Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Chương 28: Xuất phát

A Tê Tê

12/11/2020

Ở cửa là ai? Chính là Thu Lâm còn được cưng chiều trước đó. Thu đại minh tinh coi như là lần đầu tiên nhìn thấy nhân sĩ cao tầng. Khuôn mặt khẩn trương đến trắng bệch.

Nhưng cố tình biểu lộ của ả dừng ở trong mắt mọi người lại thành vẫn còn tình cảm với Cố Kim Nguyên, hai bên so ra đang quyết định, lưỡng lự.

Chu Nguyên chỉ vào Thu Lâm: “Đây là nhân chứng tôi tìm được.” Hắn liếc mắt nhìn Thu Lâm một cái, cảnh cáo trong mắt chỉ có hai người hiểu.

“Tôi… tôi làm chứng!” Thu Lâm nắm chặt váy mình. Bụng có hơi khó chịu. “A Nguyên, anh ấy muốn vứt bỏ Tiểu Giai, miệng vết thương của Giai Giai chậm chạp không chịu lành, tôi khuyên ảnh Ô hu hu…” Dường như đau lòng quá mức, Thu Lâm bụm mặt nhẹ giọng khóc nức. Ả vốn là diễn viên mà, năm đó bởi vì lần đầu khóc vô cùng xinh đẹp trong một bộ phim mà trở nên nổi tiếng.

Đàn ông trong phòng hội nghị chiếm đa số, nghe thấy tiếng khóc như thế tự nhiên trong lòng đồng tình nhiều hơn. Ánh mắt nhìn Cố Kim Nguyên cũng tràn ngập thất vọng.

Cố Kim Nguyên đã hết hy vọng. Ông ta ngơ ngác nhìn con gái cơ hồ không đứng nổi, bụng cô đã xẹp xuống, khuôn mặt tiền tụy giờ rành rành hiện ra trước mặt ông ta.

Cố Giai nhẹ nâng đâu, nhìn về phía người mà mình gọi là “cha” hai mươi mấy năm. Hiện tại người này, cô thật sự không biết. Có cảm giác thoải mái vì sống sót qua tai nạn. Cố Giai cười cười. Dạ dày sôi trào, cổ họng tràn đầy máu tanh mùi rỉ sắt. Nội tạng sớm héo tàn, thối rữa, rốt cuộc không kiên trì nổi nữa.

Máu theo khóe miệng chảy xuống, càng lúc càng nhiều, cô cũng không lau đi, chỉ nhìn người đàn ông đó chăm chú.

“Nhanh lên, nó hộc máu! Nhanh tìm bác sĩ!” Cố Kim Nguyên cuống cuồng muốn bước qua. Nhưng những người bên Cố Giai giữ chặt lấy ông ta. Ai biết cái người thâm độc này còn muốn bày trò gì nữa chứ.

“Cầu xin mấy người! Cứu nó đi!” Cố Kim Nguyên không ngừng dập đầu, đó là con gái ông ta, ông đã biết.

“Cầu mấy người! Là lỗi của tôi, đều tại tôi! Các người cứu nó đi mà.” Thân thể mập mạp làm thế nào cũng không giãy ra được. “Giai Giai, Giai Giai cha là cha của con, con không được có chuyện gì.”

Đến khi hối hận, đã muộn rồi.

Toàn thân Cố Giai run bần bật, máu tràn từ miệng nhiễm đỏ quần áo trên người cô. Đây là Mục Siêu đặc biệt lấy ra cho cô. Để cô trông có vẻ dễ nhìn một chút.

…..

Cố Kim Nguyên bị lưu đày, ông ta thừa nhận hành vi phạm tội của mình. Trước khi đi, ông ta liếc nhìn sang phía Thu Lâm và bụng của ả. Có lẽ đứa nhỏ đó không lưu lại được. Cũng tốt, cùng làm bạn với con gái bên kia thôi.

Quyền lực bị cướp đoạt, cái gì cũng không còn, mới hiểu ra cần quý trọng thì đã muộn màng.

Cố Giai đi rất an tường. Mục Miêu Miêu trong lễ tang đơn sơ của cô vẫn rất im lặng.

Tần Miên cùng Giản Thành dùng dị năng hỏa thiêu thi thể cô. Tâm tình mọi người thoáng trầm trọng không ít. Nhưng biểu tượng linh vật mới ra đời Mục Miêu Miêu ngược lại khiến mọi người giảm đi áp lực. Đứa nhỏ là một bé con phấn điêu ngọc mài, trừ bỏ trời sinh có thứ đồ tai cùng đuôi thú manh vô cùng, mềm mềm khiến người ta ôm xong liền không muốn buông tay.

