Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống
Chương 387: Tuân mệnh, Nữ vương đại nhân của anh
Lưu Li Chi
18/09/2021
Vân Hoán là kiếp trong sinh mệnh của cô, cũng là ánh sáng trong sinh mệnh của cô.
Cho nên, vứt mẹ cái nguyên tắc gì đó đi, cô hiện tại chỉ muốn ở bên anh, cho nên hết thảy đều không muốn để ý đến nữa.
Tần Nhất bỗng nhiên hôn Vân Hoán, cô vươn tay ôm lấy cổ anh, vô cùng khí phách dán lên. Nhưng khi chạm vào, lại nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước. Dù vậy cũng làm cho Vân Hoán kích động không thôi. Đây là...tiểu gia hỏa tha thứ cho anh?
Tần Nhất rời đi, cô nhìn đôi mắt đào hoa say lòng người của Vân Hoán, gằn từng chữ: "Nghe, nếu như anh trêu chọc em, vậy đời này anh cũng đừng nghĩ chạy thoát khỏi lòng bàn tay em, trừ khi là em không cần anh nữa."
Vân Hoán trầm thấp cười rộ lên, gương mặt trơn bóng trắng nõn, góc cạnh rõ ràng, lông mi dài hơi cong vẽ lên đường cong duyên dáng, bên trong đôi mắt đào hoa u tối thâm thúy toát lên sự nghiêm túc, bờ môi như cánh hoa hồng khẽ mở.
Anh trịnh trọng quỳ xuống, nghiêm túc mà thành kính nắm tay Tần Nhất, nhẹ nhàng hôn xuống trên mu bàn tay Tần Nhất: "Tuân mệnh, Nữ vương đại nhân của anh. Anh mãi mãi yêu em nhất."
Tần Nhất khẽ gật đầu, cần cổ thiên nga mỹ lệ giơ lên, cao quý lãnh diễm: "Em, cho phép anh yêu em. Về sau, chúng ta sẽ ở bên nhau."
Vân Hoán nhìn Tần Nhất một cái thật sâu, dường như muốn khắc sâu dáng vẻ của cô vào trong lòng mình, dung nhập cô vào trong cơ thể mình. Anh đứng lên, ôm lấy Nữ vương của anh, thanh âm trầm thấp gợi cảm: "Được."
Hai người đều không nguyện ý rời xa nhau, vậy thì ở chung một chỗ đi.
Vân Hoán vung tay lên, mở ra một không gian độc lập cho hai người. Không gian của Vân Hoán có một trăm mét vuông, bọn họ ôm lấy nhau, không chịu tách ra.
Thật ra Vân Hoán cũng chưa thí nghiệm qua, tuy không gian của anh là một vĩ độc lập, nhưng có thể ngăn cản tổn thương từ bên ngoài hay không thì anh chưa nắm chắc. Nhưng giờ phút này, hai người chỉ có thể được ăn cả ngã về không.
Tần Nhất dùng tinh thần lực tăng thêm một tầng vòng bảo hộ, cô ôm eo Vân Hoán, tựa ở trong ngực anh, vô cùng an tâm. Cô đột nhiên cảm thấy rất bình yên, không còn là một người phiêu bạt giữa sóng biển.
Cô có nhà của mình, ấm áp của mình.
"Ầm" một tiếng, không gian của Vân Hoán chấn động, lay động kịch liệt, vòng bảo hộ bằng tinh thần lực phía ngoài của Tần Nhất vỡ nát, cô lại ngưng tụ một tầng khác ở xung quanh hai người.
Tiếng nổ vang lên, biệt thự số 1 khu Hương Duyên ầm vang sụp đổ, liên đới mấy biệt thự xung quanh cũng chịu ảnh hưởng theo.
Dị năng giả không rõ tình hình bên trong thành Hồng Nguyệt nghe được thanh âm này, chạy từ trong nhà ra, phát hiện khu biệt thự cao cấp bên kia bốc lên một mảnh khói lửa. Mọi người hò hét nhau tiến lên dập lửa, nếu như thế lửa lan ra, người cuối cùng gặp xui xẻo chính là bọn hắn.
Giải quyết Vương Giang, ba người Lâm Bạch vừa mới đem giải dược cho các dị năng giả khác đang bị nhốt ở trong phòng, liền nghe thấy một tiếng vang thật lớn, cảm giác bất an nồng đậm kéo tới, ba người vội vàng chạy ra ngoài. Sau đó phát hiện, khu Hương Duyên bên kia có ánh lửa, khói đen bốc lên nghi ngút.
Ba người không đợi người phía sau lên tiếng hỏi thăm, lập tức chạy về phía khu Hương Duyên. Vân Hoán và Tần Nhất đều ở nơi đó.
Thế nhưng, khi ba người chạy đến nơi, xung quanh chỉ còn lại một đống phế tích. Tần Hàn Vũ không nói hai lời bắt đầu chuyển đống đất đá bên trên đi. Trần Triệt và Lâm Bạch cũng gia nhập, cốt thép sắc nhọn cứa vào tay, lửa cháy nóng bỏng bàn tay bọn họ, nhưng không ai thèm để ý, bọn họ chỉ hi vọng hai người kia không có chuyện gì.
Một chiếc ô tô xa hoa đang lao vun vút như bay trên đường tới căn cứ Kinh Đô, tiến sĩ Lâm dịu dàng vuốt ve người đang gối đầu trên đùi mình. Toàn thân Mộc Hiên Nhiên cắm đầy ống dẫn, ánh mắt tiến sĩ Lâm mang theo cưng chiều, đầu ngón tay khẽ khàng từng chút từng chút miêu tả lấy mặt mũi của Mộc Hiên Nhiên.
