Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống
Chương 597: Ôm đùi
Lưu Li Chi
19/09/2022
Ánh mắt Tần Nhất thâm trầm, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhạt khéo léo như cũ, đầu ngón tay lại giơ lên ngưng tụ ra lôi cầu, lôi cầu chớp
lóe phát ra tiếng rẹt rẹt khiến tóc vàng trong lòng căng thẳng.
Người này, đang thử thăm dò cô có đúng phải dị năng giả hệ lôi hay không.
Nụ cười trên mặt tóc vàng triệt để thay đổi: "Đúng là dị năng hệ lôi, tiểu thiếu gia ngài có thể ghé qua đây thật sự là vẻ vang cho trạm xăng dầu nho nhỏ của chúng tôi."
Lời nói dễ nghe giống như là không cần tiền mua, cứ thế từ trong miệng tóc vang chui ra ngoài.
"Gọi tôi Tần Nhất là được, chúng tôi muốn ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, không biết có tiện hay không, đương nhiên chúng tôi sẽ giao một chút tinh hạch." Tần Nhất trầm ổn, thanh âm mát lạnh, không hề có thái độ kiêu ngạo và xem thường bọn hắn.
Điều này khiến trong lòng tóc vàng buông lỏng chút, nụ cười trên mặt cũng chân thành mấy phần: "Đương nhiên là tiện, Tần Nhất. Vậy cậu gọi tôi Dương Trình là được."
"Dương Trình."
"Tiểu Ngư, cậu tìm một chỗ sạch sẽ cho Tần Nhất." Dương Trình phân phó thanh niên trẻ dáng vẻ lưu manh trước đó ra mở cửa cho họ.
Tiểu Ngư mắt cười cong cong, đây là chuyện tốt nha, ở chung với vị dị năng giả hệ lôi nhiều chút, nói không chừng hắn liền có thể lọt vào mắt của vị này thì sao.
"Vâng vâng, khách quý mời đi theo tôi." Tiểu Ngư xoa xoa đôi bàn tay, dưới ánh mắt ước ao ghen tị của mọi người chạy chậm đến bên người Tần Nhất dẫn đường.
Trạm xăng dầu này là nhà của đám người Dương Trình, tuy nhìn không nhỏ, nhưng cũng không chứa nổi quá nhiều người. Tần Nhất nhìn sơ qua một vòng, nơi này tổng cộng có hai mươi mấy người.
Tiểu Ngư quyết tâm muốn biểu hiện mình thật tốt trước mặt Tần Nhất, đặc biệt thu dọn một góc tường cho đoàn người Tần Nhất dùng, còn kéo ghế sô pha và bàn trà tới.
Mặc dù cái ghế sô pha và bàn trà có chút cũ nát, nhưng là bộ tốt nhất ở nơi này.
"Khách quý, mời ngồi, mời ngồi." Tiểu Ngư đôi mắt trông mong nhìn Tần Nhất, con ngươi lóe sáng tới mức không hề kém cạnh bóng đèn.
"Ừm, được rồi, anh không cần để ý tới tôi đâu, đi làm việc của mình đi, chúng tôi nghỉ ngơi một lát." Ngữ khí của Tần Nhất mặc dù ôn hòa, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Tiểu Ngư không nỡ bỏ, cũng đành phải rời đi.
Giống như là hình thành một loại ý thức, mỗi người trong gian nhà đều sẽ tự động cách xa nơi góc tường nhóm người Tần Nhất đang nghỉ ngơi, nhưng đồng thời cũng không nhịn được thỉnh thoảng liếc qua vài cái.
Bàn tay Tần Nhất thò vào trong balo, trên thực tế là từ trong không gian lấy ra sandwich và cơm nắm, sau đó lại lấy thêm vài chai nước chia cho mấy người Vương Ổn Ổn.
"Tình huống hôm nay có chút đặc thù, mọi người chấp nhận tạm nhé." Tần Nhất cầm lên một cái sandwich, bắt đầu ăn.
Những đồ ăn này đều là cô chuẩn bị trước, trên đường kiểu gì cũng sẽ gặp phải một vài tình huống đặc biệt như hôm nay, không tiện bày đồ nấu ăn.
Cơm nắm rong biển, sandwich kẹp thịt, đám người Dương Trình nhìn mà nước dãi chảy ròng.
Đồng thời trong lòng cũng càng khẳng định bối cảnh của Tần Nhất không tầm thường.
Những thứ đó, hiện tại lấy ra cái nào cũng đều rất trân quý.
Chống lại áp lực của hai mươi mấy con mắt, nhóm người Tần Nhất cuối cùng cũng giải quyết xong bữa sáng, Tần Nhất cũng thoáng khôi phục một chút thể lực cùng tinh thần do lái xe cả đêm.
Đồng thời Tần Nhất cũng dò xét được đại khái, bên trong trạm xăng dầu tổng cộng có mười một người phụ nữ bị những người này trói trong góc, miệng cũng bị bịt chặt, không ít người ánh mắt chết lặng, nhưng cũng có vài người ngược lại, con mắt xoay chuyển linh hoạt.
Đợi sau khi nhóm người Tần Nhất ăn xong, Dương Trình lại đi tới: "Người anh em Tần Nhất, cậu không cần phải vội đi, ở lại chỗ này nghỉ ngơi thật tốt đã, phụ cận quanh đây không có căn cứ hay thôn xóm khác đâu."
Dương Trình cười tươi lấy lòng, đã từ Tần Nhất biến thành người anh em Tần Nhất.
Tiểu Ngư muốn lấy lòng Tần Nhất, Dương Trình sao lại không có suy nghĩ đó.
