Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân
Chương 77: Mì ăn liền là trắng trợn dụ hoặc
Ly Sắc Bỉ Ngạn
14/04/2017
Dạ Mặc Nhiễm luôn nghỉ ngơi lúc này mới nhớ đến bọn người tiểu Võ vẫn
chưa ăn gì. Lấy một ly cháo đưa cho tiểu Võ, tiểu Võ cũng tự xem mình
như đầu bếp mà làm nóng ly cháo. Lấy thêm ra một túi bánh quy lớn cùng
một chai nước đưa cho Phúc đội trưởng “Thức ăn của bọn tôi cũng không
còn nhiều, cái này xem như cám ơn mọi người đã cho bọn tôi đi cùng”.
Bọn họ ăn bột đã hơn nữa tháng nay, nên những thứ Dạ Mặc Nhiễm đưa đúng là vô cũng hấp dẫn. Nhưng Phúc đội trưởng vẫn không biết có nên nhận hay không. Tiểu Võ nhìn thấy Phúc đội trưởng chần chờ không dám nhận liền lấy những thứ trong tay Dạ Mặc Nhiễm đưa cho Phúc đội trưởng
“Được rồi, được rồi đây là tấm lòng của bọn tôi, tuy rằng các anh chỉ là thuận tiện giúp đỡ, anh cứ nhận đi cũng không thể để thầy Tề cùng những người kia chết đói được”.
Phúc đội trưởng cũng không tiếp tục từ chối, chất phác cười cười
“Vậy thật cám ơn,sau này về đến căn cứ tôi sẽ trả lại cho các cậu”.
Tiểu Võ cười không trả lời đem cháo đã được làm nóng đưa cho Dạ Mặc Nhiễm, sau đó nhìn vào những thứ trong bao rồi hỏi Dạ Mặc Nhiễm
“Mặc Nhiễm tôi ăn cái gì đây?”.
Dạ Mặc Nhiễm ăn hai miếng cháo thì nghe câu hỏi của tiểu Võ liền dùng ánh mắt đầy kỳ quái nhìn tiểu Võ
“Trong bao có cái gì thì ăn cái đó, chẳng lẽ cậu muốn tôi hóa phép ra những món ăn trong bao không có để đưa cho cậu sao”.
Tiểu Võ chỉ chỉ vào gói mì, chỉ nghĩ đến thôi đã muốn chảy nước miếng. Món này khi còn học đại học ăn đến phát ngán, nhưng trong thời buổi mạt thế này lại là món ăn xa xỉ. Hơn nữa món này Dạ Mặc Nhiễm cũng không ăn được mình ăn chắc cũng không sao ~(‾▿‾~)
“Tôi có thể ăn cái này sao?”.
Dạ Mặc Nhiễm nhìn thoáng qua liền đưa tay vào trong bao liền có thêm hai chai nước, lại không nói gì tiếp tục ăn ly cháo của mình. Tiểu Võ lấy ra một chai nước làm nóng rồi ngâm mì đưa cho Lan Dương, sau đó tự ngâm mì cho chính mình. Mùi hương từ mì tỏa ra làm những người trong xe đã đói càng thêm đói. Bọn họ thật muốn nói tiểu Võ cậu ăn xong có thể chừa lại nước súp cho bọn tôi uống một ngụm không. Bọn họ gần một tháng chưa ăn được thức ăn gì có muối.
Tiểu Võ ăn uống no đủ bắt đầu thoải mái vuốt cái bụng căng tròn. Lúc này Tề Nhạc cháu trai của thầy Tề nghi hoặc hỏi
“Tiểu Võ, thức ăn của các người sao còn nhiều như vây? Các người lấy ở đâu? Chẳng lẽ chổ các người ở tang thi bùng nổ trễ sao?”.
