Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống
Chương 527: Tỉnh lại, rời đi
Lưu Li Chi
23/07/2022
Thảm án kia ai cũng biết, cho nên Vân Hoán như bây giờ, Tần Hàn Vũ có thể lý giải.
Lúc trước Tần Nhất hôn mê năm năm, anh ta cũng là như thế, nếu không phải Vân Hoán cho anh ta hy vọng, đoán chừng anh ta đã sớm không chịu đựng nổi.
"Haizz, đều là đứa trẻ đáng thương." Tần Miễn thở dài, năm đó giao tình giữa ông và cha Vân cũng không tệ lắm, ai ngờ sau nhiều năm như vậy, hai nhà bọn họ đều xảy ra chuyện lớn không vui.
Con gái ruột của ông bị tráo đổi, mà Vân gia thì người chết kẻ ly tán, chỉ còn lại một mình Vân Hoán.
Trong căn phòng màu lam nhạt, Vân Hoán lẳng lặng nằm ở trên giường, khuôn mặt anh tuấn tái nhợt, cánh môi xinh đẹp giờ phút này cũng mất đi màu sắc hồng nhạt, giữa hai đầu lông mày nhíu chặt, cho dù trong cơn hôn mê, cũng không giấu được sự bất an.
Tần Nhất vươn tay thay anh vuốt lên mi tâm, khẽ thở dài, từ ba ngày trước, sau khi Vân Hiên bị tiến sĩ Lâm mang đi, Vân Hoán liền lâm vào hôn mê.
Tiểu Linh Hồ nói anh bị tinh thần lực công kích, thụ thương, thế nhưng ba ngày trôi qua, người vốn nên tốt lên lại chưa có tỉnh lại.
"Vân Hoán, anh còn không tỉnh lại, em sẽ không cần anh nữa." Tần Nhất dịu dàng chỉnh lại tóc mai cho Vân Hoán, thân thế của người này na ná cũng giống như cô.
Chuyện của Vân Hiên, trong lòng của anh sợ là không dễ chịu.
Tần Nhất có hơi hối hận, cô không sớm một chút nhìn rõ mục đích thật sự của tiến sĩ Lâm.
Tần Nhất đang nghĩ ngợi lung tung, chợt phát hiện tay mình bị giữ chặt, cô vui mừng ngẩng đầu, liền va vào một đôi mắt đào hoa thâm thúy ẩn tình.
"Vân Hoán, anh tỉnh rồi!" Tần Nhất mừng rỡ.
"Ừm, nếu còn không tỉnh, người nào đó liền không cần anh nữa." Giọng nói của Vân Hoán có chút khàn khàn, hơi có chút đáng thương nhìn Tần Nhất, phảng phất giống như chó con bị chủ vứt bỏ, vô cùng đáng thương.
Tần Nhất cười khẽ, tiến lên khẽ ôm lấy đầu anh: "Sao có thể, em không nỡ đâu, đừng quên, anh còn chưa cưới em về nhà đấy ."
Vân Hoán cũng cười khẽ một tiếng, thanh âm như tiếng đàn Cello vang lên bên trong trong căn phòng nhỏ, dịu dàng thắm thiết.
Cho Vân Hoán uống một chén chất lỏng (kiểu nhựa cây ý) lấy từ chỗ tiểu Mai hoa, tinh thần Vân Hoán rõ ràng khá hơn nhiều.
Trái tim đang thắt chặt của Tần Nhất được nới lỏng mấy phần, hai tay cô bưng lấy khuôn mặt tuấn tú của Vân Hoán, mắt phượng nhìn thẳng anh: "Vân Hoán, nghe này, chúng ta chắc chắn có thể cứu được Vân Hiên."
Vân Hiên là khúc mắc của Vân Hoán, Tần Nhất muốn cùng anh tháo gỡ nó.
