Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống
Chương 136: Đăng ký
Lưu Li Chi
03/08/2021
Lâm Thanh cũng cười, nho nhã lễ độ chào hỏi: "Không sao, chúng tôi biết, gạo cũng đã sớm chuẩn bị xong."
Nói rồi vòng ra đằng sau mở cốp xe ra, đồ vật bên trong có thể nhìn một cái không sót thứ gì, mấy túi gạo, còn có rất nhiều vật tư.
Quân nhân kiểm tra nhẹ gật đầu, đồ vật bên trong không hề ít, nhưng cũng không tính là quá nhiều. Anh ta đã thấy qua vật tư so với chỗ này của bọn họ còn nhiều hơn nhưng nói tóm lại cũng không tệ.
Lâm Thanh ôm một túi gạo lớn Tần Nhất đã chuẩn bị trước đó đưa cho người phụ trách, vừa vặn nặng hai mươi tám cân.
Giao nộp gạo xong, nhóm Tần Nhất liền tiến vào căn cứ, hiện tại bọn họ đã chính thức trở thành một thành viên của căn cứ.
Tiến vào căn cứ chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp còn phải tiến hành kiểm tra cơ thể. Làm vậy là vì phòng ngừa người bị Zombie cắn bị thương trà trộn vào căn cứ. Trước đó có không ít trường hợp tương tự đã xảy ra, cũng vì vậy mà căn cứ chết rất nhiều người, từ đó căn cứ mới coi trọng việc kiểm tra thân thể.
Kiểm tra thân thể là phải cởi sạch quần áo trêи người, điều này làm cho người có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng như Vân Hoán không thể chấp nhận được. Tần Nhất cũng không đồng ý, cô không thích người khác đụng chạm vào cơ thể mình. Hơn nữa cô lại con gái, càng không thể để kiểm tra thân thể.
Mà trong quá trình kiểm tra tồn tại rất nhiều chuyện xấu xa dơ bẩn. Đời trước Tần Nhất là theo chân Tần gia tới, khi đó cô còn có giá trị lợi dụng nên cô không muốn kiểm tra, Tần gia cũng không ép buộc cô. Về sau cô mới biết được, trong quá trình kiểm tra có rất nhiều việc không thể chịu nổi, cho nên cô sẽ không làm kiểm tra.
Người kiểm tra nhìn mấy người nhóm Tần Nhất không hề động, gã lạnh lùng nhìn bọn họ: "Việc kiểm tra là chuyện nhất định phải làm, mấy người đừng có lề mề, mau cởi quần áo xuống."
Đừng nói Vân Hoán, ngay cả đám Lâm Thanh bọn họ cũng không nguyện ý cởi. Bọn họ thế nhưng đều là thiên chi kiêu tử, cho dù ở bên trong tận thế, bọn họ vẫn có kiêu ngạo của bản thân.
Lâm Thanh ưỡn thẳng sống lưng, đưa một tấm huân chương vàng óng ánh cho người kiểm tra, đây là thứ trước đó Ngô Việt đã cho bọn họ. Mới tới căn cứ, bọn họ vẫn nên điệu thấp một chút mới tốt.
Người kiểm tra nhận lấy tấm huân chương, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lộ ra nụ cười tít mắt nói: "Hóa ra mọi người là bằng hữu mà Ngô Liên trưởng nói, sao không nói sớm chứ, mau vào đi, không cần kiểm tra."
Lâm Thanh hướng người này cười nói: "Thật sự cảm ơn anh nha. Đúng rồi, chúng tôi chuẩn bị ở lại nơi này, không biết phòng ở đây sắp xếp thế nào?"
Lâm Thanh từ trong túi móc ra một điếu thuốc đưa cho người kiểm tra, người kiểm tra nhìn thấy thuốc thì sáng mắt lên. Gã là người nghiện thuốc lá, nhưng có thể sống sót ở bên trong tận thế đã không tệ rồi, tìm đâu ra thứ xa xỉ phẩm như này chứ. Mặc dù mấy tháng nay gã đã cai thuốc lá, nhưng bây giờ nhìn thấy, tay vẫn không tự chủ được run run.
