Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống
Chương 142: Vô tình gặp
Lưu Li Chi
03/