Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống
Chương 108: Coi trọng Vân Hoán
Lưu Li Chi
03/08/2021
Khi vừa gặp nguy hiểm, những người may mắn sống sót liền đẩy quân nhân bọn họ xông lên phía trước giải quyết quái vật. Bọn họ cũng không phải không muốn bảo vệ những người này, nhưng những người này lại liều mạng kéo chân sau tiểu đội của cậu ta.
Tiền Đa Văn nhớ rõ, nhóm người may mắn sống sót mà bọn họ cứu được trước đó chính là như vậy. Cậu ta đã nói phía trước có nguy hiểm không thể qua đó, đám người đó không chịu nghe, cảm thấy quân nhân bọn họ đang lừa bọn hắn. Kết quả vì cứu đám người ngu dốt đó sống sót, tiểu đội bọn họ tổn thất mười mấy người.
Sau đó thì sao, đám người kia còn không biết xấu hổ mà quay sang trách mắng bọn họ! Từ lần đó về sau, Liên trưởng liền không đồng ý cho người may mắn sống sót đi chung với bọn họ nữa. Tuy không phải tất cả người sống sót đều sẽ là dạng đó, nhưng Tiền Đa Văn thật lòng không muốn lại có chiến hữu phải hi sinh.
Khổng Thúy khóc càng lúc càng lớn tiếng: "Ông trời ơi, ông nhìn đi, nhìn đám quân nhân ác độc này đi. Bọn họ thế mà không muốn cứu chúng tôi, những người dân đáng thương này...Hu hu, ông nói xem, lương tâm bọn họ sao có thể không có trở ngại gì vậy? Chúng tôi ở chỗ này lo lắng sợ hãi, không ăn không uống, bọn họ lại ăn ngon uống say. Có một ngày ông trời sẽ thu thập các người, các người rồi sẽ bị thiên lôi đánh."
Ngô Việt mặt lạnh tanh, trong mắt tràn đầy sự mệt mỏi, anh ta tùy ý để cho Khổng Thúy náo loạn, cũng không thay đổi dự tính ban đầu của bản thân: "Tôi sẽ không dẫn theo mọi người đi, mọi ngươi có nháo thế nào cũng vô dụng. So với việc ở nơi này cứng đối cứng, các người vẫn nên nhanh chóng tới thành phố Z đi."
Ngô Việt vừa dứt lời, tiếng khóc của Khổng Thúy liền ngừng, bà ta oán hận nhìn chằm chằm Ngô Việt, chỉ kém chưa xông lên liều mạng với anh.
Tần Nhất nhận thức Ngô Việt, người này xem như là một vị quân nhân sạch sẽ bên trong vũng nước ɖu͙ƈ. Anh ta dẫn theo tiểu đội của mình, không vì quyền không vì danh, mà là thật tâm thật ý vì dân chúng.
Người như anh ta đáng giá để Tần Nhất cô kính nể, nhưng không đáng giá cho cô học tập. Cô là người ích kỷ, muốn đồng đội của mình hy sinh vì người xa lạ, cô làm không được.
Thôn trưởng đẩy cô con gái đứng bên cạnh mình ra, tiểu cô nương bảy tám tuổi buộc bím tóc hai bên, nhưng sự kiêu căng trong mắt nhìn thế nào cũng khiến người ta không thoải mái.
"Các anh nhìn xem, Hương Hương còn nhỏ như vậy, các anh nhẫn tâm để đứa nhỏ như nó đi chịu chết sao?"
Tiểu cô nương nhìn Ngô Việt, chỉ vào quân trang trêи người anh ta nói: "Các chú không phải là quân nhân sao? Ba ba từ nhỏ đã nói, quân nhân chính là người vì nhân dân phục vụ, vì sao bây giờ các chú không cứu chúng cháu?"
Rõ ràng mới chỉ là tiểu cô nương bảy tám tuổi, giọng nói vốn nên ngọt ngào, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại rất gay gắt, thậm chí có chút cay nghiệt.
Sự nhẫn nại của Ngô Việt đã tới cực hạn, ngay tại lúc anh ta không thể nhịn được nữa, đột nhiên nghe được âm thanh trong trẻo lành lạnh truyền đến.
"Mấy người lớn tiếng như vậy, không sợ hấp dẫn Zombie tới sao?"
Ngô Việt quay đầu liền nhìn thấy một thiếu niên đang đứng đằng xa nhìn bọn họ, đằng sau thiếu niên lần lượt xuất hiện thêm mấy người.
Xem ra cũng là người may mắn sống sót, Ngô Việt nghĩ thầm trong lòng.
Đợi nhìn rõ đám người Tần Nhất, Ngô Việt hơi kinh ngạc, quần áo mấy người này rất sạch sẽ, sắc mặt cũng hồng hào.
Ngô Việt âm thầm dò xét, mấy người này đều không phải là người dễ trêu chọc, thực lực phi phàm, đặc biệt là thanh niên mặt lạnh ở giữa, Ngô Việt cảm nhận được uy hϊế͙p͙ ở trêи người anh ta.
Tần Nhất thấy Ngô Việt nhìn chằm chằm Vân Hoán, khóe miệng khẽ nhếch, búng tay một cái: "Anh nhìn chằm chằm Hoán ca nhà tôi như thế cũng vô dụng, hướng tính* của Hoán ca nhà tôi rất bình thường, sẽ không thích anh đâu."
(*hướng tính: xu hướng giới tính)
Ngô Việt lấy lại tinh thần, nghe được lời Tần Nhất nói, đầu mày khẽ nhăn, bộ dáng như nuốt không trôi. Anh ta di chuyển ánh mắt đi nơi khác, vội giải thích: "Tôi không có ý đó đối với anh ta, xu hướng giới tính của tôi cũng rất bình thường."
Mặc dù giá trị nhan sắc của người thanh niên này rất cao, nhưng nhìn tổng thể, Ngô Việt phát hiện, cả nhóm người này đều có bộ dáng rất đẹp, đặc biệt là thanh niên vừa rồi và thiếu niên trước mắt.
Tiền Đa Văn nhớ rõ, nhóm người may mắn sống sót mà bọn họ cứu được trước đó chính là như vậy. Cậu ta đã nói phía trước có nguy hiểm không thể qua đó, đám người đó không chịu nghe, cảm thấy quân nhân bọn họ đang lừa bọn hắn. Kết quả vì cứu đám người ngu dốt đó sống sót, tiểu đội bọn họ tổn thất mười mấy người.
Sau đó thì sao, đám người kia còn không biết xấu hổ mà quay sang trách mắng bọn họ! Từ lần đó về sau, Liên trưởng liền không đồng ý cho người may mắn sống sót đi chung với bọn họ nữa. Tuy không phải tất cả người sống sót đều sẽ là dạng đó, nhưng Tiền Đa Văn thật lòng không muốn lại có chiến hữu phải hi sinh.
Khổng Thúy khóc càng lúc càng lớn tiếng: "Ông trời ơi, ông nhìn đi, nhìn đám quân nhân ác độc này đi. Bọn họ thế mà không muốn cứu chúng tôi, những người dân đáng thương này...Hu hu, ông nói xem, lương tâm bọn họ sao có thể không có trở ngại gì vậy? Chúng tôi ở chỗ này lo lắng sợ hãi, không ăn không uống, bọn họ lại ăn ngon uống say. Có một ngày ông trời sẽ thu thập các người, các người rồi sẽ bị thiên lôi đánh."
Ngô Việt mặt lạnh tanh, trong mắt tràn đầy sự mệt mỏi, anh ta tùy ý để cho Khổng Thúy náo loạn, cũng không thay đổi dự tính ban đầu của bản thân: "Tôi sẽ không dẫn theo mọi người đi, mọi ngươi có nháo thế nào cũng vô dụng. So với việc ở nơi này cứng đối cứng, các người vẫn nên nhanh chóng tới thành phố Z đi."
Ngô Việt vừa dứt lời, tiếng khóc của Khổng Thúy liền ngừng, bà ta oán hận nhìn chằm chằm Ngô Việt, chỉ kém chưa xông lên liều mạng với anh.
Tần Nhất nhận thức Ngô Việt, người này xem như là một vị quân nhân sạch sẽ bên trong vũng nước ɖu͙ƈ. Anh ta dẫn theo tiểu đội của mình, không vì quyền không vì danh, mà là thật tâm thật ý vì dân chúng.
Người như anh ta đáng giá để Tần Nhất cô kính nể, nhưng không đáng giá cho cô học tập. Cô là người ích kỷ, muốn đồng đội của mình hy sinh vì người xa lạ, cô làm không được.
Thôn trưởng đẩy cô con gái đứng bên cạnh mình ra, tiểu cô nương bảy tám tuổi buộc bím tóc hai bên, nhưng sự kiêu căng trong mắt nhìn thế nào cũng khiến người ta không thoải mái.
"Các anh nhìn xem, Hương Hương còn nhỏ như vậy, các anh nhẫn tâm để đứa nhỏ như nó đi chịu chết sao?"
Tiểu cô nương nhìn Ngô Việt, chỉ vào quân trang trêи người anh ta nói: "Các chú không phải là quân nhân sao? Ba ba từ nhỏ đã nói, quân nhân chính là người vì nhân dân phục vụ, vì sao bây giờ các chú không cứu chúng cháu?"
Rõ ràng mới chỉ là tiểu cô nương bảy tám tuổi, giọng nói vốn nên ngọt ngào, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại rất gay gắt, thậm chí có chút cay nghiệt.
Sự nhẫn nại của Ngô Việt đã tới cực hạn, ngay tại lúc anh ta không thể nhịn được nữa, đột nhiên nghe được âm thanh trong trẻo lành lạnh truyền đến.
"Mấy người lớn tiếng như vậy, không sợ hấp dẫn Zombie tới sao?"
Ngô Việt quay đầu liền nhìn thấy một thiếu niên đang đứng đằng xa nhìn bọn họ, đằng sau thiếu niên lần lượt xuất hiện thêm mấy người.
Xem ra cũng là người may mắn sống sót, Ngô Việt nghĩ thầm trong lòng.
Đợi nhìn rõ đám người Tần Nhất, Ngô Việt hơi kinh ngạc, quần áo mấy người này rất sạch sẽ, sắc mặt cũng hồng hào.
Ngô Việt âm thầm dò xét, mấy người này đều không phải là người dễ trêu chọc, thực lực phi phàm, đặc biệt là thanh niên mặt lạnh ở giữa, Ngô Việt cảm nhận được uy hϊế͙p͙ ở trêи người anh ta.
Tần Nhất thấy Ngô Việt nhìn chằm chằm Vân Hoán, khóe miệng khẽ nhếch, búng tay một cái: "Anh nhìn chằm chằm Hoán ca nhà tôi như thế cũng vô dụng, hướng tính* của Hoán ca nhà tôi rất bình thường, sẽ không thích anh đâu."
(*hướng tính: xu hướng giới tính)
Ngô Việt lấy lại tinh thần, nghe được lời Tần Nhất nói, đầu mày khẽ nhăn, bộ dáng như nuốt không trôi. Anh ta di chuyển ánh mắt đi nơi khác, vội giải thích: "Tôi không có ý đó đối với anh ta, xu hướng giới tính của tôi cũng rất bình thường."
Mặc dù giá trị nhan sắc của người thanh niên này rất cao, nhưng nhìn tổng thể, Ngô Việt phát hiện, cả nhóm người này đều có bộ dáng rất đẹp, đặc biệt là thanh niên vừa rồi và thiếu niên trước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.