Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống
Chương 583: Thấy chết không cứu
Lưu Li Chi
26/08/2022
Sắc trời vẫn còn âm u, Tần Nhất cầm đèn trên tay, dưới vầng sáng nhàn
nhạt, nhan sắc xinh đẹp của thiếu niên không cách nào xem nhẹ. Lông mi
dài cong, mắt phượng thanh lãnh nhìn thẳng, tựa hồ như nhìn thấu nơi sâu thẳm tối tắm nhất trong lòng người.
"Tôi cũng không phải Thánh Mẫu, nếu như anh muốn làm Thánh Mẫu, có thể tự mình đi. Nhưng tôi nói rõ cho các người biết, hai người kia tôi sẽ không đi cứu." Giọng nói của thiếu niên đạm mạc như khói, mát lạnh sạch sẽ, lại mang theo khí thế khiến cho không ai có thể coi nhẹ.
Sắc mặt Trương Dương trắng nhợt, ngượng ngùng cười mấy tiếng, cuối cùng cũng không nói gì.
Muốn anh ta đi cứu Mã Đức và Dương Kim Đệ? Anh ta lại không phải kẻ ngu, ngày thường hai người kia có bao nhiêu đáng ghét, anh ta mới không muốn đi đâu, hơn nữa anh ta tự biết bản thân đánh không lại những con kiến biến dị ngoài kia.
Sự thật chứng minh, không ai là kẻ ngu cả.
Tần Nhất vừa dứt lời, không có ai nhắc lại chuyện đi cứu Dương Kim Đệ và Mã Đức nữa.
"Đều ngẩn người ở đây làm gì, mau ra xe." Trên khuôn mặt già nua của Cổ Thành có chút âm trầm, không biết là bởi vì lời Tần Nhất nói hay là do hai kẻ ngốc ngoài kia khiến cho người ta chán ghét.
Chỉ thị của Cổ Thành vừa ra tới, mọi người liền kéo nhau lên máy kéo.
Dưới loại tình huống này, Tần Nhất nghĩ thế nào cũng không muốn đi chung với bọn họ. Công tử bày tỏ, cô chính là ngạo như vậy kiều.
Tần Nhất trực tiếp từ trong không gian lấy ra một chiếc xe con, kêu mấy người Vương Ổn Ổn lên xe.
Xe con xa xỉ điệu thấp, thế nhưng so với máy kéo lại chênh lệch rất rõ ràng, điều này khiến đám người Cổ Thành xác định Tần Nhất còn là dị năng giả không gian.
Dị năng giả song hệ!
Dị năng hệ băng trước đó đã rất trân quý, hiện tại còn là song hệ, đủ để bọn họ hít vào một ngụm khí lạnh. Tia tối tăm trong mắt Cổ Thành chìm chìm nổi nổi, bỗng nhiên cảm giác có chút khó giải quyết.
Thiếu niên này, dường như ông ta không thể động vào.
Quân đoàn kiến đằng sau còn đang đuổi sát, thân thể khổng lồ khiến tốc độ của chúng hơi chậm, điều này cũng cho Dương Kim Đệ và Mã Đức một tia hy vọng sống.
"Đều tại chú, không phải chú nói đối phó với đám kiến này không thành vấn đề à, bây giờ là tình huống gì đây, chúng ta sắp bị bọn chúng ăn thịt rồi đấy!" Dương Kim Đệ oán giận Mã Đức, trong lòng càng không ngừng hối hận.
Tại sao bà ta lại tin tưởng người này, muốn thực lực không có thực lực, chỉ biết khoe khoang, thật sự xảy ra chuyện thì so với ai khác đều nhát gan hơn.
Dương Kim Đệ khinh bỉ Mã Đức từ tận đáy lòng.
Mã Đức bị ánh mắt của Dương Kim Đệ kíƈɦ ŧɦíƈɦ, tức giận quát: "Bà câm miệng! Bà còn dám trách tôi? Chuyện này không phải đều do bà à, nói cái gì mà phải tìm kiếm sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ, ở trước mặt bọn chúng "làm", bọn chúng sẽ tỉnh lại ư? Đồ đàn bà thối, còn không mau chóng chạy đi, lát nữa có chuyện gì tôi sẽ không cứu bà đâu."
Mã Đức hung tợn trừng Dương Kim Đệ.
Tóm lại, hiện tại hai người nhìn thấy đối phương đều rất khó chịu, thế nhưng lại không có cách nào, bởi vì bầy kiến đằng sau như được bơm máu gà, đuổi theo không buông.
"Chờ một chút, mau nhìn, đám người trưởng thôn lái xe đi kìa." Dương Kim Đệ mắt sắc, thấy được đám người Cổ Thành trước mặt.
"Cái gì?" Mã Đức thất thanh gào lên: "Đám người hèn hạ này, vậy mà thấy chết không cứu, bọn hắn dự định vứt bỏ chúng ta lại."
Mã Đức nghiến răng, tức đến muốn nổ phổi.
"Này..., giờ phải làm sao bây giờ?" Dương Kim Đệ lập tức hoảng loạn.
Bà ta đặt hết hy vọng lên trên đám người Cổ Thành, nghĩ bọn hắn tuyệt đối sẽ không thấy chết không cứu, liều mạng chạy về phía nhà kho, ai ngờ bọn hắn vậy mà thật sự muốn vứt bỏ hai người họ.
Bà ta không muốn chết!
