Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống
Chương 130: Động thủ
Lưu Li Chi
03/08/2021
Tần Nhất không kiên nhẫn nghe tiếp được nữa, lệ khí trêи người trực tiếp hướng Dương Thẩm đè ép: "Bà muốn được người ta coi trọng, nhưng người ta còn chướng mắt bà đấy."
Lúc Dương Thẩm nói chuyện mang theo mùi dấm chua, còn có sự ghen ghét trong mắt bà ta, tất cả đều không giấu được đôi mắt của Tần Nhất.
Mặt mo của Dương Thẩm đỏ ửng, con mắt liếc láo liên, nhìn thế nào cũng thấy giống bị Tần Nhất nói trúng tâm sự.
Dương Thẩm đúng là ghen ghét, bà ta ghen tị với Vương Cầm. Chồng của Vương Cầm là Vương Tư, là người đàn ông tuấn tú nhất trong thôn bọn họ. Ba người bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Bà ta và Vương Cầm đều thích Vương Tư, ai ngờ cuối cùng Vương Tư lại lựa chọn Vương Cầm.
Đương nhiên bà ta không phục, Vương Cầm không phải chỉ là lớn lên dễ nhìn một chút thôi sao. Ngoại trừ cái này cũng không có gì hơn được bà ta. Bà ta nhanh nhẹn, có thể làm việc, so với Vương Cầm nũng nịu không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Lúc Phạm lão đại muốn một người làm nội ứng, còn hứa sẽ cho nhiều chỗ tốt, bà ta đương nhiên động tâm. Ai ngờ Phạm lão đại thế nhưng lại coi trọng con gái của tiện nhân Vương Cầm kia, còn đoạt luôn phần việc đó đi, Dương Thẩm tự nhiên càng hận hơn.
Nhiều năm nay bà ta luôn đối nghịch với Vương Cầm, hôm nay có cơ hội tốt như vậy làm sao có thể bỏ qua.
Bà ta oán hận trừng mắt nhìn Tần Nhất: "Mày nói bậy bạ cái gì đó, đúng là thứ không có giáo ɖu͙ƈ. Sao, bảo vệ tiểu tiện nhân này như vậy, chẳng lẽ mày cũng thích nó."
Tần Nhất mắt lạnh xuống, trong mắt là hàn băng thấu xương: "Không có giáo ɖu͙ƈ, bà nói tôi sao? Thật không nhìn ra đại thẩm lại là người được giáo ɖu͙ƈ đàng hoàng đấy, tùy tiện lục lọi đồ đạc của người khác."
Tần Nhất chỉ ba lô trêи tay Dương Thẩm, thanh âm lạnh lùng: "Đó là vật tư của chúng tôi, các người định bồi thường như thế nào?"
Tay Dương Thẩm hơi run, trêи mặt có chút ngượng ngùng, nhưng lập tức bà ta lại lấy khí thế lợn chết không sợ nước sôi nhìn Tần Nhất nói: "Thế nào, không phải chỉ là ăn của mấy người một chút đồ thôi sao, tất cả mọi người đều là con dân trong một nước, mày cũng không thể đứng nhìn bọn tao chết đói đi."
Tần Nhất bị bà ta chọc cho tức cười, muốn ăn chùa vật tư của cô? Không có cửa đâu! Dù sao cô cũng không phải thiện nam tín nữ gì, đã ăn đồ của cô, vậy thì phải trả một cái giá xứng đáng.
Tần Nhất rút con dao găm ra, dao găm sắc bén lóe lên hàn quang nhàn nhạt. Tần Nhất thích tốc chiến tốc thắng, Dương Thẩm chỉ cảm thấy tay mình truyền đến một trận đau đớn, máu không ngừng từ trêи tay chảy xuống, bà ta phát hiện bàn tay phải của mình chỉ còn có ba ngón tay.
Dương Thẩm nhịn không được lớn tiếng gào khóc: "Tay của tôi, tay của tôi."