Gã ho khan vài tiếng, cuối cùng vẫn nhận lấy thuốc lá: "Phòng ở đều là dùng đồ ăn để đổi, tốt một chút như hai phòng ngủ một phòng khách thì cần 20 cân gạo, còn biệt thự gì đó thì càng đắt hơn. Ở trong căn cứ còn có một chỗ chuyên nhận nhiệm vụ, mọi người không có việc gì thì có thể tạo thành tiểu đội ra ngoài nhận nhiệm vụ, sau đó sẽ có thù lao tương ứng."
Nghe ngóng được chuyện mình muốn biết, Lâm Thanh nói lời cảm ơn với gã, sau đó đoàn người đi ra ngoài.
Nơi kiểm tra ở một căn phòng độc lập, sau khi bọn Tần Nhất từ trong đó đi ra, có một tiểu quân nhân dẫn bọn họ đi đến trước một chỗ cửa chắn.
Trong cửa chắn là một cô gái có dáng dấp cũng không tệ lắm, tuổi có vẻ cũng tầm tầm Vương Ổn Ổn. Sở dĩ nói không tệ là vì quần áo của cô gái này sạch sẽ, sắc mặt hồng nhuận, không xanh xao vàng vọt giống như những người khác, vừa nhìn là biết lăn lộn trong căn cứ cũng không tệ.
Cô gái tên là Cốc Miêu Miêu, lúc nhìn thấy nhóm người Tần Nhất, hai mắt liền sáng lên. Đợi sau khi trông thấy Vân Hoán, trong mắt cô ta không tự chủ được bắn ra hai trái tim hồng.
Trời, người đàn ông này thật sự là quá đẹp trai!
Tiểu quân nhân nhìn thấy gương mặt thẹn thùng của Cốc Miêu Miêu, gõ lên kính chắn ở cửa sổ: "Chị Miêu Miêu, chị đang nhìn cái gì vậy? Em dẫn bọn họ tới đăng ký chỗ ở."
Nói rồi vòng ra đằng sau mở cốp xe ra, đồ vật bên trong có thể nhìn một cái không sót thứ gì, mấy túi gạo, còn có rất nhiều vật tư.
Quân nhân kiểm tra nhẹ gật đầu, đồ vật bên trong không hề ít, nhưng cũng không tính là quá nhiều. Anh ta đã thấy qua vật tư so với chỗ này của bọn họ còn nhiều hơn nhưng nói tóm lại cũng không tệ.
Lâm Thanh ôm một túi gạo lớn Tần Nhất đã chuẩn bị trước đó đưa cho người phụ trách, vừa vặn nặng hai mươi tám cân.
Giao nộp gạo xong, nhóm Tần Nhất liền tiến vào căn cứ, hiện tại bọn họ đã chính thức trở thành một thành viên của căn cứ.
Tiến vào căn cứ chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp còn phải tiến hành kiểm tra cơ thể. Làm vậy là vì phòng ngừa người bị Zombie cắn bị thương trà trộn vào căn cứ. Trước đó có không ít trường hợp tương tự đã xảy ra, cũng vì vậy mà căn cứ chết rất nhiều người, từ đó căn cứ mới coi trọng việc kiểm tra thân thể.
Kiểm tra thân thể là phải cởi sạch quần áo trêи người, điều này làm cho người có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng như Vân Hoán không thể chấp nhận được. Tần Nhất cũng không đồng ý, cô không thích người khác đụng chạm vào cơ thể mình. Hơn nữa cô lại con gái, càng không thể để kiểm tra thân thể.
Mà trong quá trình kiểm tra tồn tại rất nhiều chuyện xấu xa dơ bẩn. Đời trước Tần Nhất là theo chân Tần gia tới, khi đó cô còn có giá trị lợi dụng nên cô không muốn kiểm tra, Tần gia cũng không ép buộc cô. Về sau cô mới biết được, trong quá trình kiểm tra có rất nhiều việc không thể chịu nổi, cho nên cô sẽ không làm kiểm tra.
