Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 274: Bệnh thủy đậu? Bệnh di truyền gia tộc?

Lưu Li Chi

03/08/2021

Lúc Tần Nhất thu thập xong đi ra ngoài, mấy người Lâm Thanh ngủ ở trong phòng khách cũng đã tỉnh dậy. Tửu lượng của đám người này quả thật không tệ, tối hôm qua uống nhiều như vậy, ngủ một giấc tỉnh dậy tinh thần đã sáng láng như thường.

Lâm Thanh nhìn thấy Tần Nhất đi tới, nhe hàm răng trắng ra cười với Tần Nhất: "Nhất Nhất, chào buổi sáng, tối hôm qua ngủ như thế nào?"

Lâm Bạch cũng ôn hòa hỏi thăm: "Có đau đầu không?"

Lông mày thanh tú của Tần Nhất nhướn lên, đám người này thấy toàn thân cô nổi nốt đỏ thế mà lại không kinh ngạc? Ánh mắt nhìn sang Vân Hoán đang ngồi ngay ngắn ở trêи ghế sô pha, trong lòng chợt ấm áp.

Là anh.

Mắt phượng nhu hòa, khóe miệng hơi cong lên: "Cũng không tệ lắm, đúng rồi, Trần Triệt đâu?"

Tần Nhất giật giật cổ tay, ngọn lửa nóng bỏng trong mắt phượng bốc cháy, tựa hồ có thể thiêu đốt người nhìn.

Lâm Bạch nghĩ đến "quốc bảo" Triệt gia còn đang tê liệt nằm vật trêи giường, ho khan một tiếng, trong mắt hồ ly hẹp dài mang theo ý cười: "Còn đang nằm dài trêи giường, tối qua lão đại bảo tôi bồi Triệt gia uống hết một bình rượu đế, bây giờ cũng không biết đã tỉnh hay chưa."

Tần Nhất không nghĩ tới Vân Hoán đã giúp cô báo thù, đột nhiên giống như được uống một ly cacao nóng. Bao lâu rồi cô không cảm nhận được loại ấm áp này, tuy nhỏ nhưng lại ấm lòng.

Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo liền xuất hiện, Trần Triệt mang theo khuôn mặt nhăn nhó đau khổ lảo đảo đi tới, đập vào mắt đầu tiên chính là hai đôi mắt gấu mèo 0.0

Vừa nhìn thấy Tần Nhất, Trần Triệt không chút nghĩ ngợi liền xông tới, trong giọng nói có chút nho nhỏ oán trách: "Tiểu gia hỏa, cậu nhìn kiệt tác của cậu nè, đôi mắt mỹ lệ của gia, cậu phải chịu trách nhiệm với gia."



Tần Nhất lạnh nhạt đẩy khuôn mặt đang muốn dí sát tới của Trần Triệt ra, ánh mắt lưu chuyển, nguy hiểm nói: "Vậy sao, tôi lại thấy rất đẹp, có muốn tôi lại gia công thêm một chút cho Triệt gia hay không?"

Trần Triệt nhớ tới sức lực mạnh mẽ của Tần Nhất, vội vàng lui lại mấy bước, nhanh chóng bảo vệ mặt mình. Lúc này anh ta mới thấy được trêи mặt Tần Nhất xuất hiện đầy nốt đỏ, ngay cả trêи mu bàn tay trắng nõn kia cũng có.

"Ai nha má ơi, tiểu gia hỏa cậu làm sao vậy, bệnh thủy đậu à?" Trần Triệt kinh ngạc hỏi.

Sở Sở xách làn váy chậm rãi đi xuống, một đầu tóc dài xõa tung, trêи gương mặt tinh xảo mang theo lo lắng: "Em trai Nhất Nhất làm sao thế, không phải là bệnh thủy đậu thật đấy chứ? Nếu đúng là vậy thì không xong rồi."

"Lão đại, Đại Bạch hai người cách xa Nhất Nhất ra một chút, hai người chưa bị bệnh thủy đậu, nếu như bị lây sẽ không tốt. Thế này đi, bệnh thủy đậu tôi đã từng bị, tôi tới gần em trai Nhất Nhất sẽ không sao cả, để tôi chăm sóc cho em ấy." Trong giọng nói của Sở Sở chứa đầy sự quan tâm, thoạt nhìn rất giống chị gái dịu dàng quan tâm em trai nhỏ.

Nhưng Tần Nhất vẫn thấy được nụ cười trêи nỗi đau của người khác và điên cuồng kɧօáϊ ý dưới đáy mắt cô ta. Khóe miệng Tần Nhất hiện lên một vòng cung trào phúng: "Không cần."

Sở Sở còn muốn nói điều gì, Tần Hàn Vũ bước chân ưu nhã chậm rãi đi tới, mắt phượng đa tình thâm thúy lại mê người, khẽ mỉm cười: "Đây không phải bệnh thủy đậu, mà là dị ứng với cồn."

"Mẹ tôi cũng có thể chất giống như vậy, bà hoàn toàn không thể uống rượu, một ngụm liền gục. Sang ngày thứ hai, toàn thân từ trêи xuống dưới sẽ xuất hiện vết đỏ, Sở Sở tiểu thư không cần lo lắng."

Không biết có phải ảo giác của Tần Nhất hay không, giọng điệu khi gọi một tiếng "tiểu thư" của Tần Hàn Vũ dường như có chút nặng, có lẽ là do mẹ anh ta Tôn Chỉ Lan có thể chất giống như cô.

Trong lòng Tần Hàn Vũ cũng có chút kinh ngạc, thể chất dị ứng với cồn của mẹ anh ta thật ra có chút đặc thù, nó là một loại bệnh di truyền gia tộc, bà ngoại anh ta cũng có loại thể chất này. Không ngờ tới Tần Nhất cũng có loại thể chất này, trái lại là một loại duyên phận.

Sở Sở đang ồn ào một trận nháy mắt liền đỏ mặt, một tiếng "tiểu thư" kia của Tần Hàn Vũ đương nhiên cô ta cũng cảm nhận được, đầu ngón tay hơi dùng sức, vẫn giữ nguyên nụ cười như cũ, trong ánh mắt mang theo may mắn: "Thì ra là thế, tôi không nghĩ tới trường hợp đó, nhưng không phải bệnh thủy đậu thì tốt, bằng không em trai Nhất Nhất lớn lên đẹp như vậy, khuôn mặt mà bị hủy sẽ không tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook