Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống
Chương 236: Hối hận
Lưu Li Chi
03/08/2021
Ánh mắt Vương Vĩ nhìn lướt qua mấy người phía sau, luôn có cảm giác không đúng chỗ nào đó. Gã tiến đến gần Đỗ Y đang phấn khích, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai: "Đỗ Y, những người này có thể tin tưởng sao, tao cứ cảm thấy kỳ quái chỗ nào ý."
Trực giác của Vương Vĩ luôn rất chuẩn, không biết tại sao nhưng gã cảm thấy nhóm người này tìm tới xin nương tựa có gì đó không đúng lắm.
Đỗ Y liếc mắt khinh thường nhìn Vương Vĩ: "Mày đang nghĩ cái gì thế hả Vương Vĩ, có chỗ nào kỳ quái đâu, tao cảm thấy rất bình thường mà. Những người này đều là dị năng giả, dị năng giả đó! Nếu như Minh ca biết tao mang đến nhiều dị năng giả như vậy, tao nhất định có thể thăng cấp."
Đỗ Y tràn đầy vui mừng nói, không thèm quan tâm lời Vương Vĩ nói.
Vương Vĩ thở dài, đè xuống ngờ vực vô căn cứ trong lòng. Chỉ hi vọng thế, dù sao gã cũng chỉ là muốn tìm một vùng đất có thể tiếp tục sinh tồn được mà thôi.
Lâm Thanh quan sát Thanh Phong trại một cách đầy hứng thú, trong mắt không che dấu được cảm xúc mới lạ. Trước tận thế, cái trại làm từ đất đá này chắc chắn anh ta sẽ chẳng thèm ngó tới. Nhưng sau tận thế, Lâm Thanh biết trại lớn như thế này chính là một công trình lớn, cũng không biết tạo dựng lên như thế nào.
Lâm Thanh lặng lẽ đi đến bên người Vân Hoán, nhìn lão đại cho dù bị bôi bẩn vẫn khó che đậy vẻ anh tuấn, ánh mắt Lâm Thanh ai oán. Làm sao anh ta trông như lão nông dân, còn lão đại vẫn mang đậm vẻ đẹp trai vậy hả, thật không khoa học!
Không sai, nhóm người này chính là tiểu đội Vân Hoán trà trộn vào.
"Lão đại, anh nói Nhất Nhất đang ở đâu?" Lâm Thanh nói nhỏ.
Vân Hoán ôm chặt Tiểu Lam, thanh âm đạm mạc như nước, nghe không ra bất kỳ gợn sóng nào, nhưng môi mỏng mím chặt đã tiết lộ tâm tình của chủ nhân: "Tiểu gia hỏa, có cảm ứng được không?"
Vân Hoán hỏi Tiểu Lam trong ngực.
Tiểu Lam cảm ứng một lát, vẻ mặt suy sụp lắc đầu: "Chít chít chít chít."
Nó có thể cảm ứng được Nhất Nhất ở chỗ này, thế nhưng vị trí cụ thể lại cảm ứng không ra.
Vân Hoán nhìn tiểu gia hỏa mệt mỏi chán chường, thuận tay xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, sau đó nói với Lâm Thanh: "Hành sự tùy theo hoàn cảnh."
Lâm Thanh nhẹ gật đầu.
Lâm Bạch nhìn Sở Mặc Hòa mấy ngày nay vẫn luôn trầm mặc ít nói, trong lòng thở dài, đưa tay vỗ vỗ vai anh ta, an ủi nói: "Sở Hòa, không nên suy nghĩ quá nhiều."
Khuôn mặt trẻ con tinh xảo của Sở Mặc Hòa tràn đầy lo lắng, giọng hơi khàn khàn: "Đại Bạch, cậu nói, có phải tôi làm sai rồi không?"
Có lẽ anh ta nên chờ Nhất Nhất hoàn toàn khôi phục tốt rồi mới tới. Mặc dù Nhất Nhất nói dị năng của mình đã khôi phục, thế nhưng bọn họ ai lại không hiểu, nhanh chóng khôi phục dị năng như vậy nhất định sẽ có hại.
Chỉ là anh ta có tư tâm, hoặc là nói anh ta coi nhẹ chuyện này, thậm chí không nghe lời khuyên của đám người Vân Hoán, muốn cho Tần Nhất đi cùng.
Lâm Bạch không trả lời vấn đề này, kỳ thật trong lòng bọn họ đều cảm thấy Sở Mặc Hòa lần này có hơi quá đáng. Sở Sở cũng là người nhà của bọn họ, bọn họ đương nhiên rất nóng lòng. Thế nhưng phần nóng vội này không phải xây dựng trêи cơ sở Tần Nhất phải chịu đau đớn.
Sở Sở là người thân của bọn họ, là anh em của bọn họ, thế nhưng Tần Nhất cũng vậy, cậu là em trai nhỏ bọn họ thương yêu nhất.
Lâm Bạch nhìn ra Vân Hoán cũng có phần cáu giận với Sở Mặc Hòa. Còn không phải sao, mấy ngày nay lão đại đều không để ý đến Sở Mặc Hòa.
Sở Mặc Hòa thấy Lâm Bạch không nói lời nào, ngược lại vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn lại anh ta, anh ta liền biết lần này thật sự bản thân đã làm không đúng. Kỳ thật mấy ngày nay anh ta cũng hơi hối hận, anh ta lo lắng cho sự an toàn của chị gái, thế nhưng không thể coi nhẹ Nhất Nhất, thậm chí lợi dụng Nhất Nhất.
Khuôn mặt trẻ con tinh xảo của Sở Mặc Hòa ủ rũ, giống như chú chó con bị người vứt bỏ, vô cùng đáng thương, Nhất Nhất có phải sẽ không để ý tới anh ta nữa không?
Trực giác của Vương Vĩ luôn rất chuẩn, không biết tại sao nhưng gã cảm thấy nhóm người này tìm tới xin nương tựa có gì đó không đúng lắm.
Đỗ Y liếc mắt khinh thường nhìn Vương Vĩ: "Mày đang nghĩ cái gì thế hả Vương Vĩ, có chỗ nào kỳ quái đâu, tao cảm thấy rất bình thường mà. Những người này đều là dị năng giả, dị năng giả đó! Nếu như Minh ca biết tao mang đến nhiều dị năng giả như vậy, tao nhất định có thể thăng cấp."
Đỗ Y tràn đầy vui mừng nói, không thèm quan tâm lời Vương Vĩ nói.
Vương Vĩ thở dài, đè xuống ngờ vực vô căn cứ trong lòng. Chỉ hi vọng thế, dù sao gã cũng chỉ là muốn tìm một vùng đất có thể tiếp tục sinh tồn được mà thôi.
Lâm Thanh quan sát Thanh Phong trại một cách đầy hứng thú, trong mắt không che dấu được cảm xúc mới lạ. Trước tận thế, cái trại làm từ đất đá này chắc chắn anh ta sẽ chẳng thèm ngó tới. Nhưng sau tận thế, Lâm Thanh biết trại lớn như thế này chính là một công trình lớn, cũng không biết tạo dựng lên như thế nào.
Lâm Thanh lặng lẽ đi đến bên người Vân Hoán, nhìn lão đại cho dù bị bôi bẩn vẫn khó che đậy vẻ anh tuấn, ánh mắt Lâm Thanh ai oán. Làm sao anh ta trông như lão nông dân, còn lão đại vẫn mang đậm vẻ đẹp trai vậy hả, thật không khoa học!
Không sai, nhóm người này chính là tiểu đội Vân Hoán trà trộn vào.
"Lão đại, anh nói Nhất Nhất đang ở đâu?" Lâm Thanh nói nhỏ.
Vân Hoán ôm chặt Tiểu Lam, thanh âm đạm mạc như nước, nghe không ra bất kỳ gợn sóng nào, nhưng môi mỏng mím chặt đã tiết lộ tâm tình của chủ nhân: "Tiểu gia hỏa, có cảm ứng được không?"
Vân Hoán hỏi Tiểu Lam trong ngực.
Tiểu Lam cảm ứng một lát, vẻ mặt suy sụp lắc đầu: "Chít chít chít chít."
Nó có thể cảm ứng được Nhất Nhất ở chỗ này, thế nhưng vị trí cụ thể lại cảm ứng không ra.
Vân Hoán nhìn tiểu gia hỏa mệt mỏi chán chường, thuận tay xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, sau đó nói với Lâm Thanh: "Hành sự tùy theo hoàn cảnh."
Lâm Thanh nhẹ gật đầu.
Lâm Bạch nhìn Sở Mặc Hòa mấy ngày nay vẫn luôn trầm mặc ít nói, trong lòng thở dài, đưa tay vỗ vỗ vai anh ta, an ủi nói: "Sở Hòa, không nên suy nghĩ quá nhiều."
Khuôn mặt trẻ con tinh xảo của Sở Mặc Hòa tràn đầy lo lắng, giọng hơi khàn khàn: "Đại Bạch, cậu nói, có phải tôi làm sai rồi không?"
Có lẽ anh ta nên chờ Nhất Nhất hoàn toàn khôi phục tốt rồi mới tới. Mặc dù Nhất Nhất nói dị năng của mình đã khôi phục, thế nhưng bọn họ ai lại không hiểu, nhanh chóng khôi phục dị năng như vậy nhất định sẽ có hại.
Chỉ là anh ta có tư tâm, hoặc là nói anh ta coi nhẹ chuyện này, thậm chí không nghe lời khuyên của đám người Vân Hoán, muốn cho Tần Nhất đi cùng.
Lâm Bạch không trả lời vấn đề này, kỳ thật trong lòng bọn họ đều cảm thấy Sở Mặc Hòa lần này có hơi quá đáng. Sở Sở cũng là người nhà của bọn họ, bọn họ đương nhiên rất nóng lòng. Thế nhưng phần nóng vội này không phải xây dựng trêи cơ sở Tần Nhất phải chịu đau đớn.
Sở Sở là người thân của bọn họ, là anh em của bọn họ, thế nhưng Tần Nhất cũng vậy, cậu là em trai nhỏ bọn họ thương yêu nhất.
Lâm Bạch nhìn ra Vân Hoán cũng có phần cáu giận với Sở Mặc Hòa. Còn không phải sao, mấy ngày nay lão đại đều không để ý đến Sở Mặc Hòa.
Sở Mặc Hòa thấy Lâm Bạch không nói lời nào, ngược lại vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn lại anh ta, anh ta liền biết lần này thật sự bản thân đã làm không đúng. Kỳ thật mấy ngày nay anh ta cũng hơi hối hận, anh ta lo lắng cho sự an toàn của chị gái, thế nhưng không thể coi nhẹ Nhất Nhất, thậm chí lợi dụng Nhất Nhất.
Khuôn mặt trẻ con tinh xảo của Sở Mặc Hòa ủ rũ, giống như chú chó con bị người vứt bỏ, vô cùng đáng thương, Nhất Nhất có phải sẽ không để ý tới anh ta nữa không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.