Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống
Chương 331: Tiểu Linh Hồ Đỗ Quyên
Lưu Li Chi
10/08/2021
Mắt Phượng Khuynh Ca lấp lánh đầy sao, tiểu Khuynh Ca trong lòng ngao ngao kêu gào, không được không được, cô sắp cong rồi!
Nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Tần Nhất, trong mắt Phượng Khuynh Ca tràn đầy ý cười: "Không cần."
Tần Nhất bình tĩnh đẩy móng heo của Phượng Khuynh Ca ra, cô xem như đã nhìn ra, con hàng này thích động tay động chân với cô, cô tốt nhất vẫn không nên bày ra vẻ mặt ôn hòa với cô ấy, tránh bị sàm sỡ.
Mặc dù hiện tại mặt cô cũng đã không thể biểu hiện cảm xúc.
Phượng Khuynh Ca không tiếp tục trêu chọc Tần Nhất, kéo tay của cô đi xuống núi. Đoạn đường này Tần Nhất xem như được mở rộng tầm mắt, các loại kỳ hoa dị thú, cô nhìn mà hoa hết cả mắt.
Phượng Khuynh Ca cũng biết Tần Nhất không thế chỉ trong nháy mắt đã hiểu rõ được vị diện này, vì vậy kiên nhẫn giảng giải cho Tần Nhất. Đến chân núi, Tần Nhất đối với đại lục Tinh Thần đã có chút hiểu biết cơ bản.
Đại lục này lấy cường giả vi tôn, mọi người tu luyện không phải dị năng, mà là một loại linh lực. Chức nghiệp nơi này cũng có nhiều loại hình như Linh Sư, Triệu Hoán Sư, và vài chức nghiệp khác.
Điều này khiến Tần Nhất đối với phiến đại lục này càng thêm hiếu kì.
Đến chân núi, các cô còn phải đi qua một cánh rừng rậm. Phượng Khuynh Ca tâm tình có chút vui vẻ nói: "Đây là Ma Thú sâm lâm, bên trong có rất nhiều Linh thú, a, chính là mấy thứ tồn tại giống Tiểu Lam và Phi Hồng. Tiểu Nhất Nhất, nếu như ngươi coi trọng con nào, có thể cùng nó ký khế ước."
Đang nói, một đạo thân ảnh nho nhỏ không biết từ nơi nào dùng tốc độ rất nhanh nhảy tới, mục tiêu là ngực Tần Nhất, rồi vô cùng đáng thương dụi dụi đầu trong lòng Tần Nhất kêu "chi chi chi".
Tần Nhất nhíu mày, cô đưa tay xách vật nhỏ lên nhìn, dáng dấp vật nhỏ ngược lại rất đáng yêu, một viên tròn tròn màu trắng, lỗ tai nhỏ hơi nhọn, thân mình run run rất chi là vô tội. Đôi mắt màu tím nhạt long lanh, vô cùng đẹp mặt, giống như hai viên bảo thạch thượng hạng.
"Đây là con vật gì?"
Phượng Khuynh Ca sờ cằm nhìn vật nhỏ trong tay Tần Nhất, mắt phượng mỉm cười: "Đây chắc là Linh Hồ, loại Linh thú này hiểu nhân tính, rất linh khí, nhưng lại không có lực công kϊƈɦ gì. Các Triệu Hoán Sư không mấy yêu thích, nhưng các phu nhân và tiểu thư một vài thế gia đại tộc rất thích thu làm sủng vật."
Tiểu Linh Hồ "chi chi chi" kêu to, tứ chi gắt gao bám chặt lấy tay Tần Nhất, một đoàn tròn vo nho nhỏ, giống như vừa mới ra đời không lâu, lông xù, xúc cảm cũng không tệ.
Ánh mắt Tần Nhất nhàn nhạt: "Ngươi muốn ta cứu ngươi?"