Dạ Mặc Nhiễm lúc này mới đưa mắt đáng giá Tề Nhạc, tiểu Võ thì cười một tiếng rồi nói
“Chúng tôi từ thành phố S tới đây,đường đi rất gian khổ thức ăn đã ăn hết từ sớm rồi, sau đó quen biết một ít bạn lại lựa chọn đi bằng đường thủy nên cũng tiết kiệm được thêm một ít thức ăn. Hơn nữa trong những người đó có một người là không gian dị năng giả, thức ăn là người đó cho chúng tôi khi tách nhau ra, bất qua thức ăn cũng chỉ còn bấy nhiêu thôi”.
Tề Nhạc gật gật đầu không hỏi thêm gì nữa, thầy Tề lại hỏi tiểu Võ
“Vậy các cậu có hẹn gặp nhau tại căn cứ không? Nếu cậu gặp lại người bạn là không gian dị năng giả có thể hỏi cậu ấy cho tôi lấy một ít máu để nghiên cứu không?”
“Nghiên cứu? Nghiên cứu cái gì?”
Tiểu Võ có chút đề phòng nhìn thầy Tề, nếu vào thời điểm bình thường bọn họ có thể xem như là những người có đặc dị công năng, nếu bị phát hiện chắc chắn sẽ bị bắt lại để nghiên cứu từ đầu đến chân, nhưng hiện tại là thời điểm gì chứ bọn họ vẫn còn muốn nghiên cứu mấy cái này sao?Thầy Tề nhìn gương mặt của tiểu Võ cũng đoán được hiện tại cậu đang suy nghĩ cái gì nên cười cười nói
“Cậu đừng hiểu lầm,tôi chỉ muốn thông qua tế bào máu làm một chút nghiên cứu, tôi chỉ muốn tìm xem có phương pháp nào giúp người bình thường cũng có thể trở thành dị năng giả hay không, tôi cũng là người duy nhất nghiên cứu về vấn đề này”.
Tiểu Võ nga một tiếng “Vậy nếu gặp được cậu ấy tôi sẽ nói, còn đồng ý hay không là chuyện của cậu ấy”
Tiểu Võ đem bao đặt lên đùi mình rồi nói “Mặc Nhiễm,cậu nằm nghỉ một chút đi”.
Dạ Mặc Nhiễm cũng không khách khí với tiểu Võ, chỉ có nghỉ ngơi điều dưỡng mới có thể nhanh chóng khôi phục tinh thần lực, hoàn cảnh hiện tại ác liệt như vậy đương nhiên phải để bản thân ngủ thật thoải mái rồi. Cử động thân thể trên chiếc ghế dài rồi nằm xuống cái bao được đặt trên đùi của tiểu Võ. Phía sau xe tải có ba cái ghế dài, cái ở giữa hơi ngắn một chút, hai cái còn lại hơi dài hơn. Tiểu Võ cùng Dạ Mặc Nhiễm ngồi ở cái ghế ngắn ở giữa, Lan Dương, Tào Bân cùng một binh sĩ nữa nằm bên trái, còn ba người của thầy Tề thì nằm bên phải. Phúc đôi trưởng cùng Vạn Xuân thì trải một cái áo lớn bằng da rắn trên mặt đất để ngồi gác đêm. Những người trên xe liền im lặng như vậy mà ngủ đi, khoảng bốn năm giờ sáng Dạ Mặc Nhiễm bộng nhiên ngủ không yên, liên tục lăn qua lộn lại, tiểu Võ tưởng Dạ Mặc Nhiễm cảm thấy khó chịu bèn chuẩn bị nâng Dạ Mặc Nhiễm dậy để nhìn xem, tiểu Võ vừa động Dạ Mặc Nhiễm liền mở mắt ngồi dậy “Mặc Nhiễm, có chuyện gì vậy?”.
Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu, rõ ràng ngủ không ngon giấc, vừa định nằm xuống thì nhìn thấy Tào Bân có chút kỳ quái “Tiểu Võ trên người của Tào Bân hình như có cái gì đó “.
