Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống
Chương 97: Không cần
Lưu Li Chi
03/08/2021
Bọn Vân Hoán không phải người thích tọc mạch chuyện của người khác, nên không có ép hỏi cô.
Tần Nhất ngước mắt nhìn tinh thạch trong tay Lâm Thanh, thản nhiên nói: "Ừm, nó có thể kϊƈɦ phát tiềm lực của người bình thường, khiến bọn họ trở thành dị năng giả, anh muốn dùng nó sao?"
Lâm Thanh thả tinh thạch lại trêи tay Tần Nhất, tà mị cười, dáng vẻ thoạt nhìn có vài phần cợt nhả: "Dùng nó? Tôi mới không cần! Mặc dù tôi rất muốn có dị năng, nhưng sẽ không dùng phương thức này để đạt được. Tôi tin tưởng, sau này nhất định tôi sẽ có dị năng."
Anh ta quả thật hâm mộ bọn lão Đại đều sở hữu dị năng, thế nhưng anh lại không hề ghen ghét. Dù sao anh ta có dự cảm, tương lai mình nhất định cũng sẽ có dị năng.
Tần Nhất cười khẽ, mắt phượng xinh đẹp như bảo thạch nhiễm lên sắc thái diễm lệ.
Người gặp qua Tần Nhất đều biết, mắt phượng chính là bộ phận xinh đẹp nhất trêи khuôn mặt cô.
Khi đôi con ngươi hiện ra lãnh ý, Tần Nhất tựa như công tử cao lãnh thanh quý bước ra từ trong bức tranh. Còn khi đôi con ngươi nhiễm lên ý cười, Tần Nhất lại giống như yêu tinh câu dẫn hồn.
Đôi mắt đào hoa thâm thúy của Vân Hoán không khống chế được càng trở nên đậm màu hơn. Anh bất động thanh sắc nhích người lại gần, che khuất Tần Nhất.
Lâm Bạch chứng kiến cảnh này trong lòng nhịn không được bật cười. Anh ta chưa từng thấy qua một mặt đáng yêu như vậy của lão Đại, ham muốn chiếm hữu cũng quá mạnh rồi.
Ngay tại lúc Lâm Bạch đang cười trộm, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh hạ xuống. Anh thoáng ngước mắt, vừa vặn cùng ánh mắt của Vân Hoán chạm vào nhau.
Ý cười bên môi Lâm Bạch lập tức biến mất, đứng ngay ngắn lại, nhìn vô cùng ngoan ngoãn.
Sở Mặc Hòa ôm con thỏ yêu quý, kéo kéo lỗ tai thỏ, cười tủm tỉm cổ vũ Lâm Thanh: "Ừ, tôi tin tưởng Hồ ly chẳng mấy chốc sẽ thức tỉnh dị năng, nhưng nhìn thế nào tôi cũng cảm thấy Đại Bạch sẽ nhanh hơn anh một bước."
Lâm Thanh nghe được vế trước của Sở Mặc Hòa thì cảm động đến hai mắt lưng tròng, nhưng nghe hết vế sau, trực tiếp nhảy dựng lên.
Anh ta phóng đến trước mặt Sở Mặc Hòa, cường điệu nói: "Tôi mới là anh trai, Đại Bạch nó là em trai, em trai đó!"
Trong lúc mọi người đang nháo loạn, mấy tiếng "ọt ọt" không đúng lúc vang lên.
Đỗ Nguyên ngốc ngốc gãi gãi đầu, mắt sáng lên nhìn Tần Nhất: "Ân nhân, tôi đói."
Mấy ngày nay Tần Nhất không ăn gì, liên đới bọn họ cũng không ăn được bao nhiêu. Bây giờ tình huống của Tần Nhất tốt hơn nhiều, tâm tình vừa buông lỏng, tất cả mọi người đều thấy đói bụng.
Uất khí trong lòng tan đi, tâm trạng bình phục trở lại, lúc này Tần Nhất cũng cảm thấy có chút đói bụng.
Cô tự giác đi vào bếp, vì mọi người chuẩn bị đồ ăn ngon. Hiện tại không phải thời điểm dùng bữa ăn chính nên Tần Nhất chỉ chuẩn bị làm vài món đơn giản để tạm lấp đầy cái bao tử, sẽ không ảnh hưởng đến bữa ăn chính.
Sở Mặc Hòa xuyên qua cửa kính, con mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng bận rộn của Tần Nhất trong phòng bếp, trái tim nhỏ trong ngực rung động: "Nhất Nhất rất giống một người mẹ, thật ấm áp."
Vân Hoán đang nghiên cứu bản đồ, nghe được lời lẩm bẩm của Sở Mặc Hòa, ngón tay cầm bút dừng một chút, khóe miệng nhếch lên một vòng cung cực nhỏ.
Sau khi ăn no nê, Vân Hoán và bọn Lâm Thanh đi ra ngoài tìm kiếm vật tư. Tần Nhất là một bệnh nhân nên bị bọn Vân Hoán cưỡng chế lưu lại nghỉ ngơi.
Nhóm Vân Hoán rời đi, Tần Nhất trở về phòng, sau khi khóa chặt cửa, cô khẽ động ý niệm, lóe một cái đã tiến vào không gian.
Không khí bên trong không gian cực kỳ tốt, rau dưa hoa quả gieo xuống cách đó không xa đều sinh trưởng xanh um tươi tốt.
Tần Nhất tìm Tiểu Lam trêи đồng cỏ xanh mướt, lúc tìm thấy, con hàng này đang ngáy o o, ngủ vô cùng say sưa.
Tần Nhất không quấy rầy nó, sau khi tìm được đồ vật mình muốn thì rời khỏi không gian.
Tần Nhất ngước mắt nhìn tinh thạch trong tay Lâm Thanh, thản nhiên nói: "Ừm, nó có thể kϊƈɦ phát tiềm lực của người bình thường, khiến bọn họ trở thành dị năng giả, anh muốn dùng nó sao?"
Lâm Thanh thả tinh thạch lại trêи tay Tần Nhất, tà mị cười, dáng vẻ thoạt nhìn có vài phần cợt nhả: "Dùng nó? Tôi mới không cần! Mặc dù tôi rất muốn có dị năng, nhưng sẽ không dùng phương thức này để đạt được. Tôi tin tưởng, sau này nhất định tôi sẽ có dị năng."
Anh ta quả thật hâm mộ bọn lão Đại đều sở hữu dị năng, thế nhưng anh lại không hề ghen ghét. Dù sao anh ta có dự cảm, tương lai mình nhất định cũng sẽ có dị năng.
Tần Nhất cười khẽ, mắt phượng xinh đẹp như bảo thạch nhiễm lên sắc thái diễm lệ.
Người gặp qua Tần Nhất đều biết, mắt phượng chính là bộ phận xinh đẹp nhất trêи khuôn mặt cô.
Khi đôi con ngươi hiện ra lãnh ý, Tần Nhất tựa như công tử cao lãnh thanh quý bước ra từ trong bức tranh. Còn khi đôi con ngươi nhiễm lên ý cười, Tần Nhất lại giống như yêu tinh câu dẫn hồn.
Đôi mắt đào hoa thâm thúy của Vân Hoán không khống chế được càng trở nên đậm màu hơn. Anh bất động thanh sắc nhích người lại gần, che khuất Tần Nhất.
Lâm Bạch chứng kiến cảnh này trong lòng nhịn không được bật cười. Anh ta chưa từng thấy qua một mặt đáng yêu như vậy của lão Đại, ham muốn chiếm hữu cũng quá mạnh rồi.
Ngay tại lúc Lâm Bạch đang cười trộm, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh hạ xuống. Anh thoáng ngước mắt, vừa vặn cùng ánh mắt của Vân Hoán chạm vào nhau.
Ý cười bên môi Lâm Bạch lập tức biến mất, đứng ngay ngắn lại, nhìn vô cùng ngoan ngoãn.
Sở Mặc Hòa ôm con thỏ yêu quý, kéo kéo lỗ tai thỏ, cười tủm tỉm cổ vũ Lâm Thanh: "Ừ, tôi tin tưởng Hồ ly chẳng mấy chốc sẽ thức tỉnh dị năng, nhưng nhìn thế nào tôi cũng cảm thấy Đại Bạch sẽ nhanh hơn anh một bước."
Lâm Thanh nghe được vế trước của Sở Mặc Hòa thì cảm động đến hai mắt lưng tròng, nhưng nghe hết vế sau, trực tiếp nhảy dựng lên.
Anh ta phóng đến trước mặt Sở Mặc Hòa, cường điệu nói: "Tôi mới là anh trai, Đại Bạch nó là em trai, em trai đó!"
Trong lúc mọi người đang nháo loạn, mấy tiếng "ọt ọt" không đúng lúc vang lên.
Đỗ Nguyên ngốc ngốc gãi gãi đầu, mắt sáng lên nhìn Tần Nhất: "Ân nhân, tôi đói."
Mấy ngày nay Tần Nhất không ăn gì, liên đới bọn họ cũng không ăn được bao nhiêu. Bây giờ tình huống của Tần Nhất tốt hơn nhiều, tâm tình vừa buông lỏng, tất cả mọi người đều thấy đói bụng.
Uất khí trong lòng tan đi, tâm trạng bình phục trở lại, lúc này Tần Nhất cũng cảm thấy có chút đói bụng.
Cô tự giác đi vào bếp, vì mọi người chuẩn bị đồ ăn ngon. Hiện tại không phải thời điểm dùng bữa ăn chính nên Tần Nhất chỉ chuẩn bị làm vài món đơn giản để tạm lấp đầy cái bao tử, sẽ không ảnh hưởng đến bữa ăn chính.
Sở Mặc Hòa xuyên qua cửa kính, con mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng bận rộn của Tần Nhất trong phòng bếp, trái tim nhỏ trong ngực rung động: "Nhất Nhất rất giống một người mẹ, thật ấm áp."
Vân Hoán đang nghiên cứu bản đồ, nghe được lời lẩm bẩm của Sở Mặc Hòa, ngón tay cầm bút dừng một chút, khóe miệng nhếch lên một vòng cung cực nhỏ.
Sau khi ăn no nê, Vân Hoán và bọn Lâm Thanh đi ra ngoài tìm kiếm vật tư. Tần Nhất là một bệnh nhân nên bị bọn Vân Hoán cưỡng chế lưu lại nghỉ ngơi.
Nhóm Vân Hoán rời đi, Tần Nhất trở về phòng, sau khi khóa chặt cửa, cô khẽ động ý niệm, lóe một cái đã tiến vào không gian.
Không khí bên trong không gian cực kỳ tốt, rau dưa hoa quả gieo xuống cách đó không xa đều sinh trưởng xanh um tươi tốt.
Tần Nhất tìm Tiểu Lam trêи đồng cỏ xanh mướt, lúc tìm thấy, con hàng này đang ngáy o o, ngủ vô cùng say sưa.
Tần Nhất không quấy rầy nó, sau khi tìm được đồ vật mình muốn thì rời khỏi không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.