Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống
Chương 160: Kiều "bạch liên" lại làm màu
Lưu Li Chi
03/08/2021
Tần Kiều Kiều có chút không vui, đám người đó thế mà không chờ bọn họ, một chút ý thức tập thể đều không có, đàn ông thô lỗ quả nhiên là đàn ông thô lỗ.
Tần Hàn Mạt quan sát cẩn thận xung quanh, lập tức phát hiện dấu vết của nhóm người Cao Viễn đi về phía trạm xăng dầu, cũng không kịp quản cái bụng đói, ba người vội vàng đuổi tới trạm xăng dầu.
Bên trong trạm xăng dầu, người của tiểu đội Lôi Đình ngửi được mùi thơm tràn ngập trong không khí, không nhịn được nuốt nước bọt. Thơm, thật sự là rất thơm!
Bên trong nồi sắt vang lên tiếng ục ục, thịt kho tàu màu sắc bắt mắt bay ra từng trận mùi thơm mê người, hấp dẫn một đám người với đôi mắt bắn ra lục quang.
Cao Viễn lúc này vô cùng hâm mộ tiểu đội Vân Hoán có một đầu bếp tài giỏi biết nấu ăn ngon. Chỉ cần ngửi mùi thơm trong không khí thôi mà khoang mũi đã tràn ngập vị thịt. Cao Viễn lập tức cảm thấy mì trứng gà trong tay khó có được một lần ăn mà không có chút mùi vị gì.
Không ăn được thịt, chuyện này cũng không hề gây trở ngại tới người của tiểu đội Lôi Đình tiến tới bắt chuyện. Một nữ sinh có khuôn mặt tròn tròn, mắt to lấp lánh nhìn thiếu niên đang làm cơm chiên. Mẹ cô nói, đàn ông biết làm cơm mới chân chính là người đàn ông tốt.
Cô gái nhỏ tên là Đặng Bảo Bình, là người hoạt bát và nhỏ tuổi nhất. Cô nhìn thấy Tần Nhất dừng động tác trong tay, nhịn không được lên tiếng hỏi: "Anh lợi hại thật đấy, mẹ em nói, hiện tại đàn ông biết nấu cơm không còn nhiều lắm."
Tần Nhất nhìn một chút người tới, mặt trái táo tròn trịa rất đáng yêu, hai mắt thật to trong veo có thể thấy đáy, vừa nhìn là biết là một em gái đơn thuần.
"Vậy sao, làm nhiều là biết thôi." Tần Nhất cười nhạt.
Thiếu niên cười lên trông ôn hòa dịu dàng hơn hẳn cái vẻ mặt lạnh nhạt trước đó, điều này khiến cho khuôn mặt của Đặng Bảo Bình đỏ bừng lên. A, thiếu niên này thật con mẹ nó đẹp trai quá đi.
Kinh diễm trong mắt Đặng Bảo Bình chỉ đơn thuần là thưởng thức đối với sắc đẹp, Tần Nhất không ghét, ngược lại cảm thấy cô nữ sinh này rất đáng yêu, giống như Vương Ổn Ổn.
Vương Ổn Ổn vỗ vỗ vai Đặng Bảo Bình, cười tủm tỉm nói: "Có phải cảm thấy Nhất Nhất rất đẹp trai hay không? Cậu ấy là nam thần công tử trong lòng chị đó."
Đặng Bảo Bình dùng sức gật gật đầu: "Ừ ừ ừ, rất đẹp trai, em cũng muốn anh ấy làm nam thần công tử của em."
Đặng Bảo Bình không hề ngượng ngùng bày tỏ lòng mình, không nghĩ tới sau khi tận thế buông xuống còn có thể đu idol, nghĩ thôi đã thấy hưng phấn rồi.
Trong tiểu đội Lôi Đình có một đại hán mắt to mày rậm cao giọng cười lớn mấy tiếng: "Thật đúng là con gái lớn không dùng được, nhìn xem nhìn xem, Bảo nhi sắp không cần mấy thúc thúc như chúng ta nữa rồi, thật là làm cho thúc thúc thương tâm mà."
Đặng Bảo Bình hướng đại hán làm mặt quỷ, ghét bỏ nói: "Mạc thúc thúc, thúc già như vậy, mới không có đẹp mắt như nam thần đâu."
Nhất thời, cả phòng tràn đầy tiếng cười. Đặng Bảo Bình tinh linh cổ quái, khiến tâm đang căng thẳng của mấy người ở đây lơi lỏng mấy phần.
Lúc Tần Kiều Kiều tiến vào liền thấy Tần Nhất chỉ mặc một chiếc áo len màu đen, một đoạn cánh tay trắng nõn mịn màng lộ ra, một bên xới cơm, một bên ôn nhu kiên nhẫn nghe hai nữ sinh nói chuyện.
Một Tần Nhất ôn nhu như vậy cô ta chưa từng thấy qua, đôi con ngươi nhìn Vương Ổn Ổn và Đặng Bảo Bình của Tần Kiều Kiều bắt đầu trở nên âm trầm bất thiện.
Khẳng định là do hai tiện nhân không biết xấu hổ này câu dẫn anh Tần Nhất của cô ta.
Tần Kiều Kiều có chút ủy khuất lại có chút ai oán kêu tên Tần Nhất: "Anh Tần Nhất."
Đầu ngón tay Tần Nhất hơi dừng lại, mặt mày lạnh nhạt nhìn ba người đứng cửa, mắt phượng xinh đẹp híp lại nguy hiểm: "Vị đại thẩm này, có phải cô nghe không hiểu tiếng người không? Tôi đã nói tôi không quen biết cô, đừng có loạn bấu víu quan hệ, đầu óc không tốt là bệnh, cần phải trị."
Đặng Bảo Bình cảm giác được lãnh ý của Tần Nhất, tò mò nhìn về phía cửa. Sau khi nhìn thấy Tần Kiều Kiều thì bị lệ khí dưới đáy mắt cô ta dọa sợ vội cúi đầu xuống.
Còn trong mắt Tần Kiều Kiều thì là hình ảnh hồ ly tinh không biết xấu hổ đang hướng cô ta thị uy.
Tần Kiều Kiều không nhịn được nữa tức giận chỉ thẳng vào Đặng Bảo Bình và Vương Ổn Ổn, giọng nói bén nhọn xuyên qua toàn bộ trạm xăng dầu.
"Không biết em, vậy quen biết ai? Hai con hồ ly tinh không biết xấu hổ này? Bọn mày thật đúng là không biết xấu hổ, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã đi dụ dỗ nam sinh, tiện nhân."
Tần Hàn Mạt quan sát cẩn thận xung quanh, lập tức phát hiện dấu vết của nhóm người Cao Viễn đi về phía trạm xăng dầu, cũng không kịp quản cái bụng đói, ba người vội vàng đuổi tới trạm xăng dầu.
Bên trong trạm xăng dầu, người của tiểu đội Lôi Đình ngửi được mùi thơm tràn ngập trong không khí, không nhịn được nuốt nước bọt. Thơm, thật sự là rất thơm!
Bên trong nồi sắt vang lên tiếng ục ục, thịt kho tàu màu sắc bắt mắt bay ra từng trận mùi thơm mê người, hấp dẫn một đám người với đôi mắt bắn ra lục quang.
Cao Viễn lúc này vô cùng hâm mộ tiểu đội Vân Hoán có một đầu bếp tài giỏi biết nấu ăn ngon. Chỉ cần ngửi mùi thơm trong không khí thôi mà khoang mũi đã tràn ngập vị thịt. Cao Viễn lập tức cảm thấy mì trứng gà trong tay khó có được một lần ăn mà không có chút mùi vị gì.
Không ăn được thịt, chuyện này cũng không hề gây trở ngại tới người của tiểu đội Lôi Đình tiến tới bắt chuyện. Một nữ sinh có khuôn mặt tròn tròn, mắt to lấp lánh nhìn thiếu niên đang làm cơm chiên. Mẹ cô nói, đàn ông biết làm cơm mới chân chính là người đàn ông tốt.
Cô gái nhỏ tên là Đặng Bảo Bình, là người hoạt bát và nhỏ tuổi nhất. Cô nhìn thấy Tần Nhất dừng động tác trong tay, nhịn không được lên tiếng hỏi: "Anh lợi hại thật đấy, mẹ em nói, hiện tại đàn ông biết nấu cơm không còn nhiều lắm."
Tần Nhất nhìn một chút người tới, mặt trái táo tròn trịa rất đáng yêu, hai mắt thật to trong veo có thể thấy đáy, vừa nhìn là biết là một em gái đơn thuần.
"Vậy sao, làm nhiều là biết thôi." Tần Nhất cười nhạt.
Thiếu niên cười lên trông ôn hòa dịu dàng hơn hẳn cái vẻ mặt lạnh nhạt trước đó, điều này khiến cho khuôn mặt của Đặng Bảo Bình đỏ bừng lên. A, thiếu niên này thật con mẹ nó đẹp trai quá đi.
Kinh diễm trong mắt Đặng Bảo Bình chỉ đơn thuần là thưởng thức đối với sắc đẹp, Tần Nhất không ghét, ngược lại cảm thấy cô nữ sinh này rất đáng yêu, giống như Vương Ổn Ổn.
Vương Ổn Ổn vỗ vỗ vai Đặng Bảo Bình, cười tủm tỉm nói: "Có phải cảm thấy Nhất Nhất rất đẹp trai hay không? Cậu ấy là nam thần công tử trong lòng chị đó."
Đặng Bảo Bình dùng sức gật gật đầu: "Ừ ừ ừ, rất đẹp trai, em cũng muốn anh ấy làm nam thần công tử của em."
Đặng Bảo Bình không hề ngượng ngùng bày tỏ lòng mình, không nghĩ tới sau khi tận thế buông xuống còn có thể đu idol, nghĩ thôi đã thấy hưng phấn rồi.
Trong tiểu đội Lôi Đình có một đại hán mắt to mày rậm cao giọng cười lớn mấy tiếng: "Thật đúng là con gái lớn không dùng được, nhìn xem nhìn xem, Bảo nhi sắp không cần mấy thúc thúc như chúng ta nữa rồi, thật là làm cho thúc thúc thương tâm mà."
Đặng Bảo Bình hướng đại hán làm mặt quỷ, ghét bỏ nói: "Mạc thúc thúc, thúc già như vậy, mới không có đẹp mắt như nam thần đâu."
Nhất thời, cả phòng tràn đầy tiếng cười. Đặng Bảo Bình tinh linh cổ quái, khiến tâm đang căng thẳng của mấy người ở đây lơi lỏng mấy phần.
Lúc Tần Kiều Kiều tiến vào liền thấy Tần Nhất chỉ mặc một chiếc áo len màu đen, một đoạn cánh tay trắng nõn mịn màng lộ ra, một bên xới cơm, một bên ôn nhu kiên nhẫn nghe hai nữ sinh nói chuyện.
Một Tần Nhất ôn nhu như vậy cô ta chưa từng thấy qua, đôi con ngươi nhìn Vương Ổn Ổn và Đặng Bảo Bình của Tần Kiều Kiều bắt đầu trở nên âm trầm bất thiện.
Khẳng định là do hai tiện nhân không biết xấu hổ này câu dẫn anh Tần Nhất của cô ta.
Tần Kiều Kiều có chút ủy khuất lại có chút ai oán kêu tên Tần Nhất: "Anh Tần Nhất."
Đầu ngón tay Tần Nhất hơi dừng lại, mặt mày lạnh nhạt nhìn ba người đứng cửa, mắt phượng xinh đẹp híp lại nguy hiểm: "Vị đại thẩm này, có phải cô nghe không hiểu tiếng người không? Tôi đã nói tôi không quen biết cô, đừng có loạn bấu víu quan hệ, đầu óc không tốt là bệnh, cần phải trị."
Đặng Bảo Bình cảm giác được lãnh ý của Tần Nhất, tò mò nhìn về phía cửa. Sau khi nhìn thấy Tần Kiều Kiều thì bị lệ khí dưới đáy mắt cô ta dọa sợ vội cúi đầu xuống.
Còn trong mắt Tần Kiều Kiều thì là hình ảnh hồ ly tinh không biết xấu hổ đang hướng cô ta thị uy.
Tần Kiều Kiều không nhịn được nữa tức giận chỉ thẳng vào Đặng Bảo Bình và Vương Ổn Ổn, giọng nói bén nhọn xuyên qua toàn bộ trạm xăng dầu.
"Không biết em, vậy quen biết ai? Hai con hồ ly tinh không biết xấu hổ này? Bọn mày thật đúng là không biết xấu hổ, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã đi dụ dỗ nam sinh, tiện nhân."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.