Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống
Chương 415: Nhập ma
Lưu Li Chi
21/10/2021
Anh thậm chí có thể cảm giác được Tần Nhất đang nắm chặt lấy góc áo anh, gắt gao không chịu buông ra.
Vương Tán Đình là khúc mắc của tiểu gia hỏa, thậm chí là tâm ma. Thế nhưng tâm ma này nhất định phải giải quyết, bằng không ngày sau, dị năng của tiểu gia hỏa sẽ bị hạn chế.
Vân Hoán không ngừng hôn an ủi Tần Nhất, từ trán đến mắt, lại từ mắt đến má, rồi xuống đến khóe miệng, vô cùng ôn nhu. Anh không nhắc tới Vương Tán Đình, chỉ kiên nhẫn nói cho Tần Nhất biết, anh luôn ở bên cô.
Có lẽ sự trấn an của Vân Hoán có tác dụng, cơ thể cứng ngắc của Tần Nhất từ từ thả lỏng, lệ khí quanh thân dần dần tán đi, ấn ký Phượng Hoàng trên trán cũng biến mất, gai nhọn đầy người cũng được thu lại.
Tần Nhất mắt phượng phức tạp, cô vừa nghĩ tới khuôn mặt của người phụ nữ kia, trong lòng liền dâng lên sát ý khát máu, làm thế nào cũng không khống chế nổi.
"Người này..." Tần Nhất mở miệng: "Có vấn đề."
Trước tiên không nói đến người phụ nữ có phải là Vương Tán Đình hay không, Tần Nhất cảm giác được rất rõ, có người đang nhằm vào cô, hơn nữa người này còn hiểu rất rõ về cô. Không, phải nói là nghiên cứu về cô rất thấu triệt. Còn không phải sao, ngay cả Vương Tán Đình cũng xuất hiện.
Thế nhưng, là ai? Là ai muốn đối phó cô?
"Anh biết." Trong giọng nói của Vân Hoán mang theo sự ôn nhu, an ủi trái tim Tần Nhất: "Cho nên Thất Thất, em không thể để đối phương dắt mũi. Anh biết, anh biết bà ta là một góc em không muốn chạm đến, cho nên lúc này, chúng ta càng phải kiên định hơn."
Tần Nhất bỗng nhiên cười: "Vân Hoán, anh không cần lo lắng cho em, em không sao. Em ngược lại muốn xem xem, người sau lưng rốt cuộc đang muốn làm gì. Đưa bà ta tới, mặc kệ là thật hay giả, nếu đã đến, em không nghĩ sẽ buông tha cho bà ta."
Đầu lông mày Tần Nhất mang theo khí lạnh, cô có thể không hận Tần Miễn Tôn Chỉ Lan, nhưng đối với Vương Tán Đình, cô rất hận, hận ý của cô đối với bà ta còn sâu hơn so với tiến sĩ Lâm.
"Đi, chúng ta đi qua nhìn một chút, xem xem Vương Tán Đình này là thật hay giả, là người hay là quỷ." Tần Nhất lôi kéo Vân Hoán đi qua.
Người phụ nữ trên đất yếu ớt tỉnh lại, đôi mắt có chút giật mình ngơ ngác, đây là nơi nào, tại sao mình lại ở chỗ này.
Mắt phượng của Tần Hàn Vũ cũng rất phức tạp, tại sao người phụ nữ này còn sống? Anh cũng hoài nghi người trước mắt không phải là Vương Tán Đình thật, nhưng ngũ quan giống nhau như đúc, thân hình cũng tương tự...
Mấy người Đặng Bảo Bình có chút mờ mịt, các cô không biết tại sao Tần Nhất vừa nhìn thấy mặt người phụ nữ liền thay đổi. Chuyện Tần gia năm đó, các cô tuy có nghe nói đến, nhưng lại không biết quá cụ thể.