Vì thế bao gồm bên “Lôi Đình”, tất cả mọi người đều đến đặt một chân, hai người cha mới tân hôn còn chưa đủ, còn có cha nuôi mẹ nuôi, chị gái anh trai…..

Nhưng mới chỉ một tháng, Mục Siêu rốt cuộc phát hiện tốc độ lớn lên của nhóc con này rất kinh người! Vừa được sinh ra ngày đầu tiên, mắt đã mở ra được nhưng vẫn còn bình thường, nào ngờ đến ngày thứ năm, nhóc cư nhiên đã biết bò, động tác này ở đứa trẻ ngoài tám tháng mới có thể bé cư nhiên lại làm được. Miêu Miêu so với những đứa nhỏ khác siêu nhanh, có lẽ là do trong thân thể có gen động vật họ mèo, chỉ là lúc dùng hai chân đi đường tương đối chậm. Trong thời gian này có rất nhiều chuyện thú vị, nhưng sẽ nhắc lại sau.

Bởi vì bé Miêu Miêu. Thời gian mọi người xuất phát bị dời lại gần một tháng. Còn viên đá màu đỏ đã được Chu Nguyên bí mật đưa đến căn cứ Tây Bắc. Nó liền với căn cứ Tây Nam nơi Mục Siêu đã chết đi ở kiếp trước. Lúc Thẩm Sâm nghe được tin tức này thì lo lắng nhìn Mục Siêu một cái, nào ngờ Tiểu Mộc đầu thập phần bình tĩnh, trở về lều cũng không có gì xảy ra.

….

Một tuần sau.

Mục Siêu ôm lấy Mục Miêu Miêu đã có thể bò được rất nhanh dưới sự đưa tiễn của Giản Thành cùng đám người liên quan bên Lôi lão đại, mang theo đồng đội của mình rời căn cứ.

Căn cứ B thị cùng với khi bọn họ đến vẫn y thế, trước cửa một hàng ngũ thiệt dài, mỗi người đều xanh xao vàng vọt, nhìn vào căn cứ với ánh mắt tràn ngập hy vọng. Nhưng bọn Mục Siêu bết rất rõ, Rất nhanh nhân số trong căn cứ sẽ bão hòa, nên sẽ không cần nhiều người thường như thế nữa. Gánh nặng đè lên căn cứ quá lớn, nếu như căn cứ P thị bên kia tìm được kho gạo được che giấu thì hoàn hảo rồi, hai căn cứ có thể giúp đỡ nhau, nhưng còn nếu tuyến đường đó bị đứt gãy, vậy thì những người này chỉ càng khiến căn cứ đi về hướng diệt vong. Cho dù là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, đến cứu giúp, khi đó, cũng chỉ có thể chọn lựa người có tay nghề độc nhất mà thôi.

Tám người tiến về phía trước, đội ngũ “Phệ Huyết” đột nhiên có thêm một nhóc nhỏ ồn ào, sau đó cậu nhóc với làn da bị phơi thành màu cổ đồng từ trong đám người chui ra. Một bên chạy một bên hô to tên Tô Viện.

Nhóc đó là ai, đương nhiên là tiểu đồng học Đỗ Minh người vô cùng kiên định theo đuổi Tô Viện đến cùng.

Bởi vì một câu nói của Thẩm Sâm, Đỗ Minh dám vào “Phệ Huyết”, tuy hiện giờ chỉ là một nhân viên hậu cần. Nhưng lại vô cùng dẻo dai, đầu óc cũng thông minh. Bất quá đôi khi đụng đến một chuyện thì trở nên cực kỳ ngốc nghếch.

“Tô Viện! ~~”

“Tô Viện ~~~ ”

Tiếng hô không hề nhỏ, không ít người xếp hàng đều nhìn về phía này. Tô Viên càng thêm bối rối, ngay cả Giản Thành đội trưởng của ‘Phệ Huyết’ cũng không khỏi đỡ trán, tiểu tử này bình thường cử chỉ khôn khéo lắm mà, sao giờ nhìn ngu thế không biết.

Không thể không dừng bước, nhìn về phía hai người cha cùng chú vừa mới nhận lộ ra nụ cười chế nhạo, mặt Tô Viện đỏ tưng bừng.

