Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống
Chương 391: Gặp mặt
Lưu Li Chi
18/09/2021
Giọng nói của Trần Á Bình cũng không thấp, lúc Vân Hoán nắm tay Tần Nhất đi tới, vừa vặn nghe được một câu củng kia, mặt anh trong nháy mắt liền đen lại.
Tần Nhất rút tay mình về, lông mày xinh đẹp hơi nhướn lên: "Hóa ra bản thân bị củng rồi, có phải em nên suy nghĩ lại một chút không?"
Vân Hoán mặt càng đen, trực tiếp kéo Tần Nhất lại gần, hung hăng hôn một cái lên cánh môi đỏ mọng của cô, trong giọng nói mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi: "Em dám."
Thấy Trần Á Bình vẫn còn đang líu lo không ngừng, Vân Hoán mặt lạnh lên tiếng nói với Lâm Thanh: "Hồ Ly, xem ra cậu rất nhàn rỗi, đã vậy thì chút nữa đi gϊếŧ một trăm bán thú nhân về đây, đúng lúc dạo này cậu cũng mập lên không ít."
Thanh âm của Vân Hoán đột nhiên vang lên, mọi người vốn đang thảo luận say sưa, lập tức ngậm chặt miệng. Mẹ ơi, lão đại/Vân Hoán xuống lúc nào thế, sao bọn họ lại không biết?
Lâm Thanh vẻ mặt đau khổ, vì cái lông gì mà mỗi lần đều là anh ta trúng đạn? Anh ta hiện tại cuối cùng cũng hiểu ra rồi, tất cả mọi người đều đang tính kế anh ta. Loại chuyện này mỗi lần đều gọi anh ta đi làm, đáng thương thay, mỗi lần anh ta đều phá hư chuyện tốt của lão Đại.
Lời là vợ anh ta nói, thế nhưng trừng phạt này tự nhiên là do anh ta đến gánh chịu.
Không vui do bị quấy rầy của Vân Hoán rốt cuộc tản đi mấy phần. Khóe miệng Lâm Bạch giật một cái, anh dám khẳng định, nguyên nhân lão Đại nhằm vào anh trai ngốc nhà anh không chỉ vì nguyên nhân này.
Lúc trước khi Tần Nhất rời đi, Vân Hoán cả người đều bứt dứt, hậm hực. Lâm Thanh và Trần Á Bình ở bên nhau đều là lén lút. Tuy không ai nói bọn họ phải như thế, nhưng bọn họ tâm hữu linh tê, đều muốn chiếu cố đến cảm xúc của lão Đại.
Về sau, sau khi Lâm Thanh và Trần Á Bình kết hôn thì bắt đầu đắc chí, nhất là được tin Trần Á Bình mang thai. Cũng từ khi Trần Á Bình có bầu, Lâm Thanh bắt đầu mập lên, tuy không nhiều, nhưng lại rất rõ ràng.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Thanh lúc nào cũng bóp bóp thịt trên bụng, phàn nàn với bọn anh đây là hạnh phúc của ba ba mập. Bọn anh đều có chút không chịu nổi, huống chi anh trai ngốc thiếu thông minh lại trực tiếp khoe khoang trước mặt lão Đại, còn không chỉ một lần.
Trong lòng mọi người yên lặng vì Lâm Thanh thắp mấy cây nến. Trần Á Bình trầm mặc nửa ngày, sau đó như anh em tốt vỗ vỗ vai Lâm Thanh: "Vân Hoán nói không sai, anh quá béo, quả thực nên giảm cân."
Lâm Thanh cảm giác như trái tim mình bị đâm mấy đao, đây có phải là vợ yêu của anh không, anh chẳng qua chỉ mập lên mười cân thôi mà, thoạt nhìn vẫn rất bình thường...nhỉ?
