Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống
Chương 443: Trở lại thành phố Z
Lưu Li Chi
21/10/2021
Sau khi vui mừng xong, Cốc Tiệp lập tức có chút lo lắng liếc nhìn Dương
Tình Thiên, quả nhiên, ánh mắt Dương Tình Thiên vô cùng ảm đạm.
Cô có lòng khuyên giải Dương Tình Thiên một hai, thế nhưng thứ như tình cảm cũng giống như khi con người ta uống nước, ấm lạnh tự mình biết, không phải chỉ cần cô khuyên vài câu là có thể buông xuống.
Vân Hoán đương nhiên nhìn thấy được sự cô đơn của Dương Tình Thiên, nhưng ôn hòa trên mặt anh càng lúc càng rõ, ánh mắt nhìn Tần Nhất cũng càng say lòng người.
Mà Tần Nhất càng thêm hào phóng, là cô đồng ý gả cho Vân Hoán, lời cô đã nói đương nhiên sẽ nhớ.
"Ừ, hoan nghênh mọi người tới." Tần Nhất thừa nhận chuyện này.
Tần Hàn Vũ đột nhiên như quả bóng bị xì hơi, đây là quyết định của Bảo Bảo, chỉ cần cô vui vẻ là được. Hơn nữa, nếu mà nói thật lòng thì Vân Hoán là ứng cử viên sáng giá nhất, giao Bảo Bảo cho cậu ta, anh cũng rất yên tâm.
"Được rồi, chúng ta rời khỏi nơi này trước đi." Tần Nhất vốn còn muốn đi lịch luyện một chút, nhưng bây giờ tình huống lại có biến. Thực lực của tiến sĩ Lâm ngày càng mạnh, đồng thời cũng càng trở nên phách lối hơn, cô muốn đến căn cứ Kinh Đô sớm một chút, coi như tạm thời không thể đối phó được tiến sĩ Lâm, nhưng cô có thể dò xét ngọn nguồn của đối phương trước.
Hơn nữa, tiến sĩ Lâm tặng cô món quà lớn như thế, sao cô có thể không tặng quà đáp lễ chứ?
Đoàn người rời khỏi cánh rừng, sau đó liền đi thẳng tới thành phố Z.
Ba ngày sau, cuối cùng đã tới.
Tần Nhất nhìn tường vây thật dày, trong lòng có chút phức tạp, thành phố Z nhìn như không có gì thay đổi, nhưng dường như cái gì cũng thay đổi.
Vẫn là tòa thành trong trí nhớ, nhưng cô lại không phải là cô trước kia.
Vân Hoán dắt tay Tần Nhất, Tiểu Lam nằm sấp ở trên lưng anh đang ngủ say: "Thất Thất, anh sẽ ở bên em."
Vân Hoán không biết Tần Nhất là trọng sinh trở về, anh chỉ cho rằng tiểu gia hỏa sắp nhìn thấy người Tần gia nên có chút không được tự nhiên.
Tần Nhất cười yếu ớt, cô biết Vân Hoán hiểu lầm, nhưng cô không lên tiếng giải thích. Nói thật, cô đối với người Tần gia không có bất kỳ cảm giác gì, tâm nhạt như nước.
Có thể trước đó cô còn ôm hận ý trong lòng, ôm một loại chờ mong mà cô không nói nên lời, nhưng bây giờ đã không còn gì nữa. Từ sau khi Vương Tán Đình và Hứa Hinh Hương xuất hiện, Tần Nhất phát giác, tâm tình hiện tại của cô rất bình tĩnh.
Cô và Tần Kiều Kiều trao đổi thân phận, Tần gia vừa có lỗi lại vô tội. Chung quy, khổ mà cô phải chịu, trong đó có hơn phân nửa đều là do người Tần gia cho.
Đời này chân tướng được phơi trần rõ như ban ngày, cô không muốn truy cứu chuyện trong quá khứ, toàn bộ...thả theo gió bay đi. Cô và người Tần gia cứ như vậy lại tốt, cả đời không qua lại với nhau.
