Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống
Chương 394: Đến thành phố Z
Lưu Li Chi
18/09/2021
"Cho nên, vì để thể hiện rõ thành ý của Hồ Ly anh, những tinh hạch và thú hạch này liền nhờ anh tự tay chuẩn bị." Tần Nhất nói xong, lôi kéo tay Vân Hoán đi đến phòng bếp.
Mọi người khó có được khi tụ tập chung một chỗ, nhất định phải làm một bữa tiệc lớn.
Lâm Thanh bị lưu lại vẻ mặt mộng bức, nuốt một ngụm nước bọt, sau đó quay đầu nhìn Lâm Bạch một bên: "Đại Bạch, ý của Nhất Nhất chắc không phải như cái anh đang nghĩ đâu nhỉ?"
Lâm Bạch vô lương cười nói, mặt mày ôn nhuận không khác Lâm Thanh bao nhiêu. Chân dài nâng lên, trong mắt hồ ly chứa ý cười: "Em trai thân yêu, chính là như em đang nghĩ đó. Nhớ kỹ, nhất định phải tự tay chuẩn bị nha."
Lâm Thanh liếc xéo Lâm Bạch một cái, thế nhưng vừa nghĩ tới số lượng tinh hạch và thú hạch khổng lồ kia, Lâm Thanh khóc không ra nước mắt. Tại sao, tại sao người xui xẻo luôn luôn là anh ta?
Trần Á Bình vuốt ve bụng của mình, trong lòng mặc niệm, hy vọng con trai nhà mình về sau sẽ không ngốc như cha nó.
Trong phòng bếp, mặc dù Tần Nhất muốn tới hỗ trợ, nhưng lại bị Vân Hoán nhấc đặt lên bàn. Sau khi mở một hộp sữa bò đưa cho Tần Nhất, Vân Hoán kéo tay áo lên, lộ ra cổ tay hữu lực.
Vân Hoán lưu loát thái thịt làm đồ ăn, tất cả đều đâu vào đấy. Tần Nhất nghiêng đầu, cắn cắn ống hút nhìn Vân Hoán, đều nói đàn ông khi làm việc là đẹp trai nhất, lời này quả thật không hề giả.
Từ tân thủ đến lão luyện phòng bếp, từ không phân biệt được đường và muối đến thành thục tự nhiên có thứ tự. Đủ thấy được người đàn ông này hạ bao nhiêu quyết tâm, dốc bao nhiêu công sức, chỉ vì anh không thích cô ăn đồ ăn người khác làm.
Quả nhiên là bá đạo không nói lý, ăn dấm vô cớ. Tần Nhất rủ mí mắt, trong mắt phượng là nhu tình lăn tăn, tuy bá đạo không nói lý nhưng lại làm cô cảm thấy vô cùng ngọt.
"Thất Thất." Vân Hoán chợt lên tiếng: "Ngày đó, sau khi em rời đi, tinh thần của Sở Hòa không tốt lắm. Căn cứ Z có một bác sĩ tâm lý nổi tiếng, A Nguyên dẫn Sở Hòa đến đó."
Vân Hoán buông con dao trong tay xuống, rửa tay lau sạch, sau đó đi đến trước mặt Tần Nhất, khẽ nâng cằm cô lên, Vân Hoán cúi đầu, hai trán chạm nhau: "Thất Thất, anh chỉ là..."
"Em biết, anh không cần nói." Tần Nhất lên tiếng đánh gãy lời Vân Hoán.
Cô biết Vân Hoán là vì suy nghĩ đến tâm tình của cô. Năm đó bởi vì Sở Sở, quan hệ giữa cô và Sở Mặc Hòa càng ngày càng xa cách. Anh sợ sau khi cô biết Sở Mặc Hòa không bình thường, sẽ nghĩ đến Sở Sở, rồi lại nghĩ tới cảnh ngộ của mình.
Đối với Sở Mặc Hòa, Tần Nhất không hận. Bởi vì Sở Sở là chị của anh ta, anh ta hướng về người thân của mình, không có gì là sai. Nếu là cô, cô cũng sẽ như vậy.
Thế nhưng, lý giải thì lý giải, nhưng Tần Nhất sẽ không tha thứ. Cô nghĩ, quan hệ giữa cô và Sở Mặc Hòa nên dừng ở ngưỡng bạn bè bình thường, không còn là đồng bạn thân thiết như xưa.
Thật ra, trong tiểu đội Vân Hoán, người lúc trước cô chân chính coi như anh em đồng bạn, chỉ có Vân Hoán luôn đối tốt với cô và Đỗ Nguyên một mực tín nhiệm cô.
Vân Hoán biết tính Tần Nhất quật cường, cũng biết cô mẫn cảm, cho nên anh sẽ không buộc cô và Sở Mặc Hòa phải hòa hảo. Vân Hoán hôn lên khóe miệng Tần Nhất, đút cho cô một quả cà chua bi: "Ngoan, ngồi cẩn thận. Hôm nay làm sườn kho em thích ăn nhất, được không?"
Tần Nhất nhẹ gật đầu, đề tài này cứ vậy cho qua.
"Vân Hoán, em muốn đi một chuyến đến căn cứ Z." Tần Nhất uống một ngụm sữa bò, chậm rãi nói.
"Đi gặp người Tần gia?" Vân Hoán đại khái cũng đoán được suy nghĩ của Tần Nhất. Giữa người Tần gia và tiểu gia hỏa có bế tắc, bất luận tha thứ hay không tha thứ, trong lòng tiểu gia hỏa cũng sẽ không dễ chịu.