Tiểu Võ đứng lên đi lại gần Tào Bân một chút liền hoảng sợ vội đánh thức Tào Bân dậy rồi kéo số dây leo đang vây lấy Tào Bân, động tĩnh vừa rồi đánh thức những người trên xe, Tào Bân cũng biết sắp bị đám dây đó quấn đến không thở được
“Đây là cái gì?Sao lại có ở trên xe?”
Thầy Tề nhặt lên mớ dây leo bị tiểu Võ vứt trên mặt đất, đeo kính lên dưới ánh đèn lờ mờ quan sát dây leo thật cẩn thận
“Đây khẳng định là dây Kê Huyết, tên thường gọi là dây Huyết, là một họ dây leo thông thường”.
Thật vất vả mới kéo được đám dây leo đáng ghét này ra khỏi người Tào Bân, lúc này Tào Bân mệt đến cả người đều là mồ hôi
“Vậy sao bọn chúng lại có mặt trên xe,còn quấn trên người của tôi,có loại dây leo nào mọc nhanh như vậy sao?”.
Phúc đội trưởng lúc này cũng cảm thấy kỳ quái ” Cậu có cảm thấy chổ nào khó chịu hay không?’.
Tào Bân lắc đầu “Không, chỉ là khi nãy xém chút bị chúng xiết cổ chết”
Nhìn sắc trời cũng không sai biệt lắm, Phúc đội trưởng đứng lên duỗi người “Nếu mọi người đều đã tỉnh vậy chúng ta tranh thủ đi về căn cứ càng sớm càng tốt”.
Xe lại lần nữa khởi động, mọi người ngồi ngay ngắn trên xe cẩn thận đề phòng bốn phía.
________Ta vẫn là dấu gạch_________
nhà của ngẫu hiện tại chỉ là ngôi nhà vừa mới vừa nhỏ chắc có thể tránh qua đợt bão này… *lạy trời* mong cho nhà mới này đừng bị như nhà cũ… còn nhà của các bạn khác mong các bạn có thể yên bình vượt qua được đợt bão này và quay lại với ngẫu cũng những người iu đam, SA_YA … iu các bạn *ôm hun*
Trí nhớ con cá vàng: *bày đồ cúng*thắp nhang* cầu trời qua bão …
Bọn họ ăn bột đã hơn nữa tháng nay, nên những thứ Dạ Mặc Nhiễm đưa đúng là vô cũng hấp dẫn. Nhưng Phúc đội trưởng vẫn không biết có nên nhận hay không. Tiểu Võ nhìn thấy Phúc đội trưởng chần chờ không dám nhận liền lấy những thứ trong tay Dạ Mặc Nhiễm đưa cho Phúc đội trưởng
“Được rồi, được rồi đây là tấm lòng của bọn tôi, tuy rằng các anh chỉ là thuận tiện giúp đỡ, anh cứ nhận đi cũng không thể để thầy Tề cùng những người kia chết đói được”.
Phúc đội trưởng cũng không tiếp tục từ chối, chất phác cười cười
“Vậy thật cám ơn,sau này về đến căn cứ tôi sẽ trả lại cho các cậu”.
Tiểu Võ cười không trả lời đem cháo đã được làm nóng đưa cho Dạ Mặc Nhiễm, sau đó nhìn vào những thứ trong bao rồi hỏi Dạ Mặc Nhiễm
“Mặc Nhiễm tôi ăn cái gì đây?”.
Dạ Mặc Nhiễm ăn hai miếng cháo thì nghe câu hỏi của tiểu Võ liền dùng ánh mắt đầy kỳ quái nhìn tiểu Võ
“Trong bao có cái gì thì ăn cái đó, chẳng lẽ cậu muốn tôi hóa phép ra những món ăn trong bao không có để đưa cho cậu sao”.