Người phụ nữ chống đất ngồi dậy, nhìn một thân quần áo ẩm ướt, đôi mày thanh tú cau lại, đôi thủy mâu hiện lên từng tia chán ghét. Ngẩng đầu lên nhìn, liền trông thấy thanh niên nhẹ nhàng ưu nhã dưới ánh mặt trời.
Mắt phượng thâm thúy, khiến bà ta trở nên hoảng hốt, kìm lòng không được hô lên tên của người ở dưới đáy lòng mình: "Anh Miễn."
Một tiếng anh Miễn, ai oán triền miên. Bà ta ngồi dậy, muốn chạy tới bổ nhào vào trong lòng người yêu, thế nhưng khi tới gần mới phát hiện, thanh niên trước mắt chẳng qua là cùng người nọ có bảy phần tương tự, không phải anh Miễn của bà ta.
Vương Tán Đình dừng bước: "Cậu là ai, tại sao dáng vẻ lại giống anh Miễn như vậy?"
Vương Tán Đình vừa hỏi, Tần Hàn Vũ liền biết bà ta thật sự là Vương Tán Đình, hoặc là nói, bà ta có ký ức của Vương Tán Đình.
Tần Hàn Vũ mặt mày thanh lãnh: "Im miệng, tên cha tôi không phải tên bà có thể gọi. Vương Tán Đình, cha tôi và bà không có bất cứ quan hệ nào."
Vương Tán Đình sững sờ: "Cha? Cậu là con của anh Miễn?"
Vương Tán Đình chăm chú nhìn Tần Hàn Vũ vài lần, rốt cuộc nhận ra anh, đây không phải là Tần Hàn Vũ, đứa con lớn của anh Miễn là tiện nhân kia sao?
"Sao cậu đột nhiên lớn nhanh như vậy?" Vẻ mặt Vương Tán Đình tràn đầy nghi hoặc, rõ ràng trước đó vẫn còn là thiếu niên nho nhỏ, thế nào mà bà ta chỉ ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại thì người đã biến thành một thanh niên phong thái đĩnh đạc trầm ổn rồi?
Vương Tán Đình là khúc mắc của tiểu gia hỏa, thậm chí là tâm ma. Thế nhưng tâm ma này nhất định phải giải quyết, bằng không ngày sau, dị năng của tiểu gia hỏa sẽ bị hạn chế.
Vân Hoán không ngừng hôn an ủi Tần Nhất, từ trán đến mắt, lại từ mắt đến má, rồi xuống đến khóe miệng, vô cùng ôn nhu. Anh không nhắc tới Vương Tán Đình, chỉ kiên nhẫn nói cho Tần Nhất biết, anh luôn ở bên cô.
Có lẽ sự trấn an của Vân Hoán có tác dụng, cơ thể cứng ngắc của Tần Nhất từ từ thả lỏng, lệ khí quanh thân dần dần tán đi, ấn ký Phượng Hoàng trên trán cũng biến mất, gai nhọn đầy người cũng được thu lại.
Tần Nhất mắt phượng phức tạp, cô vừa nghĩ tới khuôn mặt của người phụ nữ kia, trong lòng liền dâng lên sát ý khát máu, làm thế nào cũng không khống chế nổi.
"Người này..." Tần Nhất mở miệng: "Có vấn đề."
Trước tiên không nói đến người phụ nữ có phải là Vương Tán Đình hay không, Tần Nhất cảm giác được rất rõ, có người đang nhằm vào cô, hơn nữa người này còn hiểu rất rõ về cô. Không, phải nói là nghiên cứu về cô rất thấu triệt. Còn không phải sao, ngay cả Vương Tán Đình cũng xuất hiện.
Thế nhưng, là ai? Là ai muốn đối phó cô?
"Anh biết." Trong giọng nói của Vân Hoán mang theo sự ôn nhu, an ủi trái tim Tần Nhất: "Cho nên Thất Thất, em không thể để đối phương dắt mũi. Anh biết, anh biết bà ta là một góc em không muốn chạm đến, cho nên lúc này, chúng ta càng phải kiên định hơn."
Tần Nhất bỗng nhiên cười: "Vân Hoán, anh không cần lo lắng cho em, em không sao. Em ngược lại muốn xem xem, người sau lưng rốt cuộc đang muốn làm gì. Đưa bà ta tới, mặc kệ là thật hay giả, nếu đã đến, em không nghĩ sẽ buông tha cho bà ta."
Đầu lông mày Tần Nhất mang theo khí lạnh, cô có thể không hận Tần Miễn Tôn Chỉ Lan, nhưng đối với Vương Tán Đình, cô rất hận, hận ý của cô đối với bà ta còn sâu hơn so với tiến sĩ Lâm.
"Đi, chúng ta đi qua nhìn một chút, xem xem Vương Tán Đình này là thật hay giả, là người hay là quỷ." Tần Nhất lôi kéo Vân Hoán đi qua.
Người phụ nữ trên đất yếu ớt tỉnh lại, đôi mắt có chút giật mình ngơ ngác, đây là nơi nào, tại sao mình lại ở chỗ này.
Mắt phượng của Tần Hàn Vũ cũng rất phức tạp, tại sao người phụ nữ này còn sống? Anh cũng hoài nghi người trước mắt không phải là Vương Tán Đình thật, nhưng ngũ quan giống nhau như đúc, thân hình cũng tương tự...
Mấy người Đặng Bảo Bình có chút mờ mịt, các cô không biết tại sao Tần Nhất vừa nhìn thấy mặt người phụ nữ liền thay đổi. Chuyện Tần gia năm đó, các cô tuy có nghe nói đến, nhưng lại không biết quá cụ thể.
Người phụ nữ chống đất ngồi dậy, nhìn một thân quần áo ẩm ướt, đôi mày thanh tú cau lại, đôi thủy mâu hiện lên từng tia chán ghét. Ngẩng đầu lên nhìn, liền trông thấy thanh niên nhẹ nhàng ưu nhã dưới ánh mặt trời.
Mắt phượng thâm thúy, khiến bà ta trở nên hoảng hốt, kìm lòng không được hô lên tên của người ở dưới đáy lòng mình: "Anh Miễn."
Một tiếng anh Miễn, ai oán triền miên. Bà ta ngồi dậy, muốn chạy tới bổ nhào vào trong lòng người yêu, thế nhưng khi tới gần mới phát hiện, thanh niên trước mắt chẳng qua là cùng người nọ có bảy phần tương tự, không phải anh Miễn của bà ta.
Vương Tán Đình dừng bước: "Cậu là ai, tại sao dáng vẻ lại giống anh Miễn như vậy?"
Vương Tán Đình vừa hỏi, Tần Hàn Vũ liền biết bà ta thật sự là Vương Tán Đình, hoặc là nói, bà ta có ký ức của Vương Tán Đình.
Tần Hàn Vũ mặt mày thanh lãnh: "Im miệng, tên cha tôi không phải tên bà có thể gọi. Vương Tán Đình, cha tôi và bà không có bất cứ quan hệ nào."
Vương Tán Đình sững sờ: "Cha? Cậu là con của anh Miễn?"
Vương Tán Đình chăm chú nhìn Tần Hàn Vũ vài lần, rốt cuộc nhận ra anh, đây không phải là Tần Hàn Vũ, đứa con lớn của anh Miễn là tiện nhân kia sao?
"Sao cậu đột nhiên lớn nhanh như vậy?" Vẻ mặt Vương Tán Đình tràn đầy nghi hoặc, rõ ràng trước đó vẫn còn là thiếu niên nho nhỏ, thế nào mà bà ta chỉ ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại thì người đã biến thành một thanh niên phong thái đĩnh đạc trầm ổn rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.