"Ừm." Tần Nhất gật đầu, chuyện giữa cô và người Tần gia cũng nên có cái kết, sau đó cô mới có thể an tâm đi lịch luyện, rồi tìm tiến sĩ Lâm.
Mọi người khó có được khi tụ tập chung một chỗ, nhất định phải làm một bữa tiệc lớn.
Lâm Thanh bị lưu lại vẻ mặt mộng bức, nuốt một ngụm nước bọt, sau đó quay đầu nhìn Lâm Bạch một bên: "Đại Bạch, ý của Nhất Nhất chắc không phải như cái anh đang nghĩ đâu nhỉ?"
Lâm Bạch vô lương cười nói, mặt mày ôn nhuận không khác Lâm Thanh bao nhiêu. Chân dài nâng lên, trong mắt hồ ly chứa ý cười: "Em trai thân yêu, chính là như em đang nghĩ đó. Nhớ kỹ, nhất định phải tự tay chuẩn bị nha."
Lâm Thanh liếc xéo Lâm Bạch một cái, thế nhưng vừa nghĩ tới số lượng tinh hạch và thú hạch khổng lồ kia, Lâm Thanh khóc không ra nước mắt. Tại sao, tại sao người xui xẻo luôn luôn là anh ta?
Trần Á Bình vuốt ve bụng của mình, trong lòng mặc niệm, hy vọng con trai nhà mình về sau sẽ không ngốc như cha nó.
Trong phòng bếp, mặc dù Tần Nhất muốn tới hỗ trợ, nhưng lại bị Vân Hoán nhấc đặt lên bàn. Sau khi mở một hộp sữa bò đưa cho Tần Nhất, Vân Hoán kéo tay áo lên, lộ ra cổ tay hữu lực.
Vân Hoán lưu loát thái thịt làm đồ ăn, tất cả đều đâu vào đấy. Tần Nhất nghiêng đầu, cắn cắn ống hút nhìn Vân Hoán, đều nói đàn ông khi làm việc là đẹp trai nhất, lời này quả thật không hề giả.
Từ tân thủ đến lão luyện phòng bếp, từ không phân biệt được đường và muối đến thành thục tự nhiên có thứ tự. Đủ thấy được người đàn ông này hạ bao nhiêu quyết tâm, dốc bao nhiêu công sức, chỉ vì anh không thích cô ăn đồ ăn người khác làm.
Quả nhiên là bá đạo không nói lý, ăn dấm vô cớ. Tần Nhất rủ mí mắt, trong mắt phượng là nhu tình lăn tăn, tuy bá đạo không nói lý nhưng lại làm cô cảm thấy vô cùng ngọt.
"Thất Thất." Vân Hoán chợt lên tiếng: "Ngày đó, sau khi em rời đi, tinh thần của Sở Hòa không tốt lắm. Căn cứ Z có một bác sĩ tâm lý nổi tiếng, A Nguyên dẫn Sở Hòa đến đó."
Vân Hoán buông con dao trong tay xuống, rửa tay lau sạch, sau đó đi đến trước mặt Tần Nhất, khẽ nâng cằm cô lên, Vân Hoán cúi đầu, hai trán chạm nhau: "Thất Thất, anh chỉ là..."
"Em biết, anh không cần nói." Tần Nhất lên tiếng đánh gãy lời Vân Hoán.
Cô biết Vân Hoán là vì suy nghĩ đến tâm tình của cô. Năm đó bởi vì Sở Sở, quan hệ giữa cô và Sở Mặc Hòa càng ngày càng xa cách. Anh sợ sau khi cô biết Sở Mặc Hòa không bình thường, sẽ nghĩ đến Sở Sở, rồi lại nghĩ tới cảnh ngộ của mình.
Đối với Sở Mặc Hòa, Tần Nhất không hận. Bởi vì Sở Sở là chị của anh ta, anh ta hướng về người thân của mình, không có gì là sai. Nếu là cô, cô cũng sẽ như vậy.
Thế nhưng, lý giải thì lý giải, nhưng Tần Nhất sẽ không tha thứ. Cô nghĩ, quan hệ giữa cô và Sở Mặc Hòa nên dừng ở ngưỡng bạn bè bình thường, không còn là đồng bạn thân thiết như xưa.
Thật ra, trong tiểu đội Vân Hoán, người lúc trước cô chân chính coi như anh em đồng bạn, chỉ có Vân Hoán luôn đối tốt với cô và Đỗ Nguyên một mực tín nhiệm cô.
Vân Hoán biết tính Tần Nhất quật cường, cũng biết cô mẫn cảm, cho nên anh sẽ không buộc cô và Sở Mặc Hòa phải hòa hảo. Vân Hoán hôn lên khóe miệng Tần Nhất, đút cho cô một quả cà chua bi: "Ngoan, ngồi cẩn thận. Hôm nay làm sườn kho em thích ăn nhất, được không?"
Tần Nhất nhẹ gật đầu, đề tài này cứ vậy cho qua.
"Vân Hoán, em muốn đi một chuyến đến căn cứ Z." Tần Nhất uống một ngụm sữa bò, chậm rãi nói.
"Đi gặp người Tần gia?" Vân Hoán đại khái cũng đoán được suy nghĩ của Tần Nhất. Giữa người Tần gia và tiểu gia hỏa có bế tắc, bất luận tha thứ hay không tha thứ, trong lòng tiểu gia hỏa cũng sẽ không dễ chịu.
"Ừm." Tần Nhất gật đầu, chuyện giữa cô và người Tần gia cũng nên có cái kết, sau đó cô mới có thể an tâm đi lịch luyện, rồi tìm tiến sĩ Lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.