Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống
Chương 185: Nghiệm (dò xét)
Lưu Li Chi
03/08/2021
Lâm Bạch cười: "Còn thú vị hơn là, Tần thiếu và Tần Hàn Vũ đều từng tìm người đi thủ tiêu cô con gái riêng này, đáng tiếc vận khí người này rất tốt, mấy lần đều chạy thoát được."
Vương Ổn Ổn nhíu mày, trong lòng có phần khó có thể tin: "Sao, sao có thể có chuyện đó? Đều nói hổ dữ không ăn thịt con, làm...làm sao ông ta lại tìm người giết con gái mình chứ? Coi như là con gái riêng, nhưng đó cũng không phải là lỗi của cô ấy mà."
Vương Ổn Ổn chưa từng xem thường những người là con trai riêng con gái riêng, dưới cái nhìn của cô, bọn họ đều vô tội. Đứa trẻ được sinh ra bản thân nó không thể lựa chọn xuất thân cho mình, nếu không thì ai lại muốn làm một đứa con riêng chứ? Nói tới nói lui, đây đều là đàn ông sai.
"Đúng vậy, hổ dữ không ăn thịt con, nhưng bạn học Ổn, cô phải nhớ kỹ, trêи đời này người ăn thịt con cũng không ít, đặc biệt là bên trong những đại gia tộc. Ngăn trở con đường của hắn, đừng nói là con, ngay cả cha ruột cũng có thể nuốt chửng." Mặt mày Lâm Thanh có chút lạnh, không còn bộ dáng cười đùa cợt nhả như ngày thường.
Vương Ổn Ổn hơi ngẩn ra, sau đó cúi đầu xuống không nói lời nào. Cô biết lời Lâm Thanh nói là thật, cô và bọn họ vốn không phải là người cùng một thế giới. Cũng không phải là cô sợ hãi, mà càng nhiều hơn chính là đau lòng.
Sự ôn nhu trong mắt hồ ly hẹp dài của Lâm Bạch khẽ lưu chuyển: "Em còn chưa nói xong đâu, anh chuyển đề tài cái gì chứ. Mọi người đoán xem, vị Tần gia tiểu thư kia tên gọi là gì?"
Lâm Bạch cười, dư quang khóe mắt dường như chuyển tới trêи người thiếu niên vẫn luôn mỉm cười lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện: "Thật trùng hợp, vị Tần gia tiểu thư đó lại cùng tên với Nhất Nhất của chúng ta, cũng gọi là Tần Nhất."
Lâm Bạch vừa nói xong, đám người Vương Ổn Ổn lập tức mở to hai mắt nhìn Tần Nhất. Da thịt trắng nõn của thiếu niên tuy hiện lên vẻ hơi xanh xao, nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp như kiệt tác hoàn mỹ của Thượng Đế.
Ánh mắt Vân Hoán lấp lóe, có chút tĩnh mịch, có chút... cổ quái.
Lâm Thanh kinh ngạc trực tiếp dừng xe lại. Nà ní, em trai đáng yêu nhất của bọn họ thế mà lại là em gái? Vậy lão Đại...
Lâm Thanh len lén liếc mắt nhìn Vân Hoán, khi chạm phải đôi mắt đào hoa không giống với dĩ vãng kia, anh ta nhịn không được rùng mình một cái.
"Em gái" Nhất Nhất, cậu tự cầu phúc đi.
Vương Ổn Ổn cười khan vài tiếng: "Không thể nào, nam thần sao có thể là con gái chứ? Đại Bạch, có phải anh nhầm lẫn gì rồi hay không?"
Nam thần rõ ràng có hầu kết, làm sao có thể là con gái.
Tần Nhất nở nụ cười, cánh môi tái nhợt có chút làm người thương tiếc: "Vậy Đại Bạch, anh có biết trêи đời này có rất nhiều người trùng tên trùng họ hay không? Với lại tôi nghe nói, vị Tần gia tiểu thư kia lớn lên rất xấu, công tử tôi đẹp trai như vậy, làm sao có thể là vị Tần gia tiểu thư kia."
Tần Nhất cười trầm thấp, sắc mặt có chút bệnh trạng bỗng nhiên rạng rỡ hẳn lên, như là Tuyết Liên trêи đỉnh Tuyết Sơn đang từ từ nở rộ, từng tầng từng tầng, cuối cùng lộ ra nhụy hoa dụ người nhất.
"Vậy sao? Thế nhưng đấy cũng chỉ là lời đồn. Lời đồn nói Tần gia tiểu thư xấu không thể gặp người, cho nên dùng tóc che khuất diện mạo. Nhưng ai biết được liệu tin đồn đó là thật hay giả." Lâm Bạch vẫn mỉm cười khẽ như cũ, trong đôi mắt hồ ly phong tình vạn chủng là một mảnh thâm thúy.
Tần Nhất thở dài, kéo Vương Ổn Ổn lại gần, đặt tay cô ấy lên ngực mình, còn nhấn mấy cái: "Cảm nhận được không, công tử tôi không có ngực, tôi là nam sinh hàng thật giá thật."
Vương Ổn Ổn đỏ mặt thu tay lại, sau đó hướng đám người nhẹ gật đầu. Cô hiện tại hoàn toàn tin tưởng Tần Nhất, giữa con gái với nhau thường xuyên đùa giỡn tập kϊƈɦ ngực, cô có thể khẳng định, Tần Nhất hoàn toàn không có ngực. Nữ sinh với nam sinh không giống nhau, cho dù phát ɖu͙ƈ không tốt thì cảm giác khi sờ lên vẫn có chút không giống nhau.
Tần Nhất vừa cười vừa sờ lên hầu kết của mình: "Công tử tôi có hầu kết, cần nghiệm lại một lần nữa không?"
Vương Ổn Ổn nhíu mày, trong lòng có phần khó có thể tin: "Sao, sao có thể có chuyện đó? Đều nói hổ dữ không ăn thịt con, làm...làm sao ông ta lại tìm người giết con gái mình chứ? Coi như là con gái riêng, nhưng đó cũng không phải là lỗi của cô ấy mà."
Vương Ổn Ổn chưa từng xem thường những người là con trai riêng con gái riêng, dưới cái nhìn của cô, bọn họ đều vô tội. Đứa trẻ được sinh ra bản thân nó không thể lựa chọn xuất thân cho mình, nếu không thì ai lại muốn làm một đứa con riêng chứ? Nói tới nói lui, đây đều là đàn ông sai.
"Đúng vậy, hổ dữ không ăn thịt con, nhưng bạn học Ổn, cô phải nhớ kỹ, trêи đời này người ăn thịt con cũng không ít, đặc biệt là bên trong những đại gia tộc. Ngăn trở con đường của hắn, đừng nói là con, ngay cả cha ruột cũng có thể nuốt chửng." Mặt mày Lâm Thanh có chút lạnh, không còn bộ dáng cười đùa cợt nhả như ngày thường.
Vương Ổn Ổn hơi ngẩn ra, sau đó cúi đầu xuống không nói lời nào. Cô biết lời Lâm Thanh nói là thật, cô và bọn họ vốn không phải là người cùng một thế giới. Cũng không phải là cô sợ hãi, mà càng nhiều hơn chính là đau lòng.
Sự ôn nhu trong mắt hồ ly hẹp dài của Lâm Bạch khẽ lưu chuyển: "Em còn chưa nói xong đâu, anh chuyển đề tài cái gì chứ. Mọi người đoán xem, vị Tần gia tiểu thư kia tên gọi là gì?"
Lâm Bạch cười, dư quang khóe mắt dường như chuyển tới trêи người thiếu niên vẫn luôn mỉm cười lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện: "Thật trùng hợp, vị Tần gia tiểu thư đó lại cùng tên với Nhất Nhất của chúng ta, cũng gọi là Tần Nhất."
Lâm Bạch vừa nói xong, đám người Vương Ổn Ổn lập tức mở to hai mắt nhìn Tần Nhất. Da thịt trắng nõn của thiếu niên tuy hiện lên vẻ hơi xanh xao, nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp như kiệt tác hoàn mỹ của Thượng Đế.
Ánh mắt Vân Hoán lấp lóe, có chút tĩnh mịch, có chút... cổ quái.
Lâm Thanh kinh ngạc trực tiếp dừng xe lại. Nà ní, em trai đáng yêu nhất của bọn họ thế mà lại là em gái? Vậy lão Đại...
Lâm Thanh len lén liếc mắt nhìn Vân Hoán, khi chạm phải đôi mắt đào hoa không giống với dĩ vãng kia, anh ta nhịn không được rùng mình một cái.
"Em gái" Nhất Nhất, cậu tự cầu phúc đi.
Vương Ổn Ổn cười khan vài tiếng: "Không thể nào, nam thần sao có thể là con gái chứ? Đại Bạch, có phải anh nhầm lẫn gì rồi hay không?"
Nam thần rõ ràng có hầu kết, làm sao có thể là con gái.
Tần Nhất nở nụ cười, cánh môi tái nhợt có chút làm người thương tiếc: "Vậy Đại Bạch, anh có biết trêи đời này có rất nhiều người trùng tên trùng họ hay không? Với lại tôi nghe nói, vị Tần gia tiểu thư kia lớn lên rất xấu, công tử tôi đẹp trai như vậy, làm sao có thể là vị Tần gia tiểu thư kia."
Tần Nhất cười trầm thấp, sắc mặt có chút bệnh trạng bỗng nhiên rạng rỡ hẳn lên, như là Tuyết Liên trêи đỉnh Tuyết Sơn đang từ từ nở rộ, từng tầng từng tầng, cuối cùng lộ ra nhụy hoa dụ người nhất.
"Vậy sao? Thế nhưng đấy cũng chỉ là lời đồn. Lời đồn nói Tần gia tiểu thư xấu không thể gặp người, cho nên dùng tóc che khuất diện mạo. Nhưng ai biết được liệu tin đồn đó là thật hay giả." Lâm Bạch vẫn mỉm cười khẽ như cũ, trong đôi mắt hồ ly phong tình vạn chủng là một mảnh thâm thúy.
Tần Nhất thở dài, kéo Vương Ổn Ổn lại gần, đặt tay cô ấy lên ngực mình, còn nhấn mấy cái: "Cảm nhận được không, công tử tôi không có ngực, tôi là nam sinh hàng thật giá thật."
Vương Ổn Ổn đỏ mặt thu tay lại, sau đó hướng đám người nhẹ gật đầu. Cô hiện tại hoàn toàn tin tưởng Tần Nhất, giữa con gái với nhau thường xuyên đùa giỡn tập kϊƈɦ ngực, cô có thể khẳng định, Tần Nhất hoàn toàn không có ngực. Nữ sinh với nam sinh không giống nhau, cho dù phát ɖu͙ƈ không tốt thì cảm giác khi sờ lên vẫn có chút không giống nhau.
Tần Nhất vừa cười vừa sờ lên hầu kết của mình: "Công tử tôi có hầu kết, cần nghiệm lại một lần nữa không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.