Thiếu niên này thoạt nhìn tuổi còn khá nhỏ, tuy là dị năng giả hệ lôi, nhưng lại không biết thực lực như thế nào, hắn ta còn muốn quan sát thêm.
Người này, đang thử thăm dò cô có đúng phải dị năng giả hệ lôi hay không.
Nụ cười trên mặt tóc vàng triệt để thay đổi: "Đúng là dị năng hệ lôi, tiểu thiếu gia ngài có thể ghé qua đây thật sự là vẻ vang cho trạm xăng dầu nho nhỏ của chúng tôi."
Lời nói dễ nghe giống như là không cần tiền mua, cứ thế từ trong miệng tóc vang chui ra ngoài.
"Gọi tôi Tần Nhất là được, chúng tôi muốn ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, không biết có tiện hay không, đương nhiên chúng tôi sẽ giao một chút tinh hạch." Tần Nhất trầm ổn, thanh âm mát lạnh, không hề có thái độ kiêu ngạo và xem thường bọn hắn.
Điều này khiến trong lòng tóc vàng buông lỏng chút, nụ cười trên mặt cũng chân thành mấy phần: "Đương nhiên là tiện, Tần Nhất. Vậy cậu gọi tôi Dương Trình là được."
"Dương Trình."
"Tiểu Ngư, cậu tìm một chỗ sạch sẽ cho Tần Nhất." Dương Trình phân phó thanh niên trẻ dáng vẻ lưu manh trước đó ra mở cửa cho họ.
Tiểu Ngư mắt cười cong cong, đây là chuyện tốt nha, ở chung với vị dị năng giả hệ lôi nhiều chút, nói không chừng hắn liền có thể lọt vào mắt của vị này thì sao.
"Vâng vâng, khách quý mời đi theo tôi." Tiểu Ngư xoa xoa đôi bàn tay, dưới ánh mắt ước ao ghen tị của mọi người chạy chậm đến bên người Tần Nhất dẫn đường.
Trạm xăng dầu này là nhà của đám người Dương Trình, tuy nhìn không nhỏ, nhưng cũng không chứa nổi quá nhiều người. Tần Nhất nhìn sơ qua một vòng, nơi này tổng cộng có hai mươi mấy người.
Tiểu Ngư quyết tâm muốn biểu hiện mình thật tốt trước mặt Tần Nhất, đặc biệt thu dọn một góc tường cho đoàn người Tần Nhất dùng, còn kéo ghế sô pha và bàn trà tới.
Mặc dù cái ghế sô pha và bàn trà có chút cũ nát, nhưng là bộ tốt nhất ở nơi này.
"Khách quý, mời ngồi, mời ngồi." Tiểu Ngư đôi mắt trông mong nhìn Tần Nhất, con ngươi lóe sáng tới mức không hề kém cạnh bóng đèn.
"Ừm, được rồi, anh không cần để ý tới tôi đâu, đi làm việc của mình đi, chúng tôi nghỉ ngơi một lát." Ngữ khí của Tần Nhất mặc dù ôn hòa, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Tiểu Ngư không nỡ bỏ, cũng đành phải rời đi.
Giống như là hình thành một loại ý thức, mỗi người trong gian nhà đều sẽ tự động cách xa nơi góc tường nhóm người Tần Nhất đang nghỉ ngơi, nhưng đồng thời cũng không nhịn được thỉnh thoảng liếc qua vài cái.
Bàn tay Tần Nhất thò vào trong balo, trên thực tế là từ trong không gian lấy ra sandwich và cơm nắm, sau đó lại lấy thêm vài chai nước chia cho mấy người Vương Ổn Ổn.
"Tình huống hôm nay có chút đặc thù, mọi người chấp nhận tạm nhé." Tần Nhất cầm lên một cái sandwich, bắt đầu ăn.
Những đồ ăn này đều là cô chuẩn bị trước, trên đường kiểu gì cũng sẽ gặp phải một vài tình huống đặc biệt như hôm nay, không tiện bày đồ nấu ăn.
Cơm nắm rong biển, sandwich kẹp thịt, đám người Dương Trình nhìn mà nước dãi chảy ròng.
Đồng thời trong lòng cũng càng khẳng định bối cảnh của Tần Nhất không tầm thường.
Những thứ đó, hiện tại lấy ra cái nào cũng đều rất trân quý.
Chống lại áp lực của hai mươi mấy con mắt, nhóm người Tần Nhất cuối cùng cũng giải quyết xong bữa sáng, Tần Nhất cũng thoáng khôi phục một chút thể lực cùng tinh thần do lái xe cả đêm.
Đồng thời Tần Nhất cũng dò xét được đại khái, bên trong trạm xăng dầu tổng cộng có mười một người phụ nữ bị những người này trói trong góc, miệng cũng bị bịt chặt, không ít người ánh mắt chết lặng, nhưng cũng có vài người ngược lại, con mắt xoay chuyển linh hoạt.
Đợi sau khi nhóm người Tần Nhất ăn xong, Dương Trình lại đi tới: "Người anh em Tần Nhất, cậu không cần phải vội đi, ở lại chỗ này nghỉ ngơi thật tốt đã, phụ cận quanh đây không có căn cứ hay thôn xóm khác đâu."
Dương Trình cười tươi lấy lòng, đã từ Tần Nhất biến thành người anh em Tần Nhất.
Tiểu Ngư muốn lấy lòng Tần Nhất, Dương Trình sao lại không có suy nghĩ đó.
Thiếu niên này thoạt nhìn tuổi còn khá nhỏ, tuy là dị năng giả hệ lôi, nhưng lại không biết thực lực như thế nào, hắn ta còn muốn quan sát thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.