ấy…sao cậu ấy lại muốn giết em?”.
Dạ Mặc Nhiễm lấy từ trong chân ra một cây chủy thủ cầm trong tay thưởng thức “Giết cô mà cũng cần lý do sao? Bổn thiếu gia muốn cô chết, thì cô phải chết”.
_________
Ngạn Ngạn: Ngày mai sẽ có tiết, cũng không biết có thể viết được bao nhiêu, cố gắng hết sức vậy
Trí nhớ con cá vàng: Ngạn Ngạn cố lên, Ngạn cố lên *bung lụa bảy màu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.