Mắt tiểu Linh Hồ sáng lên, dùng sức gật đầu, móng vuốt nhỏ chỉ chỉ phía sau, bên trong miệng không ngừng kêu.
Đỗ Quyên cầu xin nhìn Tần Nhất, chính nó cũng cảm thấy thật đen đủi, nó chẳng qua chỉ muốn ra ngoài tìm chút mật hoa, ai ngờ đột nhiên bị một nữ nhân xấu xí nhìn trúng, nhất định phải bắt nó về làm linh sủng.
Đỗ Quyên nó là hậu nhân của Cửu Vĩ Hồ, làm sao có thể khuất phục.
Tần Nhất lãnh đạm nhìn tiểu Linh Hồ, chưa nói cứu hay không cứu nó. Đỗ Quyên thấy vậy thì trong lòng bồn chồn lo lắng, a, không lẽ nó tìm nhầm người rồi? Nhưng mà vị ca ca này tuấn mỹ như vậy, làm sao có thể là người xấu?
Cửu Vĩ Hồ mỹ mạo trời sinh chính là chủng tộc phải xem mặt.
"Này, người phía trước đứng lại cho ta, con tiểu súc sinh kia là linh sủng bản tiểu thư nhìn trúng, ngươi mau để xuống cho ta." Giọng nữ phách lối vang lên.
Tần Nhất ngước mắt, một thiếu nữ áo lam trong tay cầm roi, roi hiện ra ánh sáng u lam, cũng không biết làm bằng chất liệu gì, nhưng phía trêи lại phủ đầy gai ngược.
Trêи đầu thiếu nữ cài đầy trâm, khuôn mặt lớn lên ngược lại cũng không tệ, nhưng sự ngang ngược càn rỡ giữa hai đầu lông mày lại phá hủy nét đẹp của nàng ta.
Mái tóc đối phương xộc xệch rối loạn, đáy mắt Tần Nhất ẩn ẩn ý cười, nhưng trêи mặt vẫn như cũ nhìn không ra biểu tình. Mắt phượng nhìn xuống tiểu Linh Hồ, giọng nói thanh lãnh nghe không ra hỉ nộ.
"Đó là ngươi làm?"
Nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Tần Nhất, trong mắt Phượng Khuynh Ca tràn đầy ý cười: "Không cần."
Tần Nhất bình tĩnh đẩy móng heo của Phượng Khuynh Ca ra, cô xem như đã nhìn ra, con hàng này thích động tay động chân với cô, cô tốt nhất vẫn không nên bày ra vẻ mặt ôn hòa với cô ấy, tránh bị sàm sỡ.
Mặc dù hiện tại mặt cô cũng đã không thể biểu hiện cảm xúc.
Phượng Khuynh Ca không tiếp tục trêu chọc Tần Nhất, kéo tay của cô đi xuống núi. Đoạn đường này Tần Nhất xem như được mở rộng tầm mắt, các loại kỳ hoa dị thú, cô nhìn mà hoa hết cả mắt.
Phượng Khuynh Ca cũng biết Tần Nhất không thế chỉ trong nháy mắt đã hiểu rõ được vị diện này, vì vậy kiên nhẫn giảng giải cho Tần Nhất. Đến chân núi, Tần Nhất đối với đại lục Tinh Thần đã có chút hiểu biết cơ bản.
Đại lục này lấy cường giả vi tôn, mọi người tu luyện không phải dị năng, mà là một loại linh lực. Chức nghiệp nơi này cũng có nhiều loại hình như Linh Sư, Triệu Hoán Sư, và vài chức nghiệp khác.
Điều này khiến Tần Nhất đối với phiến đại lục này càng thêm hiếu kì.
Đến chân núi, các cô còn phải đi qua một cánh rừng rậm. Phượng Khuynh Ca tâm tình có chút vui vẻ nói: "Đây là Ma Thú sâm lâm, bên trong có rất nhiều Linh thú, a, chính là mấy thứ tồn tại giống Tiểu Lam và Phi Hồng. Tiểu Nhất Nhất, nếu như ngươi coi trọng con nào, có thể cùng nó ký khế ước."