Bất quá rất nhanh liền cháy luôn, bởi vì Đỗ Minh chạy đến mạnh mẽ hôn cô nhóc một cái, là môi! Là hôn môi đó! Đây là nụ hôn đầu của lão nương a!!! Nội tâm Tô Viên rít gào, cả người lại giống như tượng đá.

“Tô Viện, em chờ tui nha, tui nhất định sẽ tìm em!” Đỗ Minh tháo vòng cổ xuống, đây là ông trước đó đưa lại cho cậu, nói là đồ gia truyền cho con dâu trong nhà. Kim Tương Ngọc mỹ lệ được làm theo kiểu thủ công cổ truyền được Đỗ Minh đeo lên cổ Tô Viện. “Là đồ gia truyền nhà tui đó! Đừng đánh mất nha. Mang nó vào thì em coi như là vợ tui rầu. Hiện giờ tui là người thường, nhưng tui nhất định sẽ trở thành không bình thường, à không tui sẽ đuổi kịp em. Hic ~ ”

Đỗ Minh đã không còn biết phải nói gì, bắt đầu nói năng lộn xộn, giọng nói cũng mang theo tiếng khóc nức nở.

Tô Viện vốn là đưa tay muốn từ chối lại nghe tiếng hấp mũi của đối phương, đành thôi. Tựa hồ cảm giác có người khiến mình vướng bận cũng khá ổn.



Đỗ Minh ôm chặt lấy Tô Viện. Hai người không ai nói gì. Những người chung quanh cũng không phát ra tiếng động nào. Đều dùng ánh mắt thiện ý nhìn đôi tiểu tình nhân này.

“Đừng để bị thương đó, phải nhớ đi tìm tôi.” Vuốt viên ngọc trên cổ. Ánh mắt Tô Viện cực kỳ ôn nhu.

Duỗi tay ra nhẹ nhàng xoa xoa cậu nhóc cao hơn mình một cái đầu. Tô Viện quyết đoán xoay người, hướng về phía đồng đội của mình mà đi. Bọn họ đều cần phải trưởng thành.

Mục Siêu cầm lấy tay nhỏ của Miêu Miêu, quơ quơ về phía Tô Viện. Cả nhà cùng nhau đi trên con đường về hướng Bắc.

…….

Mạt thế bắt đầu được hai tháng. Số người càng lúc càng giảm. Dựa theo công tác thống kê của chính phủ, toàn cầu có gần hai phần ba người biến thành tang thi.

Mà từ tin tức đáng tin truyền ra, nước Mỹ là quốc gia có chủ nghĩa anh hùng, nhà nào cũng có súng ống, nhưng dị năng giả thì ngược lại không xuất hiện nhiều. Đối với tang thi sơ cấp, súng của họ có thể nhắm chuẩn xác mười con, khiến cho ai cũng nghĩ bản thân mình là chúa cứu thế. Khu vực hoạt động của nhân loại càng ngày càng lớn. Tiếng súng vừa vang lên, đưa tới một đống lớn, sau đó mọi người cùng chém giết tang thi. Nhưng từ trận mưa đỏ về sau, cấp bậc của tang thi bắt đầu toàn diện thăng lên. Súng đối với bọn nó trở nên vô dụng, một tiếng súng vang lên, đưa tới một thi triều nhỏ, trong đó tang thi cấp E chiếm hơn nửa, nhưng cũng đủ giết chết đám người có thói quen chỉ dựa vào súng đạn. 

Nhìn tiếp khu mười một, nơi này tuy nơi này ít dân cư tôn trọng tinh thần võ sĩ đạo, ngược lại tiêu diệt tang thi khá tốt. Tuy rằng thủ đô hành chính đã hoàn toàn rơi vào tay giặc, nhưng nhờ các tư tưởng trong Anime phát huy một cách kỳ diệu, rất nhanh liền cản được tang thi triều cùng công kích của tang thi cấp cao. Nhân dân mười một so với nước Mỹ thì tốt hơn nhiều. (X: Khu mười một: chỉ Cộng hòa nhân dân TH thành lập ngày 1-10-1949)

Đấu trang dân tộc đương nhiên là không cần phải nói. Hơn nữa quan hệ với Trung Quốc lại hữu hại. Hai bên đối với nghiên cứu virus tang thì luôn tìm hiểu cùng nhau. Còn phái nhân viên mỗi bên đến căn cứ quan sát, học tập trao đổi. Đợi đến khi Mục Siêu tới nơi, dĩ nhiên là nhìn thấy một đám tóc vàng mắt xanh da trắng lượn qua lượn lại.