Hai con ngươi Vân Hoán lấp lánh ánh sáng, tiến sát lại, hôn lên khóe môi Tần Nhất, giống như chó con dính người: "Thất Thất, anh biết, đừng lo lắng cho anh. Anh sẽ không làm loạn."
Tiểu Hiên rất quan trọng, thế nhưng Thất Thất cũng quan trọng giống vậy, anh không muốn bởi vì Tiểu Hiên mà mất đi Thất Thất.
Xem tình hình trước mắt, tiến sĩ Lâm sẽ không làm hại Tiểu Hiên, hơn nữa, dù anh có nôn nóng sốt ruột thế nào đi nữa thì cũng không có ích gì. Tiến sĩ Lâm quá mức thần bí, anh cũng không biết hắn ta mang Tiểu Hiên đi nơi nào, muốn tìm được bọn hắn, cũng cần tốn rất nhiều sức lực.
"Ừ." Tần Nhất vuốt mái tóc đen của Vân Hoán, lông xù mềm mềm, xúc cảm không tệ, khó trách người này luôn thích sờ đầu cô.
"Căn cứ đã không có chuyện gì rồi, chờ sau khi thương thế của anh hoàn toàn tốt, chúng ta cũng chuẩn bị rời đi thôi."
Cô không thể chờ đợi được nữa, thật muốn đi xem nhà mới của bọn họ, căn cứ Đế Đô.
"Được."
Ngày Tần Nhất và Vân Hoán dự tính rời đi, thời tiết cực kỳ tốt, không phải rất nóng. Tần Miễn và người trong căn cứ một mực đưa tiễn họ đến tận cửa ra vào căn cứ Z.
Tần Miễn đã dần dần già đi nhìn Tần Nhất bằng ánh mắt nhu hòa: "Con ngoan, con nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe."
Mặc dù không nỡ xa Tần Nhất, nhưng Tần Miễn vẫn rất vui vẻ, bộ dáng giống như trộm được thêm vài chục năm tuổi vậy. Tuy Zombie công thành khiến ông có phần mệt mỏi không chịu nổi, thế nhưng ông lại có thể ở chung với Tần Nhất nhiều thêm một khoảng thời gian.
Lúc trước Tần Nhất hôn mê năm năm, anh ta cũng là như thế, nếu không phải Vân Hoán cho anh ta hy vọng, đoán chừng anh ta đã sớm không chịu đựng nổi.
"Haizz, đều là đứa trẻ đáng thương." Tần Miễn thở dài, năm đó giao tình giữa ông và cha Vân cũng không tệ lắm, ai ngờ sau nhiều năm như vậy, hai nhà bọn họ đều xảy ra chuyện lớn không vui.
Con gái ruột của ông bị tráo đổi, mà Vân gia thì người chết kẻ ly tán, chỉ còn lại một mình Vân Hoán.
Trong căn phòng màu lam nhạt, Vân Hoán lẳng lặng nằm ở trên giường, khuôn mặt anh tuấn tái nhợt, cánh môi xinh đẹp giờ phút này cũng mất đi màu sắc hồng nhạt, giữa hai đầu lông mày nhíu chặt, cho dù trong cơn hôn mê, cũng không giấu được sự bất an.
Tần Nhất vươn tay thay anh vuốt lên mi tâm, khẽ thở dài, từ ba ngày trước, sau khi Vân Hiên bị tiến sĩ Lâm mang đi, Vân Hoán liền lâm vào hôn mê.
Tiểu Linh Hồ nói anh bị tinh thần lực công kích, thụ thương, thế nhưng ba ngày trôi qua, người vốn nên tốt lên lại chưa có tỉnh lại.
"Vân Hoán, anh còn không tỉnh lại, em sẽ không cần anh nữa." Tần Nhất dịu dàng chỉnh lại tóc mai cho Vân Hoán, thân thế của người này na ná cũng giống như cô.
Chuyện của Vân Hiên, trong lòng của anh sợ là không dễ chịu.
