Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống
Chương 504: Ngươi yêu hắn
Lưu Li Chi
11/03/2022
Tiến sĩ Lâm ngẩn người, lập tức cười khẽ một tiếng, đúng vậy, hắn sẽ không nói.
Lại nói, lâu rồi hắn không gặp được vật nhỏ đáng yêu như vậy. Nếu không phải, nếu không phải Hiên Nhiên thích cô ta, không chừng hắn còn có thể lưu cô lại.
A Sâm ở ngoài nghe thấy tiếng cười của tiến sĩ Lâm thì trong mắt thoáng hiện lên tia vui mừng. Đã lâu anh ta chưa thấy tiến sĩ cười, lần cuối đã là mấy năm trước rồi, khi đó Hiên thiếu gia tỉnh lại, tiến sĩ đã cười.
"Trách không được Hiên Nhiên thích cô, nếu không phải vì nó, có lẽ ta sẽ giữ cô lại, vật nhỏ." Tiến sĩ Lâm thu hồi ý cười, mắt biến sắc lạnh.
Tần Nhất có chút mộng, nhưng ngay sau đó ánh mắt lập tức lạnh đi: "Hóa ra Mộc Hiên Nhiên là người của anh."
Tần Nhất có chút nghiến răng nghiến lợi, đối với Mộc Hiên Nhiên nửa đường xuất hiện, tuy thời gian Tần Nhất chung đụng cùng cậu ta không dài, mặt ngoài cũng ghét bỏ cậu ta, thế nhưng Tần Nhất cảm giác người này không tệ.
Mộc Hiên Nhiên sống tùy ý tiêu sái, đó là cuộc sống Tần Nhất vẫn luôn hướng tới. Tuy bên ngoài cô không thể hiện rõ, nhưng trong đáy lòng đã coi đối phương là bạn, bởi vì cậu ta rất hợp gu của cô.
Nhưng bây giờ tiến sĩ Lâm lại nói cho cô biết, Mộc Hiên Nhiên là người của hắn, trong lòng Tần Nhất xẹt qua từng tia mất mát.
Tiến sĩ Lâm nhìn thấy ý lạnh bên trong đôi mắt phượng của Tần Nhất, khóe miệng khẽ nhếch, ngón tay trắng dài vuốt nhẹ ly thủy tinh: "Hiên Nhiên đương nhiên là người của ta, lần đó nếu không phải do cô may mắn, nói không chừng hiện tại cô đã là vật thí nghiệm hoàn mỹ nhất rồi."
Nghe tiến sĩ Lâm nói vậy, Tần Nhất lập tức nghĩ đến khoảng thời gian cô vừa mới đến thành Hồng Nguyệt và lọt vào tập kích. Nếu không phải Vân Hoán kịp thời xuất hiện, sợ rằng khi đó cô đã mất mạng rồi.
Thế nhưng... là Mộc Hiên Nhiên thật sao? Tần Nhất nhớ tới đôi mắt phượng tà khí lẫm nhiên nhưng câu người kia, trong lòng phủ định, không, không phải Mộc Hiên Nhiên.
Người tùy ý làm bậy như cậu ta khinh thường làm loại chuyện ngấm ngầm sau lưng này.
Ý lạnh trong mắt Tần Nhất tán đi, lòng cũng dần dần bình tĩnh lại, tiến sĩ Lâm một mực dẫn đường suy nghĩ của cô, muốn cô hiểu lầm Mộc Hiên Nhiên.
Nhưng tại sao hắn lại muốn chia rẽ quan hệ giữa cô và Mộc Hiên Nhiên?
Tần Nhất cẩn thận nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của tiến sĩ Lâm, mỗi lần nhắc tới Mộc Hiên Nhiên là trong đôi mắt kia lại lóe lên du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu điên cuồng.
Ánh mắt nhiệt liệt như thế, Tần Nhất cũng không lạ lẫm, nó giống ánh mắt khi Vân Hoán nhìn cô.
Chẳng lẽ...
Trong lòng Tần Nhất sáng tỏ, khóe môi bỗng nhiên cong lên, liếc mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn của tiến sĩ Lâm, giọng nói thanh lãnh nhưng vô cùng dễ nghe: "Tiến sĩ Lâm, anh yêu Mộc Hiên Nhiên."
Tần Nhất dùng câu khẳng định, không phải câu nghi vấn. Bỗng nhiên cô có chút đồng tình với Mộc Hiên Nhiên, bị một tên biếи ŧɦái như thế yêu, cũng không biết là đen đủi mấy đời.
Một chữ "yêu" này đã chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của tiến sĩ Lâm. Khóe miệng vốn đang nhếch lên lập tức hạ xuống, con ngươi vẫn luôn tỏ ra ôn nhuận nay tràn đầy băng lãnh, âm trầm và điên cuồng.
Tiến sĩ Lâm đứng lên, không ngừng có máu từ trong miệng hắn tràn ra, hắn liếm liếm cánh môi, ánh mắt yêu trị: "Mày thì biết cái gì, mày hiểu yêu là gì sao? Mày căn bản không hiểu gì cả, mày dựa vào đâu mà nói xằng nói bậy."
Tiến sĩ Lâm bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, răng nanh dài lộ ra, mái tóc ngắn màu đen cũng bỗng nhiên dài ra. Cánh tay tiến sĩ Lâm làm bục chỉ áo, trên đó mọc ra rất nhiều vảy màu đen.
Các ngón tay thon dài cũng điên cuồng dài ra, con ngươi đen nhánh dưới kính mắt biến thành đồng tử dựng thẳng màu nâu nhạt.
Trong lòng Tần Nhất giật mình kinh ngạc, cuối cùng cô cũng biết mặt mũi thật của tiến sĩ Lâm rồi.