Tần Nhất lạnh lùng nhìn Dương Thẩm, trong mắt phượng xinh đẹp là một mảnh lạnh nhạt hờ hững: "Đây, chỉ là giáo huấn nhỏ, các người nhanh chóng rời khỏi nơi này cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí."
Là do dạo gần đây cô dễ tính quá rồi hay gì, một người tiếp một người đều muốn tìm cô gây chuyện phiền phức.
Vương Ổn Ổn mắt lạnh nhìn một màn này, cô không có ý định lên tiếng nói đỡ cho họ.
Những thôn dân này sớm đã bị hành động của Tần Nhất dọa sợ, không dám ngây ngốc ở lại nữa. Bọn họ sợ những người trước mắt này sẽ là Phạm lão đại thứ hai.
Bọn họ nhanh chóng rời đi, nhìn cũng không thèm nhìn Dương Thẩm vẫn còn đang ngồi dưới đất khóc rống.
Trong mắt Dương Thẩm lộ ra sự độc ác: "Mày tên tiểu súc sinh này, mày đền tay cho tao."
Mặt Tần Nhất lạnh tanh, cô ghét nhất người nào nói cô là tiểu súc sinh. Bởi vì cô là con gái riêng, khi còn bé cô luôn bị người ta đánh mắng, gọi tiểu súc sinh.
"Được, tôi đền cho bà." Tần Nhất lạnh nhạt nhìn xuống Dương Thẩm, ánh mắt đó khiến cho lưng bà ta phát lạnh.
Dương Thẩm vốn cũng không phải là kẻ ngu dốt, trông thấy giữa hai đầu lông mày Tần Nhất hiện lên sự ngoan lệ. Lúc này bà ta mới biết, thiếu niên này không dễ chọc, cũng là người bà ta không đắc tội nổi.
Lại là một mảnh huyết vụ, Dương Thẩm ăn đau trực tiếp lăn lộn trêи mặt đất, tay trái của bà ta bây giờ cũng chỉ còn lại ba ngón tay.
Vân Hoán than nhẹ một tiếng, đi tới vỗ vỗ vai thiếu niên: "Được rồi, đừng đùa qua."
Lúc Dương Thẩm nói chuyện mang theo mùi dấm chua, còn có sự ghen ghét trong mắt bà ta, tất cả đều không giấu được đôi mắt của Tần Nhất.
Mặt mo của Dương Thẩm đỏ ửng, con mắt liếc láo liên, nhìn thế nào cũng thấy giống bị Tần Nhất nói trúng tâm sự.
Dương Thẩm đúng là ghen ghét, bà ta ghen tị với Vương Cầm. Chồng của Vương Cầm là Vương Tư, là người đàn ông tuấn tú nhất trong thôn bọn họ. Ba người bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Bà ta và Vương Cầm đều thích Vương Tư, ai ngờ cuối cùng Vương Tư lại lựa chọn Vương Cầm.
Đương nhiên bà ta không phục, Vương Cầm không phải chỉ là lớn lên dễ nhìn một chút thôi sao. Ngoại trừ cái này cũng không có gì hơn được bà ta. Bà ta nhanh nhẹn, có thể làm việc, so với Vương Cầm nũng nịu không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Lúc Phạm lão đại muốn một người làm nội ứng, còn hứa sẽ cho nhiều chỗ tốt, bà ta đương nhiên động tâm. Ai ngờ Phạm lão đại thế nhưng lại coi trọng con gái của tiện nhân Vương Cầm kia, còn đoạt luôn phần việc đó đi, Dương Thẩm tự nhiên càng hận hơn.
Nhiều năm nay bà ta luôn đối nghịch với Vương Cầm, hôm nay có cơ hội tốt như vậy làm sao có thể bỏ qua.
Bà ta oán hận trừng mắt nhìn Tần Nhất: "Mày nói bậy bạ cái gì đó, đúng là thứ không có giáo ɖu͙ƈ. Sao, bảo vệ tiểu tiện nhân này như vậy, chẳng lẽ mày cũng thích nó."
Tần Nhất mắt lạnh xuống, trong mắt là hàn băng thấu xương: "Không có giáo ɖu͙ƈ, bà nói tôi sao? Thật không nhìn ra đại thẩm lại là người được giáo ɖu͙ƈ đàng hoàng đấy, tùy tiện lục lọi đồ đạc của người khác."
Tần Nhất chỉ ba lô trêи tay Dương Thẩm, thanh âm lạnh lùng: "Đó là vật tư của chúng tôi, các người định bồi thường như thế nào?"
Tay Dương Thẩm hơi run, trêи mặt có chút ngượng ngùng, nhưng lập tức bà ta lại lấy khí thế lợn chết không sợ nước sôi nhìn Tần Nhất nói: "Thế nào, không phải chỉ là ăn của mấy người một chút đồ thôi sao, tất cả mọi người đều là con dân trong một nước, mày cũng không thể đứng nhìn bọn tao chết đói đi."
Tần Nhất bị bà ta chọc cho tức cười, muốn ăn chùa vật tư của cô? Không có cửa đâu! Dù sao cô cũng không phải thiện nam tín nữ gì, đã ăn đồ của cô, vậy thì phải trả một cái giá xứng đáng.
Tần Nhất rút con dao găm ra, dao găm sắc bén lóe lên hàn quang nhàn nhạt. Tần Nhất thích tốc chiến tốc thắng, Dương Thẩm chỉ cảm thấy tay mình truyền đến một trận đau đớn, máu không ngừng từ trêи tay chảy xuống, bà ta phát hiện bàn tay phải của mình chỉ còn có ba ngón tay.
Dương Thẩm nhịn không được lớn tiếng gào khóc: "Tay của tôi, tay của tôi."
Tần Nhất lạnh lùng nhìn Dương Thẩm, trong mắt phượng xinh đẹp là một mảnh lạnh nhạt hờ hững: "Đây, chỉ là giáo huấn nhỏ, các người nhanh chóng rời khỏi nơi này cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí."
Là do dạo gần đây cô dễ tính quá rồi hay gì, một người tiếp một người đều muốn tìm cô gây chuyện phiền phức.
Vương Ổn Ổn mắt lạnh nhìn một màn này, cô không có ý định lên tiếng nói đỡ cho họ.
Những thôn dân này sớm đã bị hành động của Tần Nhất dọa sợ, không dám ngây ngốc ở lại nữa. Bọn họ sợ những người trước mắt này sẽ là Phạm lão đại thứ hai.
Bọn họ nhanh chóng rời đi, nhìn cũng không thèm nhìn Dương Thẩm vẫn còn đang ngồi dưới đất khóc rống.
Trong mắt Dương Thẩm lộ ra sự độc ác: "Mày tên tiểu súc sinh này, mày đền tay cho tao."
Mặt Tần Nhất lạnh tanh, cô ghét nhất người nào nói cô là tiểu súc sinh. Bởi vì cô là con gái riêng, khi còn bé cô luôn bị người ta đánh mắng, gọi tiểu súc sinh.
"Được, tôi đền cho bà." Tần Nhất lạnh nhạt nhìn xuống Dương Thẩm, ánh mắt đó khiến cho lưng bà ta phát lạnh.
Dương Thẩm vốn cũng không phải là kẻ ngu dốt, trông thấy giữa hai đầu lông mày Tần Nhất hiện lên sự ngoan lệ. Lúc này bà ta mới biết, thiếu niên này không dễ chọc, cũng là người bà ta không đắc tội nổi.
Lại là một mảnh huyết vụ, Dương Thẩm ăn đau trực tiếp lăn lộn trêи mặt đất, tay trái của bà ta bây giờ cũng chỉ còn lại ba ngón tay.
Vân Hoán than nhẹ một tiếng, đi tới vỗ vỗ vai thiếu niên: "Được rồi, đừng đùa qua."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.