Tần Nhất có hơi hối hận, cô không sớm một chút nhìn rõ mục đích thật sự của tiến sĩ Lâm.
Tần Nhất đang nghĩ ngợi lung tung, chợt phát hiện tay mình bị giữ chặt, cô vui mừng ngẩng đầu, liền va vào một đôi mắt đào hoa thâm thúy ẩn tình.
"Vân Hoán, anh tỉnh rồi!" Tần Nhất mừng rỡ.
"Ừm, nếu còn không tỉnh, người nào đó liền không cần anh nữa." Giọng nói của Vân Hoán có chút khàn khàn, hơi có chút đáng thương nhìn Tần Nhất, phảng phất giống như chó con bị chủ vứt bỏ, vô cùng đáng thương.
Tần Nhất cười khẽ, tiến lên khẽ ôm lấy đầu anh: "Sao có thể, em không nỡ đâu, đừng quên, anh còn chưa cưới em về nhà đấy ."
Vân Hoán cũng cười khẽ một tiếng, thanh âm như tiếng đàn Cello vang lên bên trong trong căn phòng nhỏ, dịu dàng thắm thiết.
Cho Vân Hoán uống một chén chất lỏng (kiểu nhựa cây ý) lấy từ chỗ tiểu Mai hoa, tinh thần Vân Hoán rõ ràng khá hơn nhiều.
Trái tim đang thắt chặt của Tần Nhất được nới lỏng mấy phần, hai tay cô bưng lấy khuôn mặt tuấn tú của Vân Hoán, mắt phượng nhìn thẳng anh: "Vân Hoán, nghe này, chúng ta chắc chắn có thể cứu được Vân Hiên."
Vân Hiên là khúc mắc của Vân Hoán, Tần Nhất muốn cùng anh tháo gỡ nó.
Hai con ngươi Vân Hoán lấp lánh ánh sáng, tiến sát lại, hôn lên khóe môi Tần Nhất, giống như chó con dính người: "Thất Thất, anh biết, đừng lo lắng cho anh. Anh sẽ không làm loạn."
Tiểu Hiên rất quan trọng, thế nhưng Thất Thất cũng quan trọng giống vậy, anh không muốn bởi vì Tiểu Hiên mà mất đi Thất Thất.
Xem tình hình trước mắt, tiến sĩ Lâm sẽ không làm hại Tiểu Hiên, hơn nữa, dù anh có nôn nóng sốt ruột thế nào đi nữa thì cũng không có ích gì. Tiến sĩ Lâm quá mức thần bí, anh cũng không biết hắn ta mang Tiểu Hiên đi nơi nào, muốn tìm được bọn hắn, cũng cần tốn rất nhiều sức lực.
"Ừ." Tần Nhất vuốt mái tóc đen của Vân Hoán, lông xù mềm mềm, xúc cảm không tệ, khó trách người này luôn thích sờ đầu cô.
"Căn cứ đã không có chuyện gì rồi, chờ sau khi thương thế của anh hoàn toàn tốt, chúng ta cũng chuẩn bị rời đi thôi."
Cô không thể chờ đợi được nữa, thật muốn đi xem nhà mới của bọn họ, căn cứ Đế Đô.
"Được."
Ngày Tần Nhất và Vân Hoán dự tính rời đi, thời tiết cực kỳ tốt, không phải rất nóng. Tần Miễn và người trong căn cứ một mực đưa tiễn họ đến tận cửa ra vào căn cứ Z.
Tần Miễn đã dần dần già đi nhìn Tần Nhất bằng ánh mắt nhu hòa: "Con ngoan, con nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe."
Mặc dù không nỡ xa Tần Nhất, nhưng Tần Miễn vẫn rất vui vẻ, bộ dáng giống như trộm được thêm vài chục năm tuổi vậy. Tuy Zombie công thành khiến ông có phần mệt mỏi không chịu nổi, thế nhưng ông lại có thể ở chung với Tần Nhất nhiều thêm một khoảng thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.