Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống
Chương 446: Chung sống (1)
Lưu Li Chi
21/10/2021
Biết em gái không thích ăn rau liền nhân lúc Tôn Chỉ Lan không chú ý mà trộm ăn hộ.
Tần Nhất còn nhớ, đây là những cảnh tượng mà cô thường hay nhìn thấy nhất. Cô chỉ có thể tay chân luống cuống đứng ở một bên, ngơ ngác nhìn họ. Cô nghĩ, trong mắt cô lúc đó chắc chắn tràn đầy sự ước ao.
Đúng vậy, ước ao. Đây chính là người mẹ trong tưởng tượng của cô, người mẹ khác hoàn toàn với Vương Tán Đình.
Cô là con gái riêng, người Tần gia đều không muốn nhìn thấy cô. Ánh mắt Tần Miễn nhìn cô đầy oán hận ghét bỏ, giống như cô là thứ gì bẩn thỉu lắm vậy. Tần Hàn Vũ coi thường cô, xem cô như không khí. Tần Hàn Mạt thì luôn ghét bỏ gọi cô là tiểu tam.
Tần Kiều Kiều ngoài mặt đối xử tốt với cô, nhưng trong mắt lại hiện sự khinh thường. Tôn Chỉ Lan tính tình dịu dàng, khi nhìn thấy cô tuy cũng tỏ ra lạnh nhạt, không để ý tới. Nhưng nói đi nói lại, trong nhà họ Tần cũng chỉ có Tôn Chỉ Lan là đối xử tốt với cô nhất. Chí ít, vào lúc cô bị ốm, bà sẽ là người đầu tiên nấu canh mang cho cô uống.
Thế nhưng, Tần Nhất vẫn không biết phải chung sống với Tôn Chỉ Lan như thế nào.
May thay, rất nhanh Vân Hoán đã tiến vào, đi theo đằng sau là ba cha con Tần gia.
"Ưʍ." Tiểu Lam hơi ngọ nguậy tỉnh dậy, tóc ngắn mềm mại có chút lộn xộn, cánh tay đầy thịt đưa lên dụi mắt, sau đó giãy giụa muốn xuống chạy đi tìm Tần Nhất.
Thịt ở dưới người nó thật là cứng, không phải loại mềm mềm mà nó thích. Tiểu Lam cực kỳ tức giận, móng vuốt "bốp" một cái vỗ lên người Vân Hoán, nhưng cuối cùng người đau lại là nó.
Bé con đáng thương hề hề ngẩng mặt lên, gương mặt trắng nõn mập mạp cực kỳ giống tiên đồng.
Ba cha con Tần gia nhìn mà lòng mềm nhũn, gương mặt nhỏ kia tương tự Tần Nhất, khiến tim bọn họ khẽ run lên một cái.
Tần Nhất cảm thấy buồn cười không ngớt, tiểu gia hỏa này thật ngốc manh.
Cô đứng lên đón lấy Tiểu Lam trong lòng Vân Hoán, giọng nói mềm nhẹ: "Tỉnh rồi?"
Xoa xoa đầu tiểu gia hỏa, cũng không biết có phải vì vẫn còn là một đứa bé hay không, Tiểu Lam rất dễ ngủ. Cả quãng đường về nó chủ yếu đều nằm trong lòng Vân Hoán ngủ, thế nhưng lại cứ một mực ghét bỏ Vân Hoán thịt cứng.
"Ưm, tỉnh rồi, nhưng ta đói." Tiểu Lam chu miệng, nhìn Tần Nhất bằng khuôn mặt tràn đầy khát vọng.
Tần Nhất còn chưa kịp nói gì, Tần Miễn đã mở miệng trước: "Đói rồi sao, ông (ngoại)...ông đi nấu cơm cho cháu."
Ánh mắt của người đàn ông bốn mươi mấy tuổi sáng như bóng đèn mấy chục nghìn oát, nhìn chằm chằm vào viên thịt tròn tròn trong lòng Tần Nhất, chỉ thiếu điều không một ngụm nuốt nó vào bụng.
