Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

Chương 118: Em thử xem giường này có vững chắc không?

Ly Sắc Bỉ Ngạn

15/04/2017

Nhà ông ngoại của Dạ Mặc Nhiễm cách nhà Thư Vĩ không xa, Dạ Mặc Nhiễm thích yên tĩnh nên mua một ngôi nhà ở lưng chừng núi, vì thế phòng ở của cậu ở nhà ông ngoại vẫn luôn để trống. Hiện tại, cậu hai cùng cậu út cả đại gia đình đều ở đó, Dạ Mặc Nhiễm cũng không muốn trở về, Phương Cẩm mua một khu đất xây một cái biệt thự riêng ở đó, nơi đó từng là khu đất trống một số người rất thích đánh nhau tàn nhẫn liền tụ tập ở đó. Phương Cẩm lấy số tiền đầu tiên dành dụm được mua nó, sau đó xây phòng ở, tầng thứ hai có một cửa sổ thật to, hướng về phía một cai hồ nhân tạo, mà nơi này lại nằm giữa các toàn nhà cao tầng khác có vẻ đột ngột, lại vừa đúng lúc nằm ở trong tầng bảo hộ thứ ba.

Phương Cẩm không ở đây, đàn em cũng không phải là ngồi không, chính phủ muốn trưng dụng, bọn họ lại không có bối cảnh chính trị nhưng vẫn đứng ra giữ lại phòng ở. Hiện tại thành phố B được chia ra ba thế lực, thứ nhất là chính phủ, bởi vì Thư gia cùng cậu của Dạ Mặc Nhiễm là Kỳ gia có quan hệ thân thiết hơn nữa gia sản của Kỳ gia cũng không phải nhỏ, nên trong chính phủ cũng chiếm được vị trí đứng đầu. Thứ hai là thế lực xã hội đen, một số dị năng giả đều là người của bọn họ, hơn nữa vũ khí của bọn họ có khi còn nhiều hơn cả chính phủ, hơn nữa chuyện tang thi lần này không chỉ riêng một đất nước, xảy ra việc thì có thể hướng nước khác mua vĩ khí, bọn họ còn chưa lo nổi cho mình. Nhưng ở thủ đô, tình huống lúc nào cũng hòa bình an nhàn, làm gì mà có tồn trữ vũ khí số lượng lớn, đương nhiên so vũ khí sẽ kém với những người xã hội đen quanh năm đánh giết. Thứ ba là dị năng đoàn, đây là cỗ thế lực nổi lên sau khi có tang thi bùng nổ, chủ yếu là dị năng giả đến từ bên ngoài, vừa không ảnh hưởng đến chính phủ cũng không đối địch với xã hội đen, xem như thế lực ở giữa muốn tự sinh tồn.

Cho dù là rắn mất đầu, nhưng Hổ Tử đã theo Phương Cẩm nhiều năm như vậy, nên trong tình huống mạt thế vẫn trông coi bang hội rất gọn gàng ngăn nắp, Phương Cẩm vừa về được một lúc liền biết được tình huống gần đây của bang hội, cũng sắp xếp được các bước tiếp theo phải như thế nào để sinh tồn trong thời mạt thế này. Hổ Tử đã nghe Tá Thỉ nói về chuyện của lão đại và Nhiễm thiếu gia, nhưng khi nhìn thấy lão đại nhà mình trở về một mình vẫn có chút thất vọng, trừ phi là hắn chính mắt nhìn thấy nếu không thì hắn thật không thể tin chuyện lão đại cũng Nhiễm thiếu gia đã phát triển tình cảm. Cho nên lúc Dạ Mặc Nhiễm xuất hiện ngoài cửa Hổ Tử giương miệng nữa ngày vẫn không thể lên tiếng được. Σ( ° △ °|||)

Dạ Mặc Nhiễm nhìn nhìn vào bên trong “Cẩm đâu? Anh ấy ở đâu?”.

Hổ Tử hung hăng nuốt nước miếng một cái, sau đó vù một cái chạy đi không thấy bóng dáng, sau đó là tiếng la vang dội mà cho dù đứng ở ngoài cửa cũng có thể nghe thấy

“Anh Cẩm, anh Cẩm, Nhiễm thiếu gia, là Nhiễm thiếu gia, cậu ấy tới tìm anh, Nhiễm thiếu gia tới đây tìm anh”.[⋋0⋌]

Sau đó liền thấy Phương Cẩm từ trên lầu chạy xuống, nhìn thấy Dạ Mặc Nhiễm đang đứng ngoài cửa Phương Cẩm không nói gì liền lập tức kéo cậu vào trong nhà “Đã ăn gì chưa?”.

Bỏ qua câu nói lãnh đạm của Phương Cẩm, Dạ Mặc Nhiễm nắm lấy tay Phương Cẩm không buông dùng ngữ khí quan tâm ân cần hỏi “Đã ăn, còn anh? Đã ăn cơm chưa? Chiều đã trở về, chưa nghỉ ngơi gì đúng không?”.

