Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống
Chương 356: Thất Thất, anh đến đây
Lưu Li Chi
24/08/2021
Diệu Thiên Bạch Hổ rất lợi hại, nhưng nó không am hiểu viễn chiến (đánh khoảng cách xa), nhưng đám bán thú nhân phía sau phần lớn đều là côn trùng, Tịch vừa đi vào, đoán chừng trong nháy mắt chỉ còn lại một đống xương thịt.
Tần Nhất xoay người nhảy xuống, sau đó thu Tịch và Đỗ Quyên vào trong không gian, còn mình tiếp tục chạy về phía trước. Lật tay ngưng tụ lưới điện, sau đó ném về phía sau.
Vài con bán thú nhân bị điện giật cháy khét, nhưng lưới điện của Tần Nhất cũng không chống đỡ được bao lâu, sau khi lưới điện biến mất, bán thú nhân lại nhao nhao điên cuồng xông lên, đuổi theo Tần Nhất.
Tần Nhất chửi thầm một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo, tiếp tục co cẳng chạy.
Nhưng mà bán thú nhân phía sau không ngừng theo sát, khoảng cách càng ngày càng gần.
Tần Nhất lại ngưng tụ ra một tấm lưới điện, thế nhưng hiệu quả vẫn không mấy khả quan. Bán thú nhân như một bầy lang sói ở chung một chỗ lộn xộn với nhau, Tần Nhất suy đoán đám bán thú nhân này là có người cố ý nhốt ở nơi đó. Mộc Hiên Nhiên xui xẻo, không cẩn thận mở ra cơ quan, khiến những bán thú nhân này xổng chuồng.
Thế nhưng tại sao lại nhiều như vậy, mục đích rốt cuộc là gì?
Sắc mặt Tần Nhất có chút trắng bệch, cho dù hiện tại cô là dị năng giả cấp bảy, nhưng cô cũng không thể một mình đối phó với nhiều bán thú nhân như vậy.
Dị năng chậm rãi tiêu hao, bước chân Tần Nhất càng ngày càng nặng, nhưng bán thú nhân phía sau vẫn như không biết mệt. Bọn nó thậm chí còn cảm nhận được dị năng của Tần Nhất đang yếu dần, ngược lại càng thêm hưng phấn.
Rốt cuộc, có bán thú nhân hình nhện không nhịn được, nó phun ra sợi tơ muốn bắt lấy Tần Nhất. Tần Nhất linh hoạt né tránh, nhưng một bán thú nhân khác đã sớm rình sẵn, Tần Nhất không kịp quan sát kỹ, cánh tay đã bị nó vạch cho một vết.
Độc tính xâm nhập vào cơ thể, ánh mắt Tần Nhất bắt đầu mơ hồ, cô cắn đầu lưỡi của mình, ép bản thân phải tỉnh táo. Mùi máu tươi nhàn nhạt truyền đến, ánh mắt Tần Nhất lần nữa thanh tỉnh.
Bán thú nhân hét lên mấy tiếng quái dị, một lúc sau ánh mắt Tần Nhất lại bắt đầu mơ hồ, chẳng lẽ hôm nay cô cứ như vậy bị treo? Thế nhưng cô còn chưa tìm được bác sĩ Lâm.
Trong thoáng chốc, Tần Nhất nhìn thấy có vô số bán thú nhân hướng cô đánh tới, bộ dáng vội vàng giống như muốn ăn cô đến tận xương tủy.
Mùi bạc hà thơm dịu quen thuộc bay vào trong khoang mũi, giữa lúc mơ mơ màng màng, Tần Nhất dường như đã trông thấy khuôn mặt của người kia, cùng với thanh âm trầm thấp: "Thất Thất..."
Vân Hoán ôm lấy Tần Nhất vừa ngất đi, trêи gương mặt tuấn mỹ vô song là ý giận ngút trời cùng lệ khí. Hai tay của anh vung lên, bán thú nhân xung quanh bị không gian khóa lại, sau đó bị bóp cho nát bấy, chỉ còn lại cặn bã.