"Bảo Bảo, chút nữa thôi là chúng ta về tới nhà rồi." Sau khi tiến vào căn cứ, Tần Hàn Vũ liền có vẻ hơi hưng phấn, anh không kịp chờ đợi muốn dẫn Tần Nhất về nhà.
Cha mẹ và Hàn Mạt nếu nhìn thấy Bảo Bảo khẳng định sẽ rất vui mừng.
Mấy người Đặng Bảo Bình biết Tần Nhất muốn về Tần gia, vừa mới tiến căn cứ liền nói tạm biệt với Tần Nhất, cho nên hiện tại chỉ có ba người Tần Nhất, à không, còn nhiều thêm một bé con dễ thương.
Còn chưa tới Tần gia, Tần Nhất đã nhìn thấy Tôn Chỉ Lan ở trước cổng. Năm năm trôi qua, Tôn Chỉ Lan vẫn mỹ mạo như cũ, một chút cũng không nhìn ra sự già nua, trên mặt bà mang theo nụ cười không màng danh lợi, trong tay ôm một con búp bê vải.
Tần Miễn đi ra, trong tay bưng một cái bát, ông trông già đi rất nhiều, nhưng vẫn phong độ như ngày nào, chỉ là thái dương bắt đầu có chút tóc bạc, khóe mắt xuất hiện vài nếp nhăn.
"Chỉ Lan, anh nấu một ít cháo cho em, em có đói bụng không, có muốn ăn một chút không?" Giọng nói của Tần Miễn rất ôn nhu, ôn nhu chỉ thuộc riêng mình Tôn Chỉ Lan.
"Không muốn, anh Miễn, Chỉ Lan không đói bụng, nhưng Bảo Bảo đói bụng rồi, anh đút con ăn một chút đi."
Trên mặt Tôn Chỉ là nụ cười dịu dàng, nhấc "Bảo Bảo" trên tay lên, đáy mắt ôn nhu, quanh người như có ánh sáng của tình mẫu tử tỏa ra.
Cô có lòng khuyên giải Dương Tình Thiên một hai, thế nhưng thứ như tình cảm cũng giống như khi con người ta uống nước, ấm lạnh tự mình biết, không phải chỉ cần cô khuyên vài câu là có thể buông xuống.
Vân Hoán đương nhiên nhìn thấy được sự cô đơn của Dương Tình Thiên, nhưng ôn hòa trên mặt anh càng lúc càng rõ, ánh mắt nhìn Tần Nhất cũng càng say lòng người.
Mà Tần Nhất càng thêm hào phóng, là cô đồng ý gả cho Vân Hoán, lời cô đã nói đương nhiên sẽ nhớ.
"Ừ, hoan nghênh mọi người tới." Tần Nhất thừa nhận chuyện này.
Tần Hàn Vũ đột nhiên như quả bóng bị xì hơi, đây là quyết định của Bảo Bảo, chỉ cần cô vui vẻ là được. Hơn nữa, nếu mà nói thật lòng thì Vân Hoán là ứng cử viên sáng giá nhất, giao Bảo Bảo cho cậu ta, anh cũng rất yên tâm.
"Được rồi, chúng ta rời khỏi nơi này trước đi." Tần Nhất vốn còn muốn đi lịch luyện một chút, nhưng bây giờ tình huống lại có biến. Thực lực của tiến sĩ Lâm ngày càng mạnh, đồng thời cũng càng trở nên phách lối hơn, cô muốn đến căn cứ Kinh Đô sớm một chút, coi như tạm thời không thể đối phó được tiến sĩ Lâm, nhưng cô có thể dò xét ngọn nguồn của đối phương trước.
Hơn nữa, tiến sĩ Lâm tặng cô món quà lớn như thế, sao cô có thể không tặng quà đáp lễ chứ?