Các quốc gia đều có khó khăn đồng thời cũng có cách giải quyết.

Nhưng chân chính biết được nguồn gốc của virus, Mục Siêu hiểu được, không chỉ một nhà bọn họ. Sở nghiên cứu có nhiều loại người như thế. Dựa theo sở trường lúc đó mà nói, tất cả mọi người cầm tài liệu liên quan hoặc là mảnh đá đỏ trở về quốc gia của mình tiến hành nghiên cứu, nhưng đá đỏ vì bốc hơi rất nhanh, hiện giờ đại khái cũng chưa tìm ra được biện pháp nào.

Tảng đá đỏ ở núi Trường Bạch rốt cuộc là thứ gì, ai cũng không biết.

…..

Xuất phát đến B thị, nhất định phải đi qua địa bàn căn cứ P thị.

Vì muốn rèn luyện nên tang thi chung quanh đó ngược lại biết rất rõ. Mà việc cấp bách bây giờ của họ là khiến Thẩm Lộ cùng Kiều Viễn vừa mới gia nhập đội ngũ phải mau chóng tiến cấp.

“Nha… nha…” Mục Phi Ly tiểu đồng học (cũng chính là Miêu Miêu ~ về phần tên truyện sẽ có một chương phiên ngoại đặc biệt viết ra ~) duỗi cánh tay nhỏ đang cầm bánh trong lòng ra ngoài khua khoắn. Chỉ mới có một tuần mà cậu nhỏ này cư nhiên đã có thể ăn chút thức ăn lỏng, điều này làm cho nhóm ba ba cực kỳ vui mừng. Đỡ mệt.

Mục Siêu cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai. “Sao thế Miêu Miêu?” Thiệt mềm thiệt đã mà ~

Lấy ra sữa bò, cái đầu nhỏ lắc lắc né tránh. Hai người cha nhìn nhau không biết con trai nhỏ muốn gì. Chị gái cùng anh trai Tô Viện cùng Tô Hàng mới nhận đỡ trán, thật là hai tên làm cha ngu ngốc mà.

“Cha lớn, Miêu Miêu hẳn là muốn thứ kia trên xe đó mà.” Trên xe Mục Siêu có treo một hình nhân gỗ, nhóc con này rất năng động, cho nên Tô Hàng đoán em trai muốn thứ đó (về phần sao lại gọi là cha lớn, cũng sẽ có phiên ngoại ~).

Tô Viện nhướn mi, cô dùng giác quan thứ sáu cảm thấy không đơn giản như vậy. Bản thân Miêu Miêu là kỳ tích, phản ứng hiện giờ cũng sẽ không giống những đứa con nít bình thường khác.

“Chắc là muốn chúng ta đi về hướng này?” Suy nghĩ của Thẩm Sâm cùng Tô Viện như nhau. Hai người trăm miệng một lời. Chuyển tay lái, hướng về con đường bên phải. Hai chiếc xe cao to đi trên đường nhỏ quả thật không thuận lợi chút nào.

Chỉ thấy Phi Ly vỗ tay nhỏ, cười đến nỗi đôi mắt to cũng nheo lại thành trăng khuyết. Đạp lên chân Mục Siêu đang gắng giữ nhảy đến vui vẻ.

Tần Miên lái theo phía sau. Kiều Viễn cùng Thẩm Lộ ngồi ghế sau. Nhìn chiếc phía trước quẹo bên phải, Tần Miên nhanh chóng đuổi theo. Thẩm Lộ ánh mắt u oán nhìn xe của anh trai. Hức ~ cậu cũng muốn ngồi chung với bé bánh bao có tai mèo manh manh mừ QAQ! Sờ sờ bóp bóp nhéo nựng gì đó chắc sẽ rất sướng à nghen (đồng học tiểu Thẩm có loại ý tưởng này thì Thẩm đại đại cả đời cũng sẽ không cho cậu ôm Miêu Miêu đâu!)

Xe chạy như bay lướt qua hai hàng cây dương bên đường, ở mạt thế, thực vật cũng ít nhiều sẽ biến dị. Những cây dường này trông vô cùng cao to. Bạch Dương chưa bao giờ nghiêng thân giờ phút này lại uốn cong khúc giữa, lộ ra hai hàng cây đang tụ hợp ở chính giữa, từng phiến từng phiến lá cây to dài che đi ánh nắng mặt trời, tầng tầng lớp lớp bóng ma che rợp mặt đường.