Sắc mặt Vân Hoán hơi trắng bệch, thế nhưng trong đôi mắt đào hoa lạnh lùng lại như được rót vào sức sống mới. Anh cẩn thận ôm chặt người trong ngực, ánh mắt tham lam, tựa như muốn nhập đối phương vào trong xương tủy.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Tần Nhất luôn cảm thấy có người đè ép cô, khiến cô không thở nổi. Đôi mày thanh tú cau lại, một giây sau, có ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng vuốt lên hàng lông mày đang nhíu.
Tần Nhất đột nhiên mở mắt ra, đụng vào một đôi mắt đào hoa say lòng người, con ngươi đen nhánh giống như vực sâu muốn hút người ta vào đó.
Trong mắt Vân Hoán hiện lên từng tia mừng rỡ, anh chậm rãi đỡ Tần Nhất dậy, ôm cô vào trong ngực.
"Thất Thất, có chỗ nào không thoải mái ư?"
Tần Nhất cụp mí mắt xuống, trong lòng một mảnh lạnh lẽo. Cô trở tay cho Vân Hoán một chưởng, mềm nhũn vô lực, không có bất kỳ lực đạo nào. Thế nhưng cô vẫn quật cường nói: "Vân Hoán, tôi đã nói rồi, ngày sau gặp lại, không phải anh chết thì chính là tôi vong."
Cơ thể Vân Hoán khẽ run, nhưng lập tức đã trấn tĩnh lại. Anh cúi đầu ôn nhu nhìn Tần Nhất, nhéo nhéo chóp mũi cô, bên trong đôi mắt đào hoa là sự cưng chiều dụ người: "Được, chỉ cần em muốn, cái gì cũng đều cho em, bao gồm cả tính mạng của anh."
Tần Nhất sững sờ, sau đó cánh môi bị người phủ lên, môi mỏng hơi lạnh, hương bạc hà tươi mát quanh quẩn chóp mũi bờ môi, khiến lòng cô hoảng hốt.
Tần Nhất xoay người nhảy xuống, sau đó thu Tịch và Đỗ Quyên vào trong không gian, còn mình tiếp tục chạy về phía trước. Lật tay ngưng tụ lưới điện, sau đó ném về phía sau.
Vài con bán thú nhân bị điện giật cháy khét, nhưng lưới điện của Tần Nhất cũng không chống đỡ được bao lâu, sau khi lưới điện biến mất, bán thú nhân lại nhao nhao điên cuồng xông lên, đuổi theo Tần Nhất.
Tần Nhất chửi thầm một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo, tiếp tục co cẳng chạy.
Nhưng mà bán thú nhân phía sau không ngừng theo sát, khoảng cách càng ngày càng gần.
Tần Nhất lại ngưng tụ ra một tấm lưới điện, thế nhưng hiệu quả vẫn không mấy khả quan. Bán thú nhân như một bầy lang sói ở chung một chỗ lộn xộn với nhau, Tần Nhất suy đoán đám bán thú nhân này là có người cố ý nhốt ở nơi đó. Mộc Hiên Nhiên xui xẻo, không cẩn thận mở ra cơ quan, khiến những bán thú nhân này xổng chuồng.
Thế nhưng tại sao lại nhiều như vậy, mục đích rốt cuộc là gì?
Sắc mặt Tần Nhất có chút trắng bệch, cho dù hiện tại cô là dị năng giả cấp bảy, nhưng cô cũng không thể một mình đối phó với nhiều bán thú nhân như vậy.
Dị năng chậm rãi tiêu hao, bước chân Tần Nhất càng ngày càng nặng, nhưng bán thú nhân phía sau vẫn như không biết mệt. Bọn nó thậm chí còn cảm nhận được dị năng của Tần Nhất đang yếu dần, ngược lại càng thêm hưng phấn.
Rốt cuộc, có bán thú nhân hình nhện không nhịn được, nó phun ra sợi tơ muốn bắt lấy Tần Nhất. Tần Nhất linh hoạt né tránh, nhưng một bán thú nhân khác đã sớm rình sẵn, Tần Nhất không kịp quan sát kỹ, cánh tay đã bị nó vạch cho một vết.
Độc tính xâm nhập vào cơ thể, ánh mắt Tần Nhất bắt đầu mơ hồ, cô cắn đầu lưỡi của mình, ép bản thân phải tỉnh táo. Mùi máu tươi nhàn nhạt truyền đến, ánh mắt Tần Nhất lần nữa thanh tỉnh.
Bán thú nhân hét lên mấy tiếng quái dị, một lúc sau ánh mắt Tần Nhất lại bắt đầu mơ hồ, chẳng lẽ hôm nay cô cứ như vậy bị treo? Thế nhưng cô còn chưa tìm được bác sĩ Lâm.
Trong thoáng chốc, Tần Nhất nhìn thấy có vô số bán thú nhân hướng cô đánh tới, bộ dáng vội vàng giống như muốn ăn cô đến tận xương tủy.
Mùi bạc hà thơm dịu quen thuộc bay vào trong khoang mũi, giữa lúc mơ mơ màng màng, Tần Nhất dường như đã trông thấy khuôn mặt của người kia, cùng với thanh âm trầm thấp: "Thất Thất..."
Vân Hoán ôm lấy Tần Nhất vừa ngất đi, trêи gương mặt tuấn mỹ vô song là ý giận ngút trời cùng lệ khí. Hai tay của anh vung lên, bán thú nhân xung quanh bị không gian khóa lại, sau đó bị bóp cho nát bấy, chỉ còn lại cặn bã.
Sắc mặt Vân Hoán hơi trắng bệch, thế nhưng trong đôi mắt đào hoa lạnh lùng lại như được rót vào sức sống mới. Anh cẩn thận ôm chặt người trong ngực, ánh mắt tham lam, tựa như muốn nhập đối phương vào trong xương tủy.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Tần Nhất luôn cảm thấy có người đè ép cô, khiến cô không thở nổi. Đôi mày thanh tú cau lại, một giây sau, có ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng vuốt lên hàng lông mày đang nhíu.
Tần Nhất đột nhiên mở mắt ra, đụng vào một đôi mắt đào hoa say lòng người, con ngươi đen nhánh giống như vực sâu muốn hút người ta vào đó.
Trong mắt Vân Hoán hiện lên từng tia mừng rỡ, anh chậm rãi đỡ Tần Nhất dậy, ôm cô vào trong ngực.
"Thất Thất, có chỗ nào không thoải mái ư?"
Tần Nhất cụp mí mắt xuống, trong lòng một mảnh lạnh lẽo. Cô trở tay cho Vân Hoán một chưởng, mềm nhũn vô lực, không có bất kỳ lực đạo nào. Thế nhưng cô vẫn quật cường nói: "Vân Hoán, tôi đã nói rồi, ngày sau gặp lại, không phải anh chết thì chính là tôi vong."
Cơ thể Vân Hoán khẽ run, nhưng lập tức đã trấn tĩnh lại. Anh cúi đầu ôn nhu nhìn Tần Nhất, nhéo nhéo chóp mũi cô, bên trong đôi mắt đào hoa là sự cưng chiều dụ người: "Được, chỉ cần em muốn, cái gì cũng đều cho em, bao gồm cả tính mạng của anh."
Tần Nhất sững sờ, sau đó cánh môi bị người phủ lên, môi mỏng hơi lạnh, hương bạc hà tươi mát quanh quẩn chóp mũi bờ môi, khiến lòng cô hoảng hốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.