"Hừ, nghĩ muốn bỏ lại bọn này á? Không đơn giản như vậy đâu! Muốn chết, mọi người cùng nhau chết!" Vành mặt Mã Đức đỏ lên, đáy mắt ẩn ẩn có chút điên cuồng.
"Tôi cũng không phải Thánh Mẫu, nếu như anh muốn làm Thánh Mẫu, có thể tự mình đi. Nhưng tôi nói rõ cho các người biết, hai người kia tôi sẽ không đi cứu." Giọng nói của thiếu niên đạm mạc như khói, mát lạnh sạch sẽ, lại mang theo khí thế khiến cho không ai có thể coi nhẹ.
Sắc mặt Trương Dương trắng nhợt, ngượng ngùng cười mấy tiếng, cuối cùng cũng không nói gì.
Muốn anh ta đi cứu Mã Đức và Dương Kim Đệ? Anh ta lại không phải kẻ ngu, ngày thường hai người kia có bao nhiêu đáng ghét, anh ta mới không muốn đi đâu, hơn nữa anh ta tự biết bản thân đánh không lại những con kiến biến dị ngoài kia.
Sự thật chứng minh, không ai là kẻ ngu cả.
Tần Nhất vừa dứt lời, không có ai nhắc lại chuyện đi cứu Dương Kim Đệ và Mã Đức nữa.
"Đều ngẩn người ở đây làm gì, mau ra xe." Trên khuôn mặt già nua của Cổ Thành có chút âm trầm, không biết là bởi vì lời Tần Nhất nói hay là do hai kẻ ngốc ngoài kia khiến cho người ta chán ghét.
Chỉ thị của Cổ Thành vừa ra tới, mọi người liền kéo nhau lên máy kéo.
Dưới loại tình huống này, Tần Nhất nghĩ thế nào cũng không muốn đi chung với bọn họ. Công tử bày tỏ, cô chính là ngạo như vậy kiều.
Tần Nhất trực tiếp từ trong không gian lấy ra một chiếc xe con, kêu mấy người Vương Ổn Ổn lên xe.
Xe con xa xỉ điệu thấp, thế nhưng so với máy kéo lại chênh lệch rất rõ ràng, điều này khiến đám người Cổ Thành xác định Tần Nhất còn là dị năng giả không gian.
Dị năng giả song hệ!
Dị năng hệ băng trước đó đã rất trân quý, hiện tại còn là song hệ, đủ để bọn họ hít vào một ngụm khí lạnh. Tia tối tăm trong mắt Cổ Thành chìm chìm nổi nổi, bỗng nhiên cảm giác có chút khó giải quyết.
Thiếu niên này, dường như ông ta không thể động vào.
Quân đoàn kiến đằng sau còn đang đuổi sát, thân thể khổng lồ khiến tốc độ của chúng hơi chậm, điều này cũng cho Dương Kim Đệ và Mã Đức một tia hy vọng sống.
"Đều tại chú, không phải chú nói đối phó với đám kiến này không thành vấn đề à, bây giờ là tình huống gì đây, chúng ta sắp bị bọn chúng ăn thịt rồi đấy!" Dương Kim Đệ oán giận Mã Đức, trong lòng càng không ngừng hối hận.
Tại sao bà ta lại tin tưởng người này, muốn thực lực không có thực lực, chỉ biết khoe khoang, thật sự xảy ra chuyện thì so với ai khác đều nhát gan hơn.
Dương Kim Đệ khinh bỉ Mã Đức từ tận đáy lòng.
Mã Đức bị ánh mắt của Dương Kim Đệ kíƈɦ ŧɦíƈɦ, tức giận quát: "Bà câm miệng! Bà còn dám trách tôi? Chuyện này không phải đều do bà à, nói cái gì mà phải tìm kiếm sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ, ở trước mặt bọn chúng "làm", bọn chúng sẽ tỉnh lại ư? Đồ đàn bà thối, còn không mau chóng chạy đi, lát nữa có chuyện gì tôi sẽ không cứu bà đâu."
Mã Đức hung tợn trừng Dương Kim Đệ.
Tóm lại, hiện tại hai người nhìn thấy đối phương đều rất khó chịu, thế nhưng lại không có cách nào, bởi vì bầy kiến đằng sau như được bơm máu gà, đuổi theo không buông.
"Chờ một chút, mau nhìn, đám người trưởng thôn lái xe đi kìa." Dương Kim Đệ mắt sắc, thấy được đám người Cổ Thành trước mặt.
"Cái gì?" Mã Đức thất thanh gào lên: "Đám người hèn hạ này, vậy mà thấy chết không cứu, bọn hắn dự định vứt bỏ chúng ta lại."
Mã Đức nghiến răng, tức đến muốn nổ phổi.
"Này..., giờ phải làm sao bây giờ?" Dương Kim Đệ lập tức hoảng loạn.
Bà ta đặt hết hy vọng lên trên đám người Cổ Thành, nghĩ bọn hắn tuyệt đối sẽ không thấy chết không cứu, liều mạng chạy về phía nhà kho, ai ngờ bọn hắn vậy mà thật sự muốn vứt bỏ hai người họ.
Bà ta không muốn chết!
"Hừ, nghĩ muốn bỏ lại bọn này á? Không đơn giản như vậy đâu! Muốn chết, mọi người cùng nhau chết!" Vành mặt Mã Đức đỏ lên, đáy mắt ẩn ẩn có chút điên cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.