Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống
Chương 501: Sắp bị vạch trần?
Lưu Li Chi
11/03/2022
Khóe môi của tiến sĩ Lâm đang ngồi ở phía trên cao như cười như không,
con ngươi ôn nhuận, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh cả
người.
Tần Nhất kinh ngạc, không hiểu làm sao mà tiến sĩ Lâm lại chú ý tới cô, nhưng bất luận như thế nào, nước tới đất ngăn.
Trong lòng có muôn vàn suy nghĩ, nhưng Tần Nhất vẫn run run rẩy rẩy, cụp mắt, nện từng bước chân đi đến sau lưng tiến sĩ Lâm, trên gương mặt được hóa trang thành Zombie có chút cứng ngắc.
Tiến sĩ Lâm mỉm cười nhìn Trạch Ninh: "Cảm ơn Trạch Ninh đã bỏ thứ mình yêu thích mà nhường cho ta."
Tiệc tối bắt đầu, bầu không khí khá vui vẻ, đám Zombie vui sướng gặm thịt người trên bàn lớn. Không sai, trên bàn đều là thi thể người, có cánh tay, có chân, thậm chí còn có ruột và nội tạng, mùi máu tươi tràn ngập.
Tần Nhất rất bình tĩnh, cho dù là trên mặt hay trong lòng đều rất bình tĩnh.
Đời trước cô cũng đã thấy không ít hình ảnh như vậy, thậm chí so với cái này còn máu tanh bạo lực hơn.
Trong lúc mọi người đang ăn, một con Zombie bỗng nhiên đứng dậy, khuôn mặt cứng ngắc chỉ vào Tần Nhất nói: "Hắn không phải là Tiểu Thất, hắn không phải là Tiểu Thất."
Zombie Vương Thanh Tuyệt sững sờ, gắt gao trừng mắt người nói chuyện: "Ái Vệ, ngươi nói cái gì?"
Ái Vệ là một Zombie có dáng dấp rất xấu. Có lẽ trong mắt Thanh Tuyệt, đám Zombie bọn hắn đều là một dạng, nhưng trong mắt Tần Nhất, hắn cũng rất xấu.
Cũng không biết có phải do Trạch Ninh quá mức giống nhân loại hay không, Tần Nhất nhìn lướt qua bốn phía, thế nào cũng cảm thấy Trạch Ninh là Zombie đẹp mắt nhất trong đám Zombie.
Ái Vệ trợn mắt hung ác nhìn Tần Nhất, sau đó mới quay sang nói với Thanh Tuyệt: "Vương, tên Zombie này tuyệt đối không phải là Tiểu Thất, hắn có vấn đề."
Tần Nhất ngẩng đầu lên, con ngươi màu đỏ nhìn thẳng Ái Vệ, khuôn mặt nhỏ tức giận nói: "Ngươi nói bậy, ta là Tiểu Thất, ngươi nói ta không phải là Tiểu Thất, có chứng cứ gì?"
Zombie đối với tên và thân phận của mình rất để ý, điều này Tần Nhất trước đó đã biết được từ chỗ Tiểu Tứ, cho nên giờ phút này cô biểu hiện ra sự tức giận của bản thân, giống như con nhím xù lông.
Biểu hiện của Tần Nhất hoàn toàn không hề khiến đám người Thanh Tuyệt sinh nghi. Thanh Tuyệt cũng không phải là loại Zombie Vương nghe gió thì chính là mưa. Hắn biết Trạch Ninh rất thích tên người hầu này, trước đó tiến sĩ Lâm muốn dành, Trạch Ninh đã rất không vui rồi. Bây giờ nếu hắn lại không hướng về Tần Nhất, chỉ sợ giữa hắn và Trạch Ninh sẽ có khoảng cách.
Hạ quyết tâm, Thanh Tuyệt ho khan mấy tiếng, bày ra dáng vẻ nghiêm nghị hỏi: "Ái Vệ, Tiểu Thất nói đúng lắm, ngươi có chứng cứ gì chứng minh?"
Ái Vệ sững sờ, chứng cứ hắn có, nhưng đang ở ngay trước mặt Trạch Ninh, hắn nên nói như thế nào đây?
Hắn lại không phải kẻ ngốc, nếu như nói ra, sợ rằng Vương sẽ không tha cho hắn. Thế nhưng Ái Vệ tuyệt đối không ngờ tới, mình thế mà lại bị đồng đội heo hố cho một vố.
Zombie bên người Ái Vệ bỗng nhiên đứng lên, Tần Nhất liếc nhìn thoáng qua. Hừm, vốn cho rằng Ái Vệ đã coi như xấu nhất, ai ngờ Zombie này còn xấu hơn. Con mắt của hắn ta giống như mắt cá chết, lòi hết ra bên ngoài, trên mặt rất nhiều vết thương: "Đương nhiên chúng ta biết chứ, Tiểu Thất đã bị mấy người chúng ta ăn, sao có thể còn sống! Cho nên tên Tiểu Thất này khẳng định là có người giả mạo, Vương, người cần phải tra rõ sự thật."
"Hỗn đản." Thanh Tuyệt thẳng tay gạt hết chén đĩa trên bàn xuống đất, những tiếng choang choang choang chói tai vang, trên mặt đất bắn tung tóe các mảnh vỡ.
Uy áp của Zombie Vương trực tiếp đè ép lên người đám Zombie, trên trán Tần Nhất cũng xuất hiện những giọt mồ hôi lạnh. Zombie Vương, thực lực quả nhiên rất cường hãn. Mới chỉ phóng ra uy áp đã làm cho cô cảm thấy hô hấp dồn dập khó thở.