Phương Cẩm không nói gì mang cậu lên lầu hai, kỳ thật lầu hai không có phòng, từ thang lầu đi lên chính là một phòng trống trải, chỉ có một cái giường đơn, một bàn làm việc cùng máy tình, còn có một cái giá sách, mấy cây cột cùng một bao cát thật to, còn có một cây đàn dương cầm sau đó là một bức rèm che. Đặc biệt đơn giản, đây là lần đầu tiên Dạ Mặc Nhiễm tới chổ này. Lầu một nhìn cũng không khác gì với những biệt thự bình thường khác, cái gì nên có sẽ có, nhưng còn lầu hai có thể nói là đơn sơ, ngay cả thảm trải sàn cũng không có. Dạ Mặc Nhiễm có chút khó hiểu “Sao lại để lầu hai như vậy? Có chút giống một tầng hầm ở nước ngoài, cũng có chút phong cách”.



Phương Cẩm không nói gì, đến bên bàn làm việc ngồi xuống tiếp tục xem văn kiện. Tuy nói là xã hội đen nhưng cũng không phải chỉ có đánh nhau tranh giành địa bàn hoặc nội bộ tranh đấu, có một số việc cần xử lý cũng không đơn giản hơn những nghiệp vụ ở các công ty là bao. Nhất là hai năm nay Phương Cẩm đang từ từ chuyển đổi việc làm ăn ra sáng, bị sự kiện tang thi nháo như vậy, sự việc phải giải quyết ngày càng nhiều. Dạ Mặc Nhiễm nhìn mớ văn kiện trên bàn đã cao như một cái núi nhỏ, cậu tuy không phải không biết xử lý mấy thứ này, nhưng cậu không thích tiếp xúc với mấy thứ này, âm nhạc vẫn đơn giản hơn.“Cẩm, em ở lại đây với anh được không?”.

Phương Cẩm mãi lo nhìn văn kiện đầu cũng không thèm nâng lên một chút “Được”.

Dạ Mặc Nhiễm nhìn chung quanh đánh giá một phen “Mấy thứ ở đây nên tăng thêm một ít, còn có giường đơn đổi thành giường đôi đi. Phương Cẩm lúc này mới ngẩn đầu nhìn Dạ Mặc Nhiễm “Được, sáng mai liền kêu người đi mua”.

Dạ Mặc Nhiễm mỉm cười nhìn anh “Ngu ngốc, còn cần đợi đến ngày mai sao, trong không gian của em cái gì là không có”.

Phương Cẩm gật gật đầu lại cúi đầu tiếp tục làm việc, mặc Dạ Mặc Nhiễm tùy ý an bài, lấy giường lớn ra khỏi không gian, sau đó là tủ quần áo lớn, ghế sô pha thật mềm, bộ sách mà cậu ưa thích. Ngoài ý muốn lại phát hiện phía sau bức màn là một cửa sổ thủy tinh, Dạ Mặc Nhiễm vui vẻ hơn nữa ngày, lấy ra thảm để thay thảm trải giường cùng rèm che, đem đàn dương cầm để bên cửa sổ, còn có xích đu, cậu thích nhất mà ngồi trên xích đu vừa phơi nắng vừa đọc sách. Bận việc cả ngày, lầu hai vốn trống rỗng bị Dạ Mặc Nhiễm để đầy đồ vào, thoạt nhìn làm cho người ta có thêm cảm giác ấm áp. Phương Cẩm buông bút, nhìn người nào đó đang vui vẻ ngồi trên xích đu.

“Nghỉ ngơi”.

Dạ Mặc Nhiễm lập tức đi đến bên giường nằm xuống, một tay chống đầu một tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh “Đến đây, tối nay chúng ta thử xem giường này có vững chắc hay không, trong không gian của em còn ba cái giường lớn nữa, nếu không vững chắc chúng ta liền đổi cái khác” ╮(^ω^)╭

Phương Cẩm tắt đèn lớn mở đèn ngủ ra, nằm lên giường kéeo Dạ Mặc Nhiễm ôm vào trong lòng “Ngoan ngoãn nghỉ ngơi”.

Dạ Mặc Nhiễm cũng chỉ là đùa với Phương Cẩm, cậu biết anh đã bận việc từ chiều đến giờ nên cũng không thể lại quấn quít lấy anh làm vận động, bản thân buổi chiều cũng chưa ngủ đủ vì cảm thấy thiếu chút gì đó, hiện tại nằm trong lòng Phương Cẩm nghe hương vị quen thuộc, cảm nhận được độ ấm làm cậu an tâm, mỏi mệt lập tức đánh úp lại, không đầy một lát liền nặng nề ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook