Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống
Chương 291: Cảm ơn Vân Hoán
Lưu Li Chi
03/08/2021
Vệ Liêu vô cùng kϊƈɦ động, hốc mắt đều có chút ẩm ướt. Là ông trời nghe được lời khẩn cầu của anh ta sao? Anh ta đã nói mà, thiếu niên tốt đẹp như vậy làm sao có thể cứ vậy mà chết đi chứ.
Vẻ mặt Tần Nhất nhu hòa, giống như mặt hồ yên ả nổi lên nhàn nhạt gợn sóng: "Anh nói, Hoán ca vẫn luôn đi tìm tôi?"
"Đúng vậy." Vệ Liêu nhẹ gật đầu: "Ba tháng qua, anh ta vẫn luôn tìm em, em đã đi đâu?"
Thật ra thì không chỉ tiểu đội Vân Hoán đang tìm Tần Nhất, mà người đàn ông tên Trần Triệt cũng đang tìm cô, Hàn Vũ cũng thế.
Tần Nhất cười yếu ớt: "Không có gì, chỉ là tìm một chỗ dưỡng thương."
Vệ Liêu nghe xong Tần Nhất bị thương, lập tức có chút khẩn trương: "Em bị thương? Hiện tại đã tốt lên chưa?"
Tần Nhất nhẹ gật đầu: "Tốt hơn nhiều." Ấn tượng của cô với Vệ Liêu không kém, người thanh niên này vẫn luôn rất quan tâm cô, cho dù là ở trong Thanh Phong trại hay là hiện tại, trêи người anh có một loại hơi thở ấm áp, khiến cho người ta nhịn không được tới gần.
"Vậy thì tốt." Vệ Liêu nghe xong nhẹ nhàng thở ra, cảm giác được ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái của Vương Chí đang ở một bên, gương mặt trắng noãn hơi đỏ, có phải anh ta biểu hiện quá rõ ràng rồi không?
Tần Nhất còn muốn hỏi thêm, một trận thanh âm "ọc ọc ọc" truyền đến. Vương Chí có chút lúng túng gãi gãi đầu, hì hì cười ngốc, trong lòng lại sầu muốn chết. Sao anh ta có thể ở trước mặt thần tượng mà thất thố như vậy chứ!
"Vừa vặn tôi cũng đói bụng, tôi nấu cơm cho." Tần Nhất như làm ảo thuật lấy ra từng nguyên liệu nấu ăn.
Hiện tại không gian của cô không cần che giấu nữa, dị năng giả song hệ hiện tại tuy rằng hiếm có, nhưng cũng đang dần dần nhiều lên. Không cần che dấu không gian, đối với Tần Nhất mà nói thì thuận tiện hơn rất nhiều.
Vương Chí vẻ mặt sùng bái nhìn Tần Nhất, anh ta nhớ Tần Nhất công tử hình như là dị năng giả hệ băng, hiện tại lại có cả hệ không gian, đó chính là song hệ dị năng! Quả nhiên không hổ là thần tượng của anh ta.
Tần Nhất không hiểu được suy nghĩ trong đầu Vương Chí, hơi chút nhíu mày, cô kiên nhẫn nói với Vương Chí: "Không cần sốt ruột, tôi nấu cơm rất nhanh."
Cô cho rằng hán tử trước mặt đang vô cùng đói bụng, đôi mắt tỏa sáng của anh ta thật sự không khác mấy chú chó to đang đợi ăn.
Mắt Vương Chí càng sáng hơn, ai nha má ơi, thần tượng hóa ra lại là người ôn nhu như vậy. Trong nháy mắt, Vương Chí đã trở thành một trong số các fan si mê Tần Nhất.
Tiểu Lam thoải mái làm ổ trong lòng Tần Nhất, nữ nhân ngu xuẩn quả thực ôn nhu hơn nhiều, nó cũng cảm giác được. Nhưng cũng không thể nói là ôn nhu, mà là âm u mờ mịt trong lòng đã giảm bớt đi rất nhiều, đang mở lòng đón ánh sáng mặt trời ấm áp.
Giờ phút này, nó rất cảm ơn Vân Hoán. Nó đã chứng kiến đời trước của Tần Nhất trôi qua ra sao, cô gái nhỏ run lẩy bẩy trong đống tuyết, cô gái nhỏ bị mẹ ruột coi như chó mà xích lại, vết thương khắp người, lòng tràn đầy lệ khí mà trọng sinh, Tần Nhất. Bởi vì Vân Hoán, vì sự dịu dàng ấm áp của anh, khiến vết thương kia chậm rãi khép lại.
Trong trời đông giá rét, không có gì so với ăn một lẩu càng hoàn mỹ hơn. Tay nghề của Tần Nhất rất tuyệt, Vương Chí và Vệ Liêu ăn đến bụng căng tròn mà vẫn thỏa mãn.
"Thần tượng, tay nghề của cậu thật sự là quá tuyệt vời." Vương Chí xoa xoa bụng, duỗi ngón tay cái với Tần Nhất.
Tần Nhất cho Tiểu Lam ăn một viên kẹo, hỏi ra miệng vấn đề lúc trước mình chưa kịp hỏi: "Hai người ở chỗ này làm nhiệm vụ à, kế tiếp dự định đi đâu?"
Vệ Liêu chưa kịp trả lời, Vương Chí đã nhanh miệng đoạt trước. Ai da, có cơ hội tiếp cận thần tượng, anh ta sẽ không nhường đâu.
Vệ Liêu tuy bị Vương Chí cướp lời, nhưng anh cũng không giận, mỉm cười nhìn hai người họ.
Vẻ mặt Tần Nhất nhu hòa, giống như mặt hồ yên ả nổi lên nhàn nhạt gợn sóng: "Anh nói, Hoán ca vẫn luôn đi tìm tôi?"
"Đúng vậy." Vệ Liêu nhẹ gật đầu: "Ba tháng qua, anh ta vẫn luôn tìm em, em đã đi đâu?"
Thật ra thì không chỉ tiểu đội Vân Hoán đang tìm Tần Nhất, mà người đàn ông tên Trần Triệt cũng đang tìm cô, Hàn Vũ cũng thế.
Tần Nhất cười yếu ớt: "Không có gì, chỉ là tìm một chỗ dưỡng thương."
Vệ Liêu nghe xong Tần Nhất bị thương, lập tức có chút khẩn trương: "Em bị thương? Hiện tại đã tốt lên chưa?"
Tần Nhất nhẹ gật đầu: "Tốt hơn nhiều." Ấn tượng của cô với Vệ Liêu không kém, người thanh niên này vẫn luôn rất quan tâm cô, cho dù là ở trong Thanh Phong trại hay là hiện tại, trêи người anh có một loại hơi thở ấm áp, khiến cho người ta nhịn không được tới gần.
"Vậy thì tốt." Vệ Liêu nghe xong nhẹ nhàng thở ra, cảm giác được ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái của Vương Chí đang ở một bên, gương mặt trắng noãn hơi đỏ, có phải anh ta biểu hiện quá rõ ràng rồi không?
Tần Nhất còn muốn hỏi thêm, một trận thanh âm "ọc ọc ọc" truyền đến. Vương Chí có chút lúng túng gãi gãi đầu, hì hì cười ngốc, trong lòng lại sầu muốn chết. Sao anh ta có thể ở trước mặt thần tượng mà thất thố như vậy chứ!
"Vừa vặn tôi cũng đói bụng, tôi nấu cơm cho." Tần Nhất như làm ảo thuật lấy ra từng nguyên liệu nấu ăn.
Hiện tại không gian của cô không cần che giấu nữa, dị năng giả song hệ hiện tại tuy rằng hiếm có, nhưng cũng đang dần dần nhiều lên. Không cần che dấu không gian, đối với Tần Nhất mà nói thì thuận tiện hơn rất nhiều.
Vương Chí vẻ mặt sùng bái nhìn Tần Nhất, anh ta nhớ Tần Nhất công tử hình như là dị năng giả hệ băng, hiện tại lại có cả hệ không gian, đó chính là song hệ dị năng! Quả nhiên không hổ là thần tượng của anh ta.
Tần Nhất không hiểu được suy nghĩ trong đầu Vương Chí, hơi chút nhíu mày, cô kiên nhẫn nói với Vương Chí: "Không cần sốt ruột, tôi nấu cơm rất nhanh."
Cô cho rằng hán tử trước mặt đang vô cùng đói bụng, đôi mắt tỏa sáng của anh ta thật sự không khác mấy chú chó to đang đợi ăn.
Mắt Vương Chí càng sáng hơn, ai nha má ơi, thần tượng hóa ra lại là người ôn nhu như vậy. Trong nháy mắt, Vương Chí đã trở thành một trong số các fan si mê Tần Nhất.
Tiểu Lam thoải mái làm ổ trong lòng Tần Nhất, nữ nhân ngu xuẩn quả thực ôn nhu hơn nhiều, nó cũng cảm giác được. Nhưng cũng không thể nói là ôn nhu, mà là âm u mờ mịt trong lòng đã giảm bớt đi rất nhiều, đang mở lòng đón ánh sáng mặt trời ấm áp.
Giờ phút này, nó rất cảm ơn Vân Hoán. Nó đã chứng kiến đời trước của Tần Nhất trôi qua ra sao, cô gái nhỏ run lẩy bẩy trong đống tuyết, cô gái nhỏ bị mẹ ruột coi như chó mà xích lại, vết thương khắp người, lòng tràn đầy lệ khí mà trọng sinh, Tần Nhất. Bởi vì Vân Hoán, vì sự dịu dàng ấm áp của anh, khiến vết thương kia chậm rãi khép lại.
Trong trời đông giá rét, không có gì so với ăn một lẩu càng hoàn mỹ hơn. Tay nghề của Tần Nhất rất tuyệt, Vương Chí và Vệ Liêu ăn đến bụng căng tròn mà vẫn thỏa mãn.
"Thần tượng, tay nghề của cậu thật sự là quá tuyệt vời." Vương Chí xoa xoa bụng, duỗi ngón tay cái với Tần Nhất.
Tần Nhất cho Tiểu Lam ăn một viên kẹo, hỏi ra miệng vấn đề lúc trước mình chưa kịp hỏi: "Hai người ở chỗ này làm nhiệm vụ à, kế tiếp dự định đi đâu?"
Vệ Liêu chưa kịp trả lời, Vương Chí đã nhanh miệng đoạt trước. Ai da, có cơ hội tiếp cận thần tượng, anh ta sẽ không nhường đâu.
Vệ Liêu tuy bị Vương Chí cướp lời, nhưng anh cũng không giận, mỉm cười nhìn hai người họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.