Zombie bên dưới cũng không khá hơn chút nào, đẳng cấp cao một chút còn tốt, đẳng cấp thấp thì đã lăn lộn đầy đất.
Tần Nhất kinh ngạc, không hiểu làm sao mà tiến sĩ Lâm lại chú ý tới cô, nhưng bất luận như thế nào, nước tới đất ngăn.
Trong lòng có muôn vàn suy nghĩ, nhưng Tần Nhất vẫn run run rẩy rẩy, cụp mắt, nện từng bước chân đi đến sau lưng tiến sĩ Lâm, trên gương mặt được hóa trang thành Zombie có chút cứng ngắc.
Tiến sĩ Lâm mỉm cười nhìn Trạch Ninh: "Cảm ơn Trạch Ninh đã bỏ thứ mình yêu thích mà nhường cho ta."
Tiệc tối bắt đầu, bầu không khí khá vui vẻ, đám Zombie vui sướng gặm thịt người trên bàn lớn. Không sai, trên bàn đều là thi thể người, có cánh tay, có chân, thậm chí còn có ruột và nội tạng, mùi máu tươi tràn ngập.
Tần Nhất rất bình tĩnh, cho dù là trên mặt hay trong lòng đều rất bình tĩnh.
Đời trước cô cũng đã thấy không ít hình ảnh như vậy, thậm chí so với cái này còn máu tanh bạo lực hơn.
Trong lúc mọi người đang ăn, một con Zombie bỗng nhiên đứng dậy, khuôn mặt cứng ngắc chỉ vào Tần Nhất nói: "Hắn không phải là Tiểu Thất, hắn không phải là Tiểu Thất."
Zombie Vương Thanh Tuyệt sững sờ, gắt gao trừng mắt người nói chuyện: "Ái Vệ, ngươi nói cái gì?"
Ái Vệ là một Zombie có dáng dấp rất xấu. Có lẽ trong mắt Thanh Tuyệt, đám Zombie bọn hắn đều là một dạng, nhưng trong mắt Tần Nhất, hắn cũng rất xấu.
Cũng không biết có phải do Trạch Ninh quá mức giống nhân loại hay không, Tần Nhất nhìn lướt qua bốn phía, thế nào cũng cảm thấy Trạch Ninh là Zombie đẹp mắt nhất trong đám Zombie.
Ái Vệ trợn mắt hung ác nhìn Tần Nhất, sau đó mới quay sang nói với Thanh Tuyệt: "Vương, tên Zombie này tuyệt đối không phải là Tiểu Thất, hắn có vấn đề."
Tần Nhất ngẩng đầu lên, con ngươi màu đỏ nhìn thẳng Ái Vệ, khuôn mặt nhỏ tức giận nói: "Ngươi nói bậy, ta là Tiểu Thất, ngươi nói ta không phải là Tiểu Thất, có chứng cứ gì?"
Zombie đối với tên và thân phận của mình rất để ý, điều này Tần Nhất trước đó đã biết được từ chỗ Tiểu Tứ, cho nên giờ phút này cô biểu hiện ra sự tức giận của bản thân, giống như con nhím xù lông.
Biểu hiện của Tần Nhất hoàn toàn không hề khiến đám người Thanh Tuyệt sinh nghi. Thanh Tuyệt cũng không phải là loại Zombie Vương nghe gió thì chính là mưa. Hắn biết Trạch Ninh rất thích tên người hầu này, trước đó tiến sĩ Lâm muốn dành, Trạch Ninh đã rất không vui rồi. Bây giờ nếu hắn lại không hướng về Tần Nhất, chỉ sợ giữa hắn và Trạch Ninh sẽ có khoảng cách.
Hạ quyết tâm, Thanh Tuyệt ho khan mấy tiếng, bày ra dáng vẻ nghiêm nghị hỏi: "Ái Vệ, Tiểu Thất nói đúng lắm, ngươi có chứng cứ gì chứng minh?"
Ái Vệ sững sờ, chứng cứ hắn có, nhưng đang ở ngay trước mặt Trạch Ninh, hắn nên nói như thế nào đây?
Hắn lại không phải kẻ ngốc, nếu như nói ra, sợ rằng Vương sẽ không tha cho hắn. Thế nhưng Ái Vệ tuyệt đối không ngờ tới, mình thế mà lại bị đồng đội heo hố cho một vố.
Zombie bên người Ái Vệ bỗng nhiên đứng lên, Tần Nhất liếc nhìn thoáng qua. Hừm, vốn cho rằng Ái Vệ đã coi như xấu nhất, ai ngờ Zombie này còn xấu hơn. Con mắt của hắn ta giống như mắt cá chết, lòi hết ra bên ngoài, trên mặt rất nhiều vết thương: "Đương nhiên chúng ta biết chứ, Tiểu Thất đã bị mấy người chúng ta ăn, sao có thể còn sống! Cho nên tên Tiểu Thất này khẳng định là có người giả mạo, Vương, người cần phải tra rõ sự thật."
"Hỗn đản." Thanh Tuyệt thẳng tay gạt hết chén đĩa trên bàn xuống đất, những tiếng choang choang choang chói tai vang, trên mặt đất bắn tung tóe các mảnh vỡ.
Uy áp của Zombie Vương trực tiếp đè ép lên người đám Zombie, trên trán Tần Nhất cũng xuất hiện những giọt mồ hôi lạnh. Zombie Vương, thực lực quả nhiên rất cường hãn. Mới chỉ phóng ra uy áp đã làm cho cô cảm thấy hô hấp dồn dập khó thở.
Zombie bên dưới cũng không khá hơn chút nào, đẳng cấp cao một chút còn tốt, đẳng cấp thấp thì đã lăn lộn đầy đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.