Đoàn người rời khỏi cánh rừng, sau đó liền đi thẳng tới thành phố Z.
Ba ngày sau, cuối cùng đã tới.
Tần Nhất nhìn tường vây thật dày, trong lòng có chút phức tạp, thành phố Z nhìn như không có gì thay đổi, nhưng dường như cái gì cũng thay đổi.
Vẫn là tòa thành trong trí nhớ, nhưng cô lại không phải là cô trước kia.
Vân Hoán dắt tay Tần Nhất, Tiểu Lam nằm sấp ở trên lưng anh đang ngủ say: "Thất Thất, anh sẽ ở bên em."
Vân Hoán không biết Tần Nhất là trọng sinh trở về, anh chỉ cho rằng tiểu gia hỏa sắp nhìn thấy người Tần gia nên có chút không được tự nhiên.
Tần Nhất cười yếu ớt, cô biết Vân Hoán hiểu lầm, nhưng cô không lên tiếng giải thích. Nói thật, cô đối với người Tần gia không có bất kỳ cảm giác gì, tâm nhạt như nước.
Có thể trước đó cô còn ôm hận ý trong lòng, ôm một loại chờ mong mà cô không nói nên lời, nhưng bây giờ đã không còn gì nữa. Từ sau khi Vương Tán Đình và Hứa Hinh Hương xuất hiện, Tần Nhất phát giác, tâm tình hiện tại của cô rất bình tĩnh.
Cô và Tần Kiều Kiều trao đổi thân phận, Tần gia vừa có lỗi lại vô tội. Chung quy, khổ mà cô phải chịu, trong đó có hơn phân nửa đều là do người Tần gia cho.
Đời này chân tướng được phơi trần rõ như ban ngày, cô không muốn truy cứu chuyện trong quá khứ, toàn bộ...thả theo gió bay đi. Cô và người Tần gia cứ như vậy lại tốt, cả đời không qua lại với nhau.
"Bảo Bảo, chút nữa thôi là chúng ta về tới nhà rồi." Sau khi tiến vào căn cứ, Tần Hàn Vũ liền có vẻ hơi hưng phấn, anh không kịp chờ đợi muốn dẫn Tần Nhất về nhà.
Cha mẹ và Hàn Mạt nếu nhìn thấy Bảo Bảo khẳng định sẽ rất vui mừng.
Mấy người Đặng Bảo Bình biết Tần Nhất muốn về Tần gia, vừa mới tiến căn cứ liền nói tạm biệt với Tần Nhất, cho nên hiện tại chỉ có ba người Tần Nhất, à không, còn nhiều thêm một bé con dễ thương.
Còn chưa tới Tần gia, Tần Nhất đã nhìn thấy Tôn Chỉ Lan ở trước cổng. Năm năm trôi qua, Tôn Chỉ Lan vẫn mỹ mạo như cũ, một chút cũng không nhìn ra sự già nua, trên mặt bà mang theo nụ cười không màng danh lợi, trong tay ôm một con búp bê vải.
Tần Miễn đi ra, trong tay bưng một cái bát, ông trông già đi rất nhiều, nhưng vẫn phong độ như ngày nào, chỉ là thái dương bắt đầu có chút tóc bạc, khóe mắt xuất hiện vài nếp nhăn.
"Chỉ Lan, anh nấu một ít cháo cho em, em có đói bụng không, có muốn ăn một chút không?" Giọng nói của Tần Miễn rất ôn nhu, ôn nhu chỉ thuộc riêng mình Tôn Chỉ Lan.
"Không muốn, anh Miễn, Chỉ Lan không đói bụng, nhưng Bảo Bảo đói bụng rồi, anh đút con ăn một chút đi."
Trên mặt Tôn Chỉ là nụ cười dịu dàng, nhấc "Bảo Bảo" trên tay lên, đáy mắt ôn nhu, quanh người như có ánh sáng của tình mẫu tử tỏa ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.