A Sâm ngồi phía trước quay đầu lại, cung kính nói: "Tiến sĩ, đã chọn ra được người ở thành Hồng Nguyệt."
Cho nên, vứt mẹ cái nguyên tắc gì đó đi, cô hiện tại chỉ muốn ở bên anh, cho nên hết thảy đều không muốn để ý đến nữa.
Tần Nhất bỗng nhiên hôn Vân Hoán, cô vươn tay ôm lấy cổ anh, vô cùng khí phách dán lên. Nhưng khi chạm vào, lại nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước. Dù vậy cũng làm cho Vân Hoán kích động không thôi. Đây là...tiểu gia hỏa tha thứ cho anh?
Tần Nhất rời đi, cô nhìn đôi mắt đào hoa say lòng người của Vân Hoán, gằn từng chữ: "Nghe, nếu như anh trêu chọc em, vậy đời này anh cũng đừng nghĩ chạy thoát khỏi lòng bàn tay em, trừ khi là em không cần anh nữa."
Vân Hoán trầm thấp cười rộ lên, gương mặt trơn bóng trắng nõn, góc cạnh rõ ràng, lông mi dài hơi cong vẽ lên đường cong duyên dáng, bên trong đôi mắt đào hoa u tối thâm thúy toát lên sự nghiêm túc, bờ môi như cánh hoa hồng khẽ mở.
Anh trịnh trọng quỳ xuống, nghiêm túc mà thành kính nắm tay Tần Nhất, nhẹ nhàng hôn xuống trên mu bàn tay Tần Nhất: "Tuân mệnh, Nữ vương đại nhân của anh. Anh mãi mãi yêu em nhất."
Tần Nhất khẽ gật đầu, cần cổ thiên nga mỹ lệ giơ lên, cao quý lãnh diễm: "Em, cho phép anh yêu em. Về sau, chúng ta sẽ ở bên nhau."
Vân Hoán nhìn Tần Nhất một cái thật sâu, dường như muốn khắc sâu dáng vẻ của cô vào trong lòng mình, dung nhập cô vào trong cơ thể mình. Anh đứng lên, ôm lấy Nữ vương của anh, thanh âm trầm thấp gợi cảm: "Được."
Hai người đều không nguyện ý rời xa nhau, vậy thì ở chung một chỗ đi.
Vân Hoán vung tay lên, mở ra một không gian độc lập cho hai người. Không gian của Vân Hoán có một trăm mét vuông, bọn họ ôm lấy nhau, không chịu tách ra.
Thật ra Vân Hoán cũng chưa thí nghiệm qua, tuy không gian của anh là một vĩ độc lập, nhưng có thể ngăn cản tổn thương từ bên ngoài hay không thì anh chưa nắm chắc. Nhưng giờ phút này, hai người chỉ có thể được ăn cả ngã về không.
Tần Nhất dùng tinh thần lực tăng thêm một tầng vòng bảo hộ, cô ôm eo Vân Hoán, tựa ở trong ngực anh, vô cùng an tâm. Cô đột nhiên cảm thấy rất bình yên, không còn là một người phiêu bạt giữa sóng biển.
Cô có nhà của mình, ấm áp của mình.
"Ầm" một tiếng, không gian của Vân Hoán chấn động, lay động kịch liệt, vòng bảo hộ bằng tinh thần lực phía ngoài của Tần Nhất vỡ nát, cô lại ngưng tụ một tầng khác ở xung quanh hai người.
Tiếng nổ vang lên, biệt thự số 1 khu Hương Duyên ầm vang sụp đổ, liên đới mấy biệt thự xung quanh cũng chịu ảnh hưởng theo.
Dị năng giả không rõ tình hình bên trong thành Hồng Nguyệt nghe được thanh âm này, chạy từ trong nhà ra, phát hiện khu biệt thự cao cấp bên kia bốc lên một mảnh khói lửa. Mọi người hò hét nhau tiến lên dập lửa, nếu như thế lửa lan ra, người cuối cùng gặp xui xẻo chính là bọn hắn.
Giải quyết Vương Giang, ba người Lâm Bạch vừa mới đem giải dược cho các dị năng giả khác đang bị nhốt ở trong phòng, liền nghe thấy một tiếng vang thật lớn, cảm giác bất an nồng đậm kéo tới, ba người vội vàng chạy ra ngoài. Sau đó phát hiện, khu Hương Duyên bên kia có ánh lửa, khói đen bốc lên nghi ngút.
Ba người không đợi người phía sau lên tiếng hỏi thăm, lập tức chạy về phía khu Hương Duyên. Vân Hoán và Tần Nhất đều ở nơi đó.
Thế nhưng, khi ba người chạy đến nơi, xung quanh chỉ còn lại một đống phế tích. Tần Hàn Vũ không nói hai lời bắt đầu chuyển đống đất đá bên trên đi. Trần Triệt và Lâm Bạch cũng gia nhập, cốt thép sắc nhọn cứa vào tay, lửa cháy nóng bỏng bàn tay bọn họ, nhưng không ai thèm để ý, bọn họ chỉ hi vọng hai người kia không có chuyện gì.
Một chiếc ô tô xa hoa đang lao vun vút như bay trên đường tới căn cứ Kinh Đô, tiến sĩ Lâm dịu dàng vuốt ve người đang gối đầu trên đùi mình. Toàn thân Mộc Hiên Nhiên cắm đầy ống dẫn, ánh mắt tiến sĩ Lâm mang theo cưng chiều, đầu ngón tay khẽ khàng từng chút từng chút miêu tả lấy mặt mũi của Mộc Hiên Nhiên.
A Sâm ngồi phía trước quay đầu lại, cung kính nói: "Tiến sĩ, đã chọn ra được người ở thành Hồng Nguyệt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.