Thú nhân!
Người trước mắt không giống loại bán thú nhân chất lượng kém kia, mà là thú nhân thật!
Lại nói, lâu rồi hắn không gặp được vật nhỏ đáng yêu như vậy. Nếu không phải, nếu không phải Hiên Nhiên thích cô ta, không chừng hắn còn có thể lưu cô lại.
A Sâm ở ngoài nghe thấy tiếng cười của tiến sĩ Lâm thì trong mắt thoáng hiện lên tia vui mừng. Đã lâu anh ta chưa thấy tiến sĩ cười, lần cuối đã là mấy năm trước rồi, khi đó Hiên thiếu gia tỉnh lại, tiến sĩ đã cười.
"Trách không được Hiên Nhiên thích cô, nếu không phải vì nó, có lẽ ta sẽ giữ cô lại, vật nhỏ." Tiến sĩ Lâm thu hồi ý cười, mắt biến sắc lạnh.
Tần Nhất có chút mộng, nhưng ngay sau đó ánh mắt lập tức lạnh đi: "Hóa ra Mộc Hiên Nhiên là người của anh."
Tần Nhất có chút nghiến răng nghiến lợi, đối với Mộc Hiên Nhiên nửa đường xuất hiện, tuy thời gian Tần Nhất chung đụng cùng cậu ta không dài, mặt ngoài cũng ghét bỏ cậu ta, thế nhưng Tần Nhất cảm giác người này không tệ.
Mộc Hiên Nhiên sống tùy ý tiêu sái, đó là cuộc sống Tần Nhất vẫn luôn hướng tới. Tuy bên ngoài cô không thể hiện rõ, nhưng trong đáy lòng đã coi đối phương là bạn, bởi vì cậu ta rất hợp gu của cô.
Nhưng bây giờ tiến sĩ Lâm lại nói cho cô biết, Mộc Hiên Nhiên là người của hắn, trong lòng Tần Nhất xẹt qua từng tia mất mát.
Tiến sĩ Lâm nhìn thấy ý lạnh bên trong đôi mắt phượng của Tần Nhất, khóe miệng khẽ nhếch, ngón tay trắng dài vuốt nhẹ ly thủy tinh: "Hiên Nhiên đương nhiên là người của ta, lần đó nếu không phải do cô may mắn, nói không chừng hiện tại cô đã là vật thí nghiệm hoàn mỹ nhất rồi."
Nghe tiến sĩ Lâm nói vậy, Tần Nhất lập tức nghĩ đến khoảng thời gian cô vừa mới đến thành Hồng Nguyệt và lọt vào tập kích. Nếu không phải Vân Hoán kịp thời xuất hiện, sợ rằng khi đó cô đã mất mạng rồi.
Thế nhưng... là Mộc Hiên Nhiên thật sao? Tần Nhất nhớ tới đôi mắt phượng tà khí lẫm nhiên nhưng câu người kia, trong lòng phủ định, không, không phải Mộc Hiên Nhiên.
Người tùy ý làm bậy như cậu ta khinh thường làm loại chuyện ngấm ngầm sau lưng này.
Ý lạnh trong mắt Tần Nhất tán đi, lòng cũng dần dần bình tĩnh lại, tiến sĩ Lâm một mực dẫn đường suy nghĩ của cô, muốn cô hiểu lầm Mộc Hiên Nhiên.
Nhưng tại sao hắn lại muốn chia rẽ quan hệ giữa cô và Mộc Hiên Nhiên?
Tần Nhất cẩn thận nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của tiến sĩ Lâm, mỗi lần nhắc tới Mộc Hiên Nhiên là trong đôi mắt kia lại lóe lên du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu điên cuồng.
Ánh mắt nhiệt liệt như thế, Tần Nhất cũng không lạ lẫm, nó giống ánh mắt khi Vân Hoán nhìn cô.
Chẳng lẽ...
Trong lòng Tần Nhất sáng tỏ, khóe môi bỗng nhiên cong lên, liếc mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn của tiến sĩ Lâm, giọng nói thanh lãnh nhưng vô cùng dễ nghe: "Tiến sĩ Lâm, anh yêu Mộc Hiên Nhiên."
Tần Nhất dùng câu khẳng định, không phải câu nghi vấn. Bỗng nhiên cô có chút đồng tình với Mộc Hiên Nhiên, bị một tên biếи ŧɦái như thế yêu, cũng không biết là đen đủi mấy đời.
Một chữ "yêu" này đã chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của tiến sĩ Lâm. Khóe miệng vốn đang nhếch lên lập tức hạ xuống, con ngươi vẫn luôn tỏ ra ôn nhuận nay tràn đầy băng lãnh, âm trầm và điên cuồng.
Tiến sĩ Lâm đứng lên, không ngừng có máu từ trong miệng hắn tràn ra, hắn liếm liếm cánh môi, ánh mắt yêu trị: "Mày thì biết cái gì, mày hiểu yêu là gì sao? Mày căn bản không hiểu gì cả, mày dựa vào đâu mà nói xằng nói bậy."
Tiến sĩ Lâm bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, răng nanh dài lộ ra, mái tóc ngắn màu đen cũng bỗng nhiên dài ra. Cánh tay tiến sĩ Lâm làm bục chỉ áo, trên đó mọc ra rất nhiều vảy màu đen.
Các ngón tay thon dài cũng điên cuồng dài ra, con ngươi đen nhánh dưới kính mắt biến thành đồng tử dựng thẳng màu nâu nhạt.
Trong lòng Tần Nhất giật mình kinh ngạc, cuối cùng cô cũng biết mặt mũi thật của tiến sĩ Lâm rồi.
Thú nhân!
Người trước mắt không giống loại bán thú nhân chất lượng kém kia, mà là thú nhân thật!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.