Tiểu Võ chỉ chỉ vào gói mì, chỉ nghĩ đến thôi đã muốn chảy nước miếng. Món này khi còn học đại học ăn đến phát ngán, nhưng trong thời buổi mạt thế này lại là món ăn xa xỉ. Hơn nữa món này Dạ Mặc Nhiễm cũng không ăn được mình ăn chắc cũng không sao ~(‾▿‾~)
“Tôi có thể ăn cái này sao?”.
Dạ Mặc Nhiễm nhìn thoáng qua liền đưa tay vào trong bao liền có thêm hai chai nước, lại không nói gì tiếp tục ăn ly cháo của mình. Tiểu Võ lấy ra một chai nước làm nóng rồi ngâm mì đưa cho Lan Dương, sau đó tự ngâm mì cho chính mình. Mùi hương từ mì tỏa ra làm những người trong xe đã đói càng thêm đói. Bọn họ thật muốn nói tiểu Võ cậu ăn xong có thể chừa lại nước súp cho bọn tôi uống một ngụm không. Bọn họ gần một tháng chưa ăn được thức ăn gì có muối.
Tiểu Võ ăn uống no đủ bắt đầu thoải mái vuốt cái bụng căng tròn. Lúc này Tề Nhạc cháu trai của thầy Tề nghi hoặc hỏi
“Tiểu Võ, thức ăn của các người sao còn nhiều như vây? Các người lấy ở đâu? Chẳng lẽ chổ các người ở tang thi bùng nổ trễ sao?”.
Dạ Mặc Nhiễm lúc này mới đưa mắt đáng giá Tề Nhạc, tiểu Võ thì cười một tiếng rồi nói
“Chúng tôi từ thành phố S tới đây,đường đi rất gian khổ thức ăn đã ăn hết từ sớm rồi, sau đó quen biết một ít bạn lại lựa chọn đi bằng đường thủy nên cũng tiết kiệm được thêm một ít thức ăn. Hơn nữa trong những người đó có một người là không gian dị năng giả, thức ăn là người đó cho chúng tôi khi tách nhau ra, bất qua thức ăn cũng chỉ còn bấy nhiêu thôi”.
Tề Nhạc gật gật đầu không hỏi thêm gì nữa, thầy Tề lại hỏi tiểu Võ
“Vậy các cậu có hẹn gặp nhau tại căn cứ không? Nếu cậu gặp lại người bạn là không gian dị năng giả có thể hỏi cậu ấy cho tôi lấy một ít máu để nghiên cứu không?”
“Nghiên cứu? Nghiên cứu cái gì?”
Tiểu Võ có chút đề phòng nhìn thầy Tề, nếu vào thời điểm bình thường bọn họ có thể xem như là những người có đặc dị công năng, nếu bị phát hiện chắc chắn sẽ bị bắt lại để nghiên cứu từ đầu đến chân, nhưng hiện tại là thời điểm gì chứ bọn họ vẫn còn muốn nghiên cứu mấy cái này sao?Thầy Tề nhìn gương mặt của tiểu Võ cũng đoán được hiện tại cậu đang suy nghĩ cái gì nên cười cười nói
“Cậu đừng hiểu lầm,tôi chỉ muốn thông qua tế bào máu làm một chút nghiên cứu, tôi chỉ muốn tìm xem có phương pháp nào giúp người bình thường cũng có thể trở thành dị năng giả hay không, tôi cũng là người duy nhất nghiên cứu về vấn đề này”.
Tiểu Võ nga một tiếng “Vậy nếu gặp được cậu ấy tôi sẽ nói, còn đồng ý hay không là chuyện của cậu ấy”
Tiểu Võ đem bao đặt lên đùi mình rồi nói “Mặc Nhiễm,cậu nằm nghỉ một chút đi”.
