Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống
Chương 588: Bánh Trôi nhỏ
Lưu Li Chi
29/08/2022
Bắt đầu từ giây phút này, từ tận đáy lòng Tần Nhất đã coi Trạch Ninh là em trai của mình.
Tay Tần Nhất xoa xoa đầu hắn rất dễ chịu, đây là cảm giác trước nay hắn chưa từng có, nhưng hắn rất thích.
"Đói bụng không?" Tần Nhất nghĩ Trạch Ninh hẳn là đói bụng, sức ăn của gia hỏa này cô vẫn còn nhớ.
"Đói." Hai mắt Trạch Ninh lóe sáng, hắn quả thật đói bụng, hơn nữa còn đói rất lâu rồi, nhưng lúc đó Tần Nhất còn đang ngủ, hắn không định đi quấy rầy cô.
"Cậu có thể ăn đồ chín không, hay vẫn muốn ăn sống?" Tần Nhất lôi kéo Trạch Ninh ngồi xuống, sau đó hỏi.
Trạch Ninh cũng biết nhân loại là ăn đồ chín, không giống với bọn hắn, nói thật, hắn rất có hứng thú với thực phẩm chín.
"Tôi muốn thử một lần." Trạch Ninh chớp chớp mắt mèo, con ngươi màu đỏ cực đẹp, đáng thương lại đáng yêu.
"Được, có thể, nhưng ăn không được thì không cần miễn cưỡng, ăn sống cũng không sao." Giọng nói của Tần Nhất dịu dàng, khiến Trạch Ninh cảm thấy ấm áp.
Tần Nhất từ không gian lấy ra một hộp sữa bò, tuy rằng cô vẫn không thích cái mùi vị này như cũ, thế nhưng cũng uống được một đoạn thời gian rồi, đã thành thói quen. Mà thói quen này là do người đàn ông kia ép buộc cô uống mà dưỡng thành.
Đầu mày cuối mắt Tần Nhất bỗng nhiên toát ra sự dịu dàng, nghĩ đến Vân Hoán, lòng cô liền mềm thành một mảnh.
Nói đến, đã lâu rồi cô không thấy anh, cũng không biết lần này cô và Ổn Ổn trốn ra căn cứ, anh có tức giận hay không.
"Tiểu Thất, cậu đang nghĩ tới ai?" Cảm giác của Trạch Ninh rất nhạy bén, hắn cảm nhận được Tiểu Thất đang nghĩ tới một người vô cùng quan trọng. Bởi vì người đó, cả người Tiểu Thất đều thay đổi.
"Tôi á, tôi đang nghĩ tới anh rể cậu, sau này cậu sẽ biết anh ấy."
Tần Nhất lại xoa xoa đầu Trạch Ninh, sau đó lấy ra một hộp sữa bò đưa cho hắn: "Thử đi, xem có thích uống không?"
Trạch Ninh nhận lấy uống một ngụm nhỏ, mùi sữa thơm nhàn nhạt, không hề khó uống. Hắn lại nhấp thêm một ngụm lớn, nhìn dáng vẻ ấy của Trạch Ninh, Tần Nhất liền biết là hắn thích.
"Uống từ từ, tôi đi nấu cơm."
Tần Nhất sắp xếp xong cho Trạch Ninh, sau đó đi tới phòng bếp, tâm tình khó được lúc tốt nên Tần Nhất chuẩn bị làm nhiều đồ ăn ngon một chút.
Đang nghĩ xem nên làm món gì thì tiếng gõ cửa vang lên, mắt phượng ngưng lại, đến vào lúc này, sẽ là ai?
Nghĩ nghĩ, Tần Nhất vẫn đi mở cửa.
Ngoài cửa, Hoàng Oanh dẫn theo một đứa bé trai có chút rụt rè đứng đợi.
Khi nhìn thấy Tần Nhất, ánh mắt Hoàng Oanh sáng lên, sau đó nở nụ cười.
Thời gian dài ăn không đủ no khiến cô ấy thoạt nhìn vừa gầy vừa nhỏ, nhưng quần áo trên người chỉnh tề sạch sẽ, khuôn mặt thanh tú, cười lên như thế lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, vô cùng đáng yêu.
"Anh, anh đã đỡ hơn chưa?" Trong mắt Hoàng Oanh toát lên sự lo lắng, nhưng càng nhiều hơn là cảm kích cùng sùng bái. Nếu không phải có Tần Nhất, có lẽ bọn họ đã không thể trở về.
Hoàng Oanh là cô gái nhỏ hiểu chuyện, cô biết Tần Nhất không có nghĩa vụ cứu bọn họ, thế nhưng thiếu niên ấy không chỉ lớn lên xinh đẹp, mà tâm còn rất mềm, rất ấm áp, khiến cho người ta an tâm, lại nhịn không được muốn tới gần.
Cho nên vừa ngủ một giấc dậy, việc đầu tiên cô làm là tính toán thời gian, thấy không sai biệt lắm liền dẫn em trai tới cảm ơn Tần Nhất.
"Bánh Trôi nhỏ, đây là ân nhân cứu mạng chị, em nói lời cảm ơn anh ấy với chị nhé. Hộp sữa vừa nãy em uống cũng là anh ấy cho đó." Hoàng Oanh lôi kéo tay em trai mình, dịu dàng nói.
Bánh Trôi nhỏ nhìn qua không quá bốn năm tuổi, dáng vẻ cũng vừa gầy vừa nhỏ, xanh xao vàng vọt, nhưng đôi mắt to sáng ngời rất có thần. Tuy có chút rụt rè, nhưng nhìn là một đứa bé ngoan.
Nghe thấy chị gái nhắc tới sữa bò, cậu bé nhịn không được liếm liếm đầu lưỡi, sau đó nãi thanh nãi khí nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh trai lớn đã cứu chị em, cũng cảm ơn sữa bò của anh trai lớn ạ."
Tay Tần Nhất xoa xoa đầu hắn rất dễ chịu, đây là cảm giác trước nay hắn chưa từng có, nhưng hắn rất thích.
"Đói bụng không?" Tần Nhất nghĩ Trạch Ninh hẳn là đói bụng, sức ăn của gia hỏa này cô vẫn còn nhớ.
"Đói." Hai mắt Trạch Ninh lóe sáng, hắn quả thật đói bụng, hơn nữa còn đói rất lâu rồi, nhưng lúc đó Tần Nhất còn đang ngủ, hắn không định đi quấy rầy cô.
"Cậu có thể ăn đồ chín không, hay vẫn muốn ăn sống?" Tần Nhất lôi kéo Trạch Ninh ngồi xuống, sau đó hỏi.
Trạch Ninh cũng biết nhân loại là ăn đồ chín, không giống với bọn hắn, nói thật, hắn rất có hứng thú với thực phẩm chín.
"Tôi muốn thử một lần." Trạch Ninh chớp chớp mắt mèo, con ngươi màu đỏ cực đẹp, đáng thương lại đáng yêu.
"Được, có thể, nhưng ăn không được thì không cần miễn cưỡng, ăn sống cũng không sao." Giọng nói của Tần Nhất dịu dàng, khiến Trạch Ninh cảm thấy ấm áp.
Tần Nhất từ không gian lấy ra một hộp sữa bò, tuy rằng cô vẫn không thích cái mùi vị này như cũ, thế nhưng cũng uống được một đoạn thời gian rồi, đã thành thói quen. Mà thói quen này là do người đàn ông kia ép buộc cô uống mà dưỡng thành.
Đầu mày cuối mắt Tần Nhất bỗng nhiên toát ra sự dịu dàng, nghĩ đến Vân Hoán, lòng cô liền mềm thành một mảnh.
Nói đến, đã lâu rồi cô không thấy anh, cũng không biết lần này cô và Ổn Ổn trốn ra căn cứ, anh có tức giận hay không.
"Tiểu Thất, cậu đang nghĩ tới ai?" Cảm giác của Trạch Ninh rất nhạy bén, hắn cảm nhận được Tiểu Thất đang nghĩ tới một người vô cùng quan trọng. Bởi vì người đó, cả người Tiểu Thất đều thay đổi.
"Tôi á, tôi đang nghĩ tới anh rể cậu, sau này cậu sẽ biết anh ấy."
Tần Nhất lại xoa xoa đầu Trạch Ninh, sau đó lấy ra một hộp sữa bò đưa cho hắn: "Thử đi, xem có thích uống không?"
Trạch Ninh nhận lấy uống một ngụm nhỏ, mùi sữa thơm nhàn nhạt, không hề khó uống. Hắn lại nhấp thêm một ngụm lớn, nhìn dáng vẻ ấy của Trạch Ninh, Tần Nhất liền biết là hắn thích.
"Uống từ từ, tôi đi nấu cơm."
Tần Nhất sắp xếp xong cho Trạch Ninh, sau đó đi tới phòng bếp, tâm tình khó được lúc tốt nên Tần Nhất chuẩn bị làm nhiều đồ ăn ngon một chút.
Đang nghĩ xem nên làm món gì thì tiếng gõ cửa vang lên, mắt phượng ngưng lại, đến vào lúc này, sẽ là ai?
Nghĩ nghĩ, Tần Nhất vẫn đi mở cửa.
Ngoài cửa, Hoàng Oanh dẫn theo một đứa bé trai có chút rụt rè đứng đợi.
Khi nhìn thấy Tần Nhất, ánh mắt Hoàng Oanh sáng lên, sau đó nở nụ cười.
Thời gian dài ăn không đủ no khiến cô ấy thoạt nhìn vừa gầy vừa nhỏ, nhưng quần áo trên người chỉnh tề sạch sẽ, khuôn mặt thanh tú, cười lên như thế lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, vô cùng đáng yêu.
"Anh, anh đã đỡ hơn chưa?" Trong mắt Hoàng Oanh toát lên sự lo lắng, nhưng càng nhiều hơn là cảm kích cùng sùng bái. Nếu không phải có Tần Nhất, có lẽ bọn họ đã không thể trở về.
Hoàng Oanh là cô gái nhỏ hiểu chuyện, cô biết Tần Nhất không có nghĩa vụ cứu bọn họ, thế nhưng thiếu niên ấy không chỉ lớn lên xinh đẹp, mà tâm còn rất mềm, rất ấm áp, khiến cho người ta an tâm, lại nhịn không được muốn tới gần.
Cho nên vừa ngủ một giấc dậy, việc đầu tiên cô làm là tính toán thời gian, thấy không sai biệt lắm liền dẫn em trai tới cảm ơn Tần Nhất.
"Bánh Trôi nhỏ, đây là ân nhân cứu mạng chị, em nói lời cảm ơn anh ấy với chị nhé. Hộp sữa vừa nãy em uống cũng là anh ấy cho đó." Hoàng Oanh lôi kéo tay em trai mình, dịu dàng nói.
Bánh Trôi nhỏ nhìn qua không quá bốn năm tuổi, dáng vẻ cũng vừa gầy vừa nhỏ, xanh xao vàng vọt, nhưng đôi mắt to sáng ngời rất có thần. Tuy có chút rụt rè, nhưng nhìn là một đứa bé ngoan.
Nghe thấy chị gái nhắc tới sữa bò, cậu bé nhịn không được liếm liếm đầu lưỡi, sau đó nãi thanh nãi khí nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh trai lớn đã cứu chị em, cũng cảm ơn sữa bò của anh trai lớn ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.