Người kiểm tra nhìn mấy người nhóm Tần Nhất không hề động, gã lạnh lùng nhìn bọn họ: "Việc kiểm tra là chuyện nhất định phải làm, mấy người đừng có lề mề, mau cởi quần áo xuống."
Đừng nói Vân Hoán, ngay cả đám Lâm Thanh bọn họ cũng không nguyện ý cởi. Bọn họ thế nhưng đều là thiên chi kiêu tử, cho dù ở bên trong tận thế, bọn họ vẫn có kiêu ngạo của bản thân.
Lâm Thanh ưỡn thẳng sống lưng, đưa một tấm huân chương vàng óng ánh cho người kiểm tra, đây là thứ trước đó Ngô Việt đã cho bọn họ. Mới tới căn cứ, bọn họ vẫn nên điệu thấp một chút mới tốt.
Người kiểm tra nhận lấy tấm huân chương, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lộ ra nụ cười tít mắt nói: "Hóa ra mọi người là bằng hữu mà Ngô Liên trưởng nói, sao không nói sớm chứ, mau vào đi, không cần kiểm tra."
Lâm Thanh hướng người này cười nói: "Thật sự cảm ơn anh nha. Đúng rồi, chúng tôi chuẩn bị ở lại nơi này, không biết phòng ở đây sắp xếp thế nào?"
Lâm Thanh từ trong túi móc ra một điếu thuốc đưa cho người kiểm tra, người kiểm tra nhìn thấy thuốc thì sáng mắt lên. Gã là người nghiện thuốc lá, nhưng có thể sống sót ở bên trong tận thế đã không tệ rồi, tìm đâu ra thứ xa xỉ phẩm như này chứ. Mặc dù mấy tháng nay gã đã cai thuốc lá, nhưng bây giờ nhìn thấy, tay vẫn không tự chủ được run run.
Gã ho khan vài tiếng, cuối cùng vẫn nhận lấy thuốc lá: "Phòng ở đều là dùng đồ ăn để đổi, tốt một chút như hai phòng ngủ một phòng khách thì cần 20 cân gạo, còn biệt thự gì đó thì càng đắt hơn. Ở trong căn cứ còn có một chỗ chuyên nhận nhiệm vụ, mọi người không có việc gì thì có thể tạo thành tiểu đội ra ngoài nhận nhiệm vụ, sau đó sẽ có thù lao tương ứng."
Nghe ngóng được chuyện mình muốn biết, Lâm Thanh nói lời cảm ơn với gã, sau đó đoàn người đi ra ngoài.
Nơi kiểm tra ở một căn phòng độc lập, sau khi bọn Tần Nhất từ trong đó đi ra, có một tiểu quân nhân dẫn bọn họ đi đến trước một chỗ cửa chắn.
Trong cửa chắn là một cô gái có dáng dấp cũng không tệ lắm, tuổi có vẻ cũng tầm tầm Vương Ổn Ổn. Sở dĩ nói không tệ là vì quần áo của cô gái này sạch sẽ, sắc mặt hồng nhuận, không xanh xao vàng vọt giống như những người khác, vừa nhìn là biết lăn lộn trong căn cứ cũng không tệ.
Cô gái tên là Cốc Miêu Miêu, lúc nhìn thấy nhóm người Tần Nhất, hai mắt liền sáng lên. Đợi sau khi trông thấy Vân Hoán, trong mắt cô ta không tự chủ được bắn ra hai trái tim hồng.
Trời, người đàn ông này thật sự là quá đẹp trai!
Tiểu quân nhân nhìn thấy gương mặt thẹn thùng của Cốc Miêu Miêu, gõ lên kính chắn ở cửa sổ: "Chị Miêu Miêu, chị đang nhìn cái gì vậy? Em dẫn bọn họ tới đăng ký chỗ ở."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.