Tần Nhất yên lặng nhìn mọi người cùng nhau bắt nạt Lâm Thanh, trong lòng có chút mềm mại. Cô cảm thấy bản thân như được trở về thời điểm lúc ban đầu, khi đó, bọn họ cũng thích hùa nhau bắt nạt Lâm Thanh như vậy.
Tần Nhất đi xuống tầng, cô nhìn Trần Á Bình cười khẽ. Khi trông thấy cái bụng nhô cao của cô ấy, cô có chút ngây ngẩn. Không nghĩ tới, nhoáng một cái đã năm năm trôi qua, Trần Á Bình cũng sắp trở thành mẹ của đứa nhỏ.
Trong trí nhớ của cô, cô ấy vẫn là thiếu nữ thanh lệ nhưng tính tình nóng nảy, ngẫu nhiên sẽ trở nên khôn khéo, ngẫu nhiên lại lơ mơ như trẻ con. Nhưng bất luận thời gian nhảy vọt qua bao lâu, các cô vẫn sẽ là bạn tốt. Đời trước là đồng bọn tốt, đời này là bạn thân tốt.
Hốc mắt Trần Á Bình có chút đỏ, nhìn thiếu niên đứng trước mặt cười với mình, nước mắt của Trần Á Bình cuối cùng không nhịn được, ôm lấy Tần Nhất, nước mắt tuôn rơi, miệng lại không ngừng oán trách.
"Cậu nói đi, khi đó sao cậu lại ngốc như vậy? Huhu, đều tại tôi lúc đó không lập tức đuổi theo cậu ra ngoài, đều là lỗi của tôi, huhu, may mắn cậu không có chuyện gì."
Tần Nhất cẩn thận tránh đụng vào bụng của Trần Á Bình, nhìn cô ấy khóc bù lu bù loa, cô bất đắc dĩ thở dài, trong mắt phượng là nhàn nhạt thương tiếc. Cô dịu dàng lau lau nước mắt cho Trần Á Bình, nhẹ giọng dụ dỗ: "Tốt, đều là lỗi của tôi, đừng khóc nữa, khóc nhiều đối với em bé trong bụng cũng không tốt. Cậu bây giờ là hai người đó, ngoan nào."
Tần Nhất rút tay mình về, lông mày xinh đẹp hơi nhướn lên: "Hóa ra bản thân bị củng rồi, có phải em nên suy nghĩ lại một chút không?"
Vân Hoán mặt càng đen, trực tiếp kéo Tần Nhất lại gần, hung hăng hôn một cái lên cánh môi đỏ mọng của cô, trong giọng nói mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi: "Em dám."
Thấy Trần Á Bình vẫn còn đang líu lo không ngừng, Vân Hoán mặt lạnh lên tiếng nói với Lâm Thanh: "Hồ Ly, xem ra cậu rất nhàn rỗi, đã vậy thì chút nữa đi gϊếŧ một trăm bán thú nhân về đây, đúng lúc dạo này cậu cũng mập lên không ít."
Thanh âm của Vân Hoán đột nhiên vang lên, mọi người vốn đang thảo luận say sưa, lập tức ngậm chặt miệng. Mẹ ơi, lão đại/Vân Hoán xuống lúc nào thế, sao bọn họ lại không biết?
Lâm Thanh vẻ mặt đau khổ, vì cái lông gì mà mỗi lần đều là anh ta trúng đạn? Anh ta hiện tại cuối cùng cũng hiểu ra rồi, tất cả mọi người đều đang tính kế anh ta. Loại chuyện này mỗi lần đều gọi anh ta đi làm, đáng thương thay, mỗi lần anh ta đều phá hư chuyện tốt của lão Đại.
Lời là vợ anh ta nói, thế nhưng trừng phạt này tự nhiên là do anh ta đến gánh chịu.
Không vui do bị quấy rầy của Vân Hoán rốt cuộc tản đi mấy phần. Khóe miệng Lâm Bạch giật một cái, anh dám khẳng định, nguyên nhân lão Đại nhằm vào anh trai ngốc nhà anh không chỉ vì nguyên nhân này.
Lúc trước khi Tần Nhất rời đi, Vân Hoán cả người đều bứt dứt, hậm hực. Lâm Thanh và Trần Á Bình ở bên nhau đều là lén lút. Tuy không ai nói bọn họ phải như thế, nhưng bọn họ tâm hữu linh tê, đều muốn chiếu cố đến cảm xúc của lão Đại.
Về sau, sau khi Lâm Thanh và Trần Á Bình kết hôn thì bắt đầu đắc chí, nhất là được tin Trần Á Bình mang thai. Cũng từ khi Trần Á Bình có bầu, Lâm Thanh bắt đầu mập lên, tuy không nhiều, nhưng lại rất rõ ràng.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Thanh lúc nào cũng bóp bóp thịt trên bụng, phàn nàn với bọn anh đây là hạnh phúc của ba ba mập. Bọn anh đều có chút không chịu nổi, huống chi anh trai ngốc thiếu thông minh lại trực tiếp khoe khoang trước mặt lão Đại, còn không chỉ một lần.
Trong lòng mọi người yên lặng vì Lâm Thanh thắp mấy cây nến. Trần Á Bình trầm mặc nửa ngày, sau đó như anh em tốt vỗ vỗ vai Lâm Thanh: "Vân Hoán nói không sai, anh quá béo, quả thực nên giảm cân."
Lâm Thanh cảm giác như trái tim mình bị đâm mấy đao, đây có phải là vợ yêu của anh không, anh chẳng qua chỉ mập lên mười cân thôi mà, thoạt nhìn vẫn rất bình thường...nhỉ?
Tần Nhất yên lặng nhìn mọi người cùng nhau bắt nạt Lâm Thanh, trong lòng có chút mềm mại. Cô cảm thấy bản thân như được trở về thời điểm lúc ban đầu, khi đó, bọn họ cũng thích hùa nhau bắt nạt Lâm Thanh như vậy.
Tần Nhất đi xuống tầng, cô nhìn Trần Á Bình cười khẽ. Khi trông thấy cái bụng nhô cao của cô ấy, cô có chút ngây ngẩn. Không nghĩ tới, nhoáng một cái đã năm năm trôi qua, Trần Á Bình cũng sắp trở thành mẹ của đứa nhỏ.
Trong trí nhớ của cô, cô ấy vẫn là thiếu nữ thanh lệ nhưng tính tình nóng nảy, ngẫu nhiên sẽ trở nên khôn khéo, ngẫu nhiên lại lơ mơ như trẻ con. Nhưng bất luận thời gian nhảy vọt qua bao lâu, các cô vẫn sẽ là bạn tốt. Đời trước là đồng bọn tốt, đời này là bạn thân tốt.
Hốc mắt Trần Á Bình có chút đỏ, nhìn thiếu niên đứng trước mặt cười với mình, nước mắt của Trần Á Bình cuối cùng không nhịn được, ôm lấy Tần Nhất, nước mắt tuôn rơi, miệng lại không ngừng oán trách.
"Cậu nói đi, khi đó sao cậu lại ngốc như vậy? Huhu, đều tại tôi lúc đó không lập tức đuổi theo cậu ra ngoài, đều là lỗi của tôi, huhu, may mắn cậu không có chuyện gì."
Tần Nhất cẩn thận tránh đụng vào bụng của Trần Á Bình, nhìn cô ấy khóc bù lu bù loa, cô bất đắc dĩ thở dài, trong mắt phượng là nhàn nhạt thương tiếc. Cô dịu dàng lau lau nước mắt cho Trần Á Bình, nhẹ giọng dụ dỗ: "Tốt, đều là lỗi của tôi, đừng khóc nữa, khóc nhiều đối với em bé trong bụng cũng không tốt. Cậu bây giờ là hai người đó, ngoan nào."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.