Đang nói, một đạo thân ảnh nho nhỏ không biết từ nơi nào dùng tốc độ rất nhanh nhảy tới, mục tiêu là ngực Tần Nhất, rồi vô cùng đáng thương dụi dụi đầu trong lòng Tần Nhất kêu "chi chi chi".
Tần Nhất nhíu mày, cô đưa tay xách vật nhỏ lên nhìn, dáng dấp vật nhỏ ngược lại rất đáng yêu, một viên tròn tròn màu trắng, lỗ tai nhỏ hơi nhọn, thân mình run run rất chi là vô tội. Đôi mắt màu tím nhạt long lanh, vô cùng đẹp mặt, giống như hai viên bảo thạch thượng hạng.
"Đây là con vật gì?"
Phượng Khuynh Ca sờ cằm nhìn vật nhỏ trong tay Tần Nhất, mắt phượng mỉm cười: "Đây chắc là Linh Hồ, loại Linh thú này hiểu nhân tính, rất linh khí, nhưng lại không có lực công kϊƈɦ gì. Các Triệu Hoán Sư không mấy yêu thích, nhưng các phu nhân và tiểu thư một vài thế gia đại tộc rất thích thu làm sủng vật."
Tiểu Linh Hồ "chi chi chi" kêu to, tứ chi gắt gao bám chặt lấy tay Tần Nhất, một đoàn tròn vo nho nhỏ, giống như vừa mới ra đời không lâu, lông xù, xúc cảm cũng không tệ.
Ánh mắt Tần Nhất nhàn nhạt: "Ngươi muốn ta cứu ngươi?"
Mắt tiểu Linh Hồ sáng lên, dùng sức gật đầu, móng vuốt nhỏ chỉ chỉ phía sau, bên trong miệng không ngừng kêu.
Đỗ Quyên cầu xin nhìn Tần Nhất, chính nó cũng cảm thấy thật đen đủi, nó chẳng qua chỉ muốn ra ngoài tìm chút mật hoa, ai ngờ đột nhiên bị một nữ nhân xấu xí nhìn trúng, nhất định phải bắt nó về làm linh sủng.
Đỗ Quyên nó là hậu nhân của Cửu Vĩ Hồ, làm sao có thể khuất phục.
Tần Nhất lãnh đạm nhìn tiểu Linh Hồ, chưa nói cứu hay không cứu nó. Đỗ Quyên thấy vậy thì trong lòng bồn chồn lo lắng, a, không lẽ nó tìm nhầm người rồi? Nhưng mà vị ca ca này tuấn mỹ như vậy, làm sao có thể là người xấu?
Cửu Vĩ Hồ mỹ mạo trời sinh chính là chủng tộc phải xem mặt.
"Này, người phía trước đứng lại cho ta, con tiểu súc sinh kia là linh sủng bản tiểu thư nhìn trúng, ngươi mau để xuống cho ta." Giọng nữ phách lối vang lên.
Tần Nhất ngước mắt, một thiếu nữ áo lam trong tay cầm roi, roi hiện ra ánh sáng u lam, cũng không biết làm bằng chất liệu gì, nhưng phía trêи lại phủ đầy gai ngược.
Trêи đầu thiếu nữ cài đầy trâm, khuôn mặt lớn lên ngược lại cũng không tệ, nhưng sự ngang ngược càn rỡ giữa hai đầu lông mày lại phá hủy nét đẹp của nàng ta.
Mái tóc đối phương xộc xệch rối loạn, đáy mắt Tần Nhất ẩn ẩn ý cười, nhưng trêи mặt vẫn như cũ nhìn không ra biểu tình. Mắt phượng nhìn xuống tiểu Linh Hồ, giọng nói thanh lãnh nghe không ra hỉ nộ.
"Đó là ngươi làm?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.