Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống
Chương 116: Tra hỏi
Lưu Li Chi
03/08/2021
Dù sao Vương Tam cũng là người đã lăn lội ngoài xã hội vài năm, gã khẽ cắn môi nhìn đám người Tần Nhất, uy hϊế͙p͙: "Bọn mày tốt nhất đừng đụng đến tao, nếu không tao sẽ khiến bọn mày phải trả cái giá đắt."
Nghe được lời Vương Tam nói, cái tay đang vuốt ve Tiểu Lam của Tần Nhất dừng một chút, nhếch miệng cười trào phúng.
Lâm Thanh vẫn như cũ cười tủm tỉm, nhưng trong mắt hồ ly mê người lại lộ ra quang mang nguy hiểm: "Ái chà, uy hϊế͙p͙ bọn tôi cơ à, tôi thật sự thấy hơi sợ rồi đấy."
Nói xong, biểu cảm trêи mặt Lâm Thanh liền thay đổi. Anh ta bóp lấy cổ Vương Tam, nụ cười trêи mặt biến mất không thấy đâu, trêи tay càng dùng sức.
Vương Tam cảm giác bản thân sắp bị bóp ngạt thở, không khí trong phổi càng ngày càng ít. Lúc này gã ta mới hiểu được, sẽ không có bất kỳ kẻ nào tới cứu gã, mà đám người trước mắt này rất có thể sẽ trực tiếp ra tay giết gã
Không có người nào không tiếc mạng của mình, Vương Tam gã càng yêu mạng hơn. Rốt cuộc đến lúc không chịu được nữa, gã hé miệng, đứt quãng nói: "Đừng, đừng giết, tôi, tôi nói, cái gì tôi cũng nói."
Vân Hoán cho Lâm Thanh một ánh mắt, Lâm Thanh bĩu môi, buông tay ra.
Vương Tam ngồi bệt xuống đất, không ngừng hít từng ngụm từng ngụm không khí, trong mắt hiện lên sự sợ hãi. Đám người này trong mắt gã đều chỉ là một đám thanh niên trẻ tuổi choai choai chưa trải sự đời, nhưng ai ngờ so với lão Đại của gã còn tàn nhẫn hơn.
Vân Hoán đứng lên, đôi chân rắn chắc được quần dài màu đen bao lấy, nhìn vừa dài vừa thẳng, hai tay anh tùy ý cắm ở trong túi quần, dáng vẻ cực kỳ ưu nhã, thế nhưng cơ thể Vương Tam lại càng run rẩy dữ dội hơn.
Người này, thật lạnh, cũng thật đáng sợ.
Vân Hoán nhàn nhạt nhìn qua Vương Tam dưới đất, tùy ý đứng đấy, nhưng khí phách mạnh mẽ trêи người anh tản ra lại giống như một vị đế vương trời sinh.
"Nói đi, mục đích của bọn mày là gì?" Vân Hoán quét mắt nhìn Vương Tam một lượt nữa, làm cho lòng gã căng thẳng, không dám nói dối.
"Tôi, chúng tôi là phạm nhân trốn ra từ nhà tù ở thành phố S. Lúc tận thế vừa mới buông xuống, trong trại giam vô cùng hỗn loạn. Tôi, lão Đại và mấy người anh em nữa nhân cơ hội cùng nhau trốn thoát. Sau đó chúng tôi đã chạy đến thôn trang này rồi quyết định ở lại, lợi dụng những người dân trong thôn khiến cho những người tạm dừng chân nghỉ ngơi ở đây như các anh hôn mê, sau đó, sau đó..."
Vương Tam nuốt một ngụm nước bọt, sau đó giết các người, câu nói này gã ta làm thế nào cũng không dám nói ra khỏi miệng. Gã sợ khi gã nói ra, đám người này sẽ làm thịt gã.
Tần Nhất hừ lạnh, nhấc mí mắt lên nhìn Vương Tam: "Sau đó giết người cướp đoạt vật tư, đúng không?"
Thanh âm mát lạnh êm tai của thiếu niên vang lên, cũng không biết có phải do vừa mới tỉnh ngủ hay không, giọng nói hơi khàn, ngược lại càng tăng thêm chút ý vị.
Vương Tam bị Tần Nhất nhìn đến tê cả da đầu, gã cảm thấy khi bản thân ở trước mặt thiếu niên này, tấm màn che như bị gỡ xuống, tâm tư suy nghĩ của gã đều bị nhìn thấu.
Gã không nói lời nào nhưng bọn Lâm Thanh đều đã hiểu.
Sở Mặc Hòa lấy tay che cái miệng nhỏ ngáp một cái thật lớn, đôi mắt trông mong nhìn Tiểu Lam trong ngực Tần Nhất, miệng không quên hỏi: "Đại bản doanh của bọn mày ở nơi nào, mau nói, không nói, giết."
Sở Mặc Hòa là lông nhung khống, thích nhất vật nhỏ có lông mềm mại. Giờ phút này nhìn Tiểu Lam trong ngực Tần Nhất, đôi con ngươi không khống chế được phát ra ánh sáng xanh.
Chỉ có điều vật nhỏ này vô cùng sợ người lạ, ngoại trừ Tần Nhất ai cũng không cho động vào, đại khái là do Lâm Thanh và Vân Hoán mang đến cho nó bóng ma tâm lý quá lớn.
Mặc dù Sở Mặc Hòa rất muốn ôm Tiểu Lam, nhưng thân là lông nhung khống, anh ta đối với tiểu gia hỏa này vẫn rất có kiên nhẫn. Vì không muốn dùng bạo lực, cho nên anh ta quyết tâm trước tiên phải làm thân với tiểu gia hỏa nhiều một chút, tranh thủ sớm ngày có thể ôm nó đến tay.
Tuy giọng của Sở Mặc Hòa nhẹ nhàng nhưng lại khiến toàn thân Vương Tam run rẩy, gã biết nam sinh có khuôn mặt baby kia đang nói chuyện rất nghiêm túc.
Vương Tam cảm thấy bản thân mình thật là khổ bức, sớm biết thế hôm nay gã đã không tới, cứ ở bên kia đợi kết quả là được rồi. Hiện tại đụng phải mấy tên sát thần này, mẹ nó, thật sự là quá xui xẻo.
Nghe được lời Vương Tam nói, cái tay đang vuốt ve Tiểu Lam của Tần Nhất dừng một chút, nhếch miệng cười trào phúng.
Lâm Thanh vẫn như cũ cười tủm tỉm, nhưng trong mắt hồ ly mê người lại lộ ra quang mang nguy hiểm: "Ái chà, uy hϊế͙p͙ bọn tôi cơ à, tôi thật sự thấy hơi sợ rồi đấy."
Nói xong, biểu cảm trêи mặt Lâm Thanh liền thay đổi. Anh ta bóp lấy cổ Vương Tam, nụ cười trêи mặt biến mất không thấy đâu, trêи tay càng dùng sức.
Vương Tam cảm giác bản thân sắp bị bóp ngạt thở, không khí trong phổi càng ngày càng ít. Lúc này gã ta mới hiểu được, sẽ không có bất kỳ kẻ nào tới cứu gã, mà đám người trước mắt này rất có thể sẽ trực tiếp ra tay giết gã
Không có người nào không tiếc mạng của mình, Vương Tam gã càng yêu mạng hơn. Rốt cuộc đến lúc không chịu được nữa, gã hé miệng, đứt quãng nói: "Đừng, đừng giết, tôi, tôi nói, cái gì tôi cũng nói."
Vân Hoán cho Lâm Thanh một ánh mắt, Lâm Thanh bĩu môi, buông tay ra.
Vương Tam ngồi bệt xuống đất, không ngừng hít từng ngụm từng ngụm không khí, trong mắt hiện lên sự sợ hãi. Đám người này trong mắt gã đều chỉ là một đám thanh niên trẻ tuổi choai choai chưa trải sự đời, nhưng ai ngờ so với lão Đại của gã còn tàn nhẫn hơn.
Vân Hoán đứng lên, đôi chân rắn chắc được quần dài màu đen bao lấy, nhìn vừa dài vừa thẳng, hai tay anh tùy ý cắm ở trong túi quần, dáng vẻ cực kỳ ưu nhã, thế nhưng cơ thể Vương Tam lại càng run rẩy dữ dội hơn.
Người này, thật lạnh, cũng thật đáng sợ.
Vân Hoán nhàn nhạt nhìn qua Vương Tam dưới đất, tùy ý đứng đấy, nhưng khí phách mạnh mẽ trêи người anh tản ra lại giống như một vị đế vương trời sinh.
"Nói đi, mục đích của bọn mày là gì?" Vân Hoán quét mắt nhìn Vương Tam một lượt nữa, làm cho lòng gã căng thẳng, không dám nói dối.
"Tôi, chúng tôi là phạm nhân trốn ra từ nhà tù ở thành phố S. Lúc tận thế vừa mới buông xuống, trong trại giam vô cùng hỗn loạn. Tôi, lão Đại và mấy người anh em nữa nhân cơ hội cùng nhau trốn thoát. Sau đó chúng tôi đã chạy đến thôn trang này rồi quyết định ở lại, lợi dụng những người dân trong thôn khiến cho những người tạm dừng chân nghỉ ngơi ở đây như các anh hôn mê, sau đó, sau đó..."
Vương Tam nuốt một ngụm nước bọt, sau đó giết các người, câu nói này gã ta làm thế nào cũng không dám nói ra khỏi miệng. Gã sợ khi gã nói ra, đám người này sẽ làm thịt gã.
Tần Nhất hừ lạnh, nhấc mí mắt lên nhìn Vương Tam: "Sau đó giết người cướp đoạt vật tư, đúng không?"
Thanh âm mát lạnh êm tai của thiếu niên vang lên, cũng không biết có phải do vừa mới tỉnh ngủ hay không, giọng nói hơi khàn, ngược lại càng tăng thêm chút ý vị.
Vương Tam bị Tần Nhất nhìn đến tê cả da đầu, gã cảm thấy khi bản thân ở trước mặt thiếu niên này, tấm màn che như bị gỡ xuống, tâm tư suy nghĩ của gã đều bị nhìn thấu.
Gã không nói lời nào nhưng bọn Lâm Thanh đều đã hiểu.
Sở Mặc Hòa lấy tay che cái miệng nhỏ ngáp một cái thật lớn, đôi mắt trông mong nhìn Tiểu Lam trong ngực Tần Nhất, miệng không quên hỏi: "Đại bản doanh của bọn mày ở nơi nào, mau nói, không nói, giết."
Sở Mặc Hòa là lông nhung khống, thích nhất vật nhỏ có lông mềm mại. Giờ phút này nhìn Tiểu Lam trong ngực Tần Nhất, đôi con ngươi không khống chế được phát ra ánh sáng xanh.
Chỉ có điều vật nhỏ này vô cùng sợ người lạ, ngoại trừ Tần Nhất ai cũng không cho động vào, đại khái là do Lâm Thanh và Vân Hoán mang đến cho nó bóng ma tâm lý quá lớn.
Mặc dù Sở Mặc Hòa rất muốn ôm Tiểu Lam, nhưng thân là lông nhung khống, anh ta đối với tiểu gia hỏa này vẫn rất có kiên nhẫn. Vì không muốn dùng bạo lực, cho nên anh ta quyết tâm trước tiên phải làm thân với tiểu gia hỏa nhiều một chút, tranh thủ sớm ngày có thể ôm nó đến tay.
Tuy giọng của Sở Mặc Hòa nhẹ nhàng nhưng lại khiến toàn thân Vương Tam run rẩy, gã biết nam sinh có khuôn mặt baby kia đang nói chuyện rất nghiêm túc.
Vương Tam cảm thấy bản thân mình thật là khổ bức, sớm biết thế hôm nay gã đã không tới, cứ ở bên kia đợi kết quả là được rồi. Hiện tại đụng phải mấy tên sát thần này, mẹ nó, thật sự là quá xui xẻo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.