Dạ Mặc Nhiễm cũng không khách khí với tiểu Võ, chỉ có nghỉ ngơi điều dưỡng mới có thể nhanh chóng khôi phục tinh thần lực, hoàn cảnh hiện tại ác liệt như vậy đương nhiên phải để bản thân ngủ thật thoải mái rồi. Cử động thân thể trên chiếc ghế dài rồi nằm xuống cái bao được đặt trên đùi của tiểu Võ. Phía sau xe tải có ba cái ghế dài, cái ở giữa hơi ngắn một chút, hai cái còn lại hơi dài hơn. Tiểu Võ cùng Dạ Mặc Nhiễm ngồi ở cái ghế ngắn ở giữa, Lan Dương, Tào Bân cùng một binh sĩ nữa nằm bên trái, còn ba người của thầy Tề thì nằm bên phải. Phúc đôi trưởng cùng Vạn Xuân thì trải một cái áo lớn bằng da rắn trên mặt đất để ngồi gác đêm. Những người trên xe liền im lặng như vậy mà ngủ đi, khoảng bốn năm giờ sáng Dạ Mặc Nhiễm bộng nhiên ngủ không yên, liên tục lăn qua lộn lại, tiểu Võ tưởng Dạ Mặc Nhiễm cảm thấy khó chịu bèn chuẩn bị nâng Dạ Mặc Nhiễm dậy để nhìn xem, tiểu Võ vừa động Dạ Mặc Nhiễm liền mở mắt ngồi dậy “Mặc Nhiễm, có chuyện gì vậy?”.
Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu, rõ ràng ngủ không ngon giấc, vừa định nằm xuống thì nhìn thấy Tào Bân có chút kỳ quái “Tiểu Võ trên người của Tào Bân hình như có cái gì đó “.
Tiểu Võ đứng lên đi lại gần Tào Bân một chút liền hoảng sợ vội đánh thức Tào Bân dậy rồi kéo số dây leo đang vây lấy Tào Bân, động tĩnh vừa rồi đánh thức những người trên xe, Tào Bân cũng biết sắp bị đám dây đó quấn đến không thở được
“Đây là cái gì?Sao lại có ở trên xe?”
Thầy Tề nhặt lên mớ dây leo bị tiểu Võ vứt trên mặt đất, đeo kính lên dưới ánh đèn lờ mờ quan sát dây leo thật cẩn thận
“Đây khẳng định là dây Kê Huyết, tên thường gọi là dây Huyết, là một họ dây leo thông thường”.
Thật vất vả mới kéo được đám dây leo đáng ghét này ra khỏi người Tào Bân, lúc này Tào Bân mệt đến cả người đều là mồ hôi
“Vậy sao bọn chúng lại có mặt trên xe,còn quấn trên người của tôi,có loại dây leo nào mọc nhanh như vậy sao?”.
Phúc đội trưởng lúc này cũng cảm thấy kỳ quái ” Cậu có cảm thấy chổ nào khó chịu hay không?’.
Tào Bân lắc đầu “Không, chỉ là khi nãy xém chút bị chúng xiết cổ chết”
Nhìn sắc trời cũng không sai biệt lắm, Phúc đội trưởng đứng lên duỗi người “Nếu mọi người đều đã tỉnh vậy chúng ta tranh thủ đi về căn cứ càng sớm càng tốt”.
Xe lại lần nữa khởi động, mọi người ngồi ngay ngắn trên xe cẩn thận đề phòng bốn phía.
________Ta vẫn là dấu gạch_________
nhà của ngẫu hiện tại chỉ là ngôi nhà vừa mới vừa nhỏ chắc có thể tránh qua đợt bão này… *lạy trời* mong cho nhà mới này đừng bị như nhà cũ… còn nhà của các bạn khác mong các bạn có thể yên bình vượt qua được đợt bão này và quay lại với ngẫu cũng những người iu đam, SA_YA … iu các bạn *ôm hun*
Trí nhớ con cá vàng: *bày đồ cúng*thắp nhang* cầu trời qua bão …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.