Tiểu Lam rúc vào lòng Tần Nhất theo bản năng, mẹ ơi, sao ánh mắt của nhân loại này lại đáng sợ như vậy, nó có cảm giác ông ta muốn ăn mình.
Thế nhưng sau đó nó lại nghĩ, nó là Băng Phượng điện hạ vĩ đại, sao có thể sợ một nhân loại nhỏ bé hèn mọn chứ?
Vì vậy, Tiểu Lam thò đầu ra, khua khua cánh tay thịt, tự cho rằng bản thân vô cùng khí phách mà phân phó: "Mau đi đi."
Tần Nhất che mặt, ngốc manh như vậy thực sự là thần thú thượng cổ ư? Tần Nhất cảm thấy, chắc chắn cô đã bị Thiên Nguyên lão nhân lừa rồi.
Còn Tần Miễn lại vui vẻ mà chạy đến phòng bếp, trên mặt tràn đầy sự vui vẻ.
Những người còn lại nhìn nhau có chút lúng túng.
Vẫn là Tần Hàn Mạt đánh vỡ cục diện xấu hổ này trước, anh ta chà xát hai tay, cẩn thận từng li từng tí nhìn Tần Nhất đang chơi đùa với Tiểu Lam: "Ừm, tôi có thể ôm nó không?"
Tần Nhất ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt nóng rực của Tần Hàn Mạt. Không thể không nói, gen của Tần Miễn rất trội, ba anh em Tần gia mỗi người đều có một đôi mắt phượng giống nhau như đúc.
Chỉ là của Tần Hàn Vũ thì sâu sắc, của Tần Hàn Mạt lại nóng bỏng, còn của Tần Nhất thì là lạnh nhạt.
Tần Hàn Mạt sửng sốt một chút, sau đó trên mặt lập tức hiện lên nụ cười xán lạn như ánh mặt trời, đẹp đẽ như những tia sáng lúc bình minh, dường như tất cả những thứ tối tăm đều không thể ẩn trốn trước mặt anh ta.
Tần Nhất còn nhớ, đây là những cảnh tượng mà cô thường hay nhìn thấy nhất. Cô chỉ có thể tay chân luống cuống đứng ở một bên, ngơ ngác nhìn họ. Cô nghĩ, trong mắt cô lúc đó chắc chắn tràn đầy sự ước ao.
Đúng vậy, ước ao. Đây chính là người mẹ trong tưởng tượng của cô, người mẹ khác hoàn toàn với Vương Tán Đình.
Cô là con gái riêng, người Tần gia đều không muốn nhìn thấy cô. Ánh mắt Tần Miễn nhìn cô đầy oán hận ghét bỏ, giống như cô là thứ gì bẩn thỉu lắm vậy. Tần Hàn Vũ coi thường cô, xem cô như không khí. Tần Hàn Mạt thì luôn ghét bỏ gọi cô là tiểu tam.
Tần Kiều Kiều ngoài mặt đối xử tốt với cô, nhưng trong mắt lại hiện sự khinh thường. Tôn Chỉ Lan tính tình dịu dàng, khi nhìn thấy cô tuy cũng tỏ ra lạnh nhạt, không để ý tới. Nhưng nói đi nói lại, trong nhà họ Tần cũng chỉ có Tôn Chỉ Lan là đối xử tốt với cô nhất. Chí ít, vào lúc cô bị ốm, bà sẽ là người đầu tiên nấu canh mang cho cô uống.
Thế nhưng, Tần Nhất vẫn không biết phải chung sống với Tôn Chỉ Lan như thế nào.
May thay, rất nhanh Vân Hoán đã tiến vào, đi theo đằng sau là ba cha con Tần gia.
"Ưʍ." Tiểu Lam hơi ngọ nguậy tỉnh dậy, tóc ngắn mềm mại có chút lộn xộn, cánh tay đầy thịt đưa lên dụi mắt, sau đó giãy giụa muốn xuống chạy đi tìm Tần Nhất.
Thịt ở dưới người nó thật là cứng, không phải loại mềm mềm mà nó thích. Tiểu Lam cực kỳ tức giận, móng vuốt "bốp" một cái vỗ lên người Vân Hoán, nhưng cuối cùng người đau lại là nó.
Bé con đáng thương hề hề ngẩng mặt lên, gương mặt trắng nõn mập mạp cực kỳ giống tiên đồng.
Ba cha con Tần gia nhìn mà lòng mềm nhũn, gương mặt nhỏ kia tương tự Tần Nhất, khiến tim bọn họ khẽ run lên một cái.
Tần Nhất cảm thấy buồn cười không ngớt, tiểu gia hỏa này thật ngốc manh.
Cô đứng lên đón lấy Tiểu Lam trong lòng Vân Hoán, giọng nói mềm nhẹ: "Tỉnh rồi?"
Xoa xoa đầu tiểu gia hỏa, cũng không biết có phải vì vẫn còn là một đứa bé hay không, Tiểu Lam rất dễ ngủ. Cả quãng đường về nó chủ yếu đều nằm trong lòng Vân Hoán ngủ, thế nhưng lại cứ một mực ghét bỏ Vân Hoán thịt cứng.
"Ưm, tỉnh rồi, nhưng ta đói." Tiểu Lam chu miệng, nhìn Tần Nhất bằng khuôn mặt tràn đầy khát vọng.
Tần Nhất còn chưa kịp nói gì, Tần Miễn đã mở miệng trước: "Đói rồi sao, ông (ngoại)...ông đi nấu cơm cho cháu."
Ánh mắt của người đàn ông bốn mươi mấy tuổi sáng như bóng đèn mấy chục nghìn oát, nhìn chằm chằm vào viên thịt tròn tròn trong lòng Tần Nhất, chỉ thiếu điều không một ngụm nuốt nó vào bụng.
Tiểu Lam rúc vào lòng Tần Nhất theo bản năng, mẹ ơi, sao ánh mắt của nhân loại này lại đáng sợ như vậy, nó có cảm giác ông ta muốn ăn mình.
Thế nhưng sau đó nó lại nghĩ, nó là Băng Phượng điện hạ vĩ đại, sao có thể sợ một nhân loại nhỏ bé hèn mọn chứ?
Vì vậy, Tiểu Lam thò đầu ra, khua khua cánh tay thịt, tự cho rằng bản thân vô cùng khí phách mà phân phó: "Mau đi đi."
Tần Nhất che mặt, ngốc manh như vậy thực sự là thần thú thượng cổ ư? Tần Nhất cảm thấy, chắc chắn cô đã bị Thiên Nguyên lão nhân lừa rồi.
Còn Tần Miễn lại vui vẻ mà chạy đến phòng bếp, trên mặt tràn đầy sự vui vẻ.
Những người còn lại nhìn nhau có chút lúng túng.
Vẫn là Tần Hàn Mạt đánh vỡ cục diện xấu hổ này trước, anh ta chà xát hai tay, cẩn thận từng li từng tí nhìn Tần Nhất đang chơi đùa với Tiểu Lam: "Ừm, tôi có thể ôm nó không?"
Tần Nhất ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt nóng rực của Tần Hàn Mạt. Không thể không nói, gen của Tần Miễn rất trội, ba anh em Tần gia mỗi người đều có một đôi mắt phượng giống nhau như đúc.
Chỉ là của Tần Hàn Vũ thì sâu sắc, của Tần Hàn Mạt lại nóng bỏng, còn của Tần Nhất thì là lạnh nhạt.
Tần Hàn Mạt sửng sốt một chút, sau đó trên mặt lập tức hiện lên nụ cười xán lạn như ánh mặt trời, đẹp đẽ như những tia sáng lúc bình minh, dường như tất cả những thứ tối tăm đều không thể ẩn trốn trước mặt anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.