Không biết vì sao, Mục Siêu có loại cảm giác đi qua hài cốt của một con thú to lớn. Phía trước là đường trống trải, lại vì bóng tối mà không nhìn rõ được. Đen nhánh không biết là gì.

…….

Thẩm Sâm lái xe cẩn thận mười phần, Phi Ly cũng không lộn xộn. Oa ở trong lòng Mục Siêu ngoan ngoãn uống sữa.

Doc theo đường đi, thân cây dương hình như càng lúc càng cứng cáp, ánh nắng mặt trời đã khó xuyên thấu qua lá cây và thân cây để tiến vào. Hai chiếc đèn xe vì lý do an toàn đã tháo ra. Giống như một cái nhà giam kín mít. Mọi người không biết đường này thông đến đâu, nhưng họ không thể quay lại được nữa.

Thẩm Sâm tỏ ý kêu Tần Miên quay đầu chạy đi, nhưng phát hiện đằng trước xuất hiện một mảnh sương mù màu tím. Sương mù kéo tới quá đột ngột, màu sắc cũng kỳ dị, không ngừng tỏa ra. Hỏa dị năng của Tần Miên đã đến đỉnh phong của cấp bốn. Màu lửa trở thành màu trắng của gạo, ôn hòa trong trẻo ngược lại rất dễ nhìn, cũng chỉ khi cô dùng lửa đốt đồ vật thì mới biết uy lực của ngọn lửa đó. Cho nên nếu như phía trước đã không còn đường, trực tiếp để Tần Miên thiêu cây thành đường là được, dị năng của Kiều Viễn cũng có thể giúp bọn họ thoát khỏi chỗ này.

Lòng Mục Siêu phức tạp, bánh bao nhỏ không biết nói cũng không nghe hiểu căn bản là không rõ lựa chọn vậy là đúng hai sai.

“Phi nhi rốt cuộc biết cái gì đây?” Vuốt ve một chút tóc đã mọc ra của bé con, tai thú nho nhỏ tinh tế có màu đen. Nhẹ nhàng bóp bóp cái tai thú của bé Phi, bé con vì ngứa lỗ tai liền dùng nắm tay nhỏ dụi dụi, còn ngửa đầu cọ cọ tay Mục Siêu. Giống hệt chú mèo nhỏ.  

“Cha lớn, đưa Miêu Miêu cho con đi.” Tô Viện vươn tay với bé. Phi Ly từ trong lòng Mục Siêu chuyển sang vòng tay của Tô Viện.

Tô Hàng cũng là trẻ con, lấy ra đồ chơi cùng em trai mới nhận chơi đến vui vẻ. Sau xe một mảnh an vui tốt đẹp.

“Không có gì đâu.” Thẩm Sâm vươn một bàn tay ra, xoa xoa Mục Siêu không biết đang nghĩ gì. “Nó là con trai của chúng ta, em phải tin tưởng nó.”

………

Mười phút sau, chỗ trước đèn xe xuất hiện một người. Người đó quơ quơ chiếc đèn pin trong tay, hô to kêu bọn họ dừng lại. Mọi người đều nghi hoặc, Thẩm Sâm chậm rãi dừng xe trước người nọ.

Nhìn rất quen mắt, người này bọn họ từng gặp qua. Là một thành viên trong đội Trương Tĩnh. Cũng là một sinh viên.



“Trời? Mấy người nhìn quen ghê ta.” Thiếu niên kích động như gặp được đồng hương.

“Phía trước có chuyện gì?”

“Đội của bọn tôi hạ trại ở phía trước. Mấy anh cũng là tình cờ rơi vào chỗ quái này hả. Chúng ta có thể giúp đỡ nhau nha.” Thiếu niên rất dẻo miệng. Nhưng ai ở trên xe cũng nhận ra áp lực khủng hoảng trong lòng cậu nhóc này.

Thẩm Sâm quay đầu nhìn Mục Siêu, như là đang hỏi - - đi cùng cậu ta không?

Tuy rằng không muốn nhìn thấy cái tên cặn bã cùng đóa bạch liên hoa kia, nhưng Mục Siêu vẫn gật đầu - - đi theo, coi bọn họ muốn làm gì.

Nhiều người đương nhiên là tốt hơn rồi hứ ~ chờ có nguy hiểm còn có thể để bọn họ lên trước mà. Mục tiểu gia ác ý nghĩ.

Thiếu nhiên ngồi vào xe Thẩm Sâm, miệng cứ luyên thuyên nói không chịu ngưng, đại khái là rốt cuộc cũng có người nói chuyện với cậu rồi. Bất quá Phi Ly người gặp người thích vẫn hứng ánh mắt của cậu ta nhiều nhất.     

Mạt thế còn đem một đứa bé mới đẻ á? Thật sự là sẽ có một đứa con nít còn bú sữa ôi trời. Bé Phi Ly bị phán định là một chủng loại hi hữu hướng về phía thiếu niên phun mấy cái bong bóng nhỏ. Sau đó tiếp tục uống sữa của mình.

“Các anh có sữa bò à.” Thiếu niên khiếp sợ. Thứ này ở mạt thế hỗn loạn này chẳng khác nào tiền tài trời ạ. Tô Viện cảnh giác nhìn ánh mắt của vị khách không mời này. Phát hiện trong mắt đối phương vẫn vô cùng trong sáng, trong lòng cũng hơi yên tâm.

Thiếu niên đột nhiên sờ loạn khắp người mình, miệng còn cằn nhằn “Để đâu rồi ta? Mình nhớ là mới giấu đi thôi, để đâu rồi trời?”

“Mèn ơi! Tìm được rồi!” Một bao cây bánh

nghiếng răng được lôi ra. “Tôi thấy bé con hình như đang mọc răng, giờ răng trẻ con dày nhanh lắm nghen, nên sớm làm cho thẳng đẹp chớ. Này cho nhóc đó, coi như quà gặp mặt.” Đem bánh bích quy nhét vào tay Tô Viện, lỗ tai cùng cái đuôi bị che giấu của tiểu Phi Ly lặng lẽ giật giật. Sau đó tiểu Phi Ly nhìn thiếu niên cười.

“Trời trời nhóc cười với tôi kìa!” Thiếu niên hoảng loạn vừa đến ngồi ở ghế sau, hiển nhiên là đã quên nhiệm vụ của bản thân.

Mục Siêu nhìn thân hình gầy gò của thiếu niên. Hơi bất đắc dĩ, còn có thể cười với Thẩm Sâm, tâm tính của cậu nhóc này tốt thật.

Bởi vì đối phương giấu khẩu phần lương thực, Mục Siêu cố ý dùng một bao bích quy cùng một bịch jambon để trao đổi.

Chờ đến khi bọn họ vất vả đạt nhận thức chung. Rốt cuộc cũng đã đến nơi đóng quân của thiếu niên chính là đội do Trương Tĩnh dẫn đầu.

………

Tác giả có lời muốn nói: hệ thống khẩn cấp!

Phó bản ẩn [Rừng cây kỳ bí] mở ra

Thỉnh người chơi chuẩn bị tốt việc chiến đấu!

Khác: bởi vì người chơi hoàn thành [phó bản B thị]

Cho nên nhiệm vụ ẩn 4 sửa thành [Kết cục của Lâm Thiến Thiến]

Thỉnh người chơi chú ý hoàn thành

Dưới đây là tiểu kịch trường của bánh bao nhỏ

Phi Ly: sao người khác có mẹ và ba, con lại chỉ có hai người ba (mặt ngây thơ)

Mục Siêu: con có thể kêu cha nhỏ là mẹ mà ~ XD

Thẩm Sâm (đột nhiên xuất hiện): em xác định anh là mẹ? (nhìn Phi Ly cười) Miêu Miêu ngoan, ai là mẹ nào?

Phi Ly (nhìn về phía Mục Siêu): Mẹ ơi! Muốn ( ̄︶ ̄*)) ôm một cái

Mục Siêu: QAQ con trai… Ta là ba

Phi Ly (vẫn như cũ hướng về phía Mục Siêu): Mẹ ơi ( ̄︶ ̄*)) ôm cái đi ~, tay mỏi quá à.

Vì không muốn tay con trai mỏi, Mục Siêu vẫn là ôm lấy Tiểu Phi Ly.

Ở nơi không thấy, Tiểu Phi Ly giơ chữ V về phía Thẩm Sâm. Thẩm Sâm cầm chocolate trong tay giơ giơ với Tiểu Phi….

Tô Hàng: ( ̄_ ̄|||) cha nhỏ thật ngốc mà

Tô Viện: ╮( ̄▽ ̄ “)╭ biết là được rồi, đừng nói ra chớ.   

Hoàn ~

X: Mục Siêu luôn tự nhận mình là cha lớn, nhưng thật chất chẳng ai gọi cậu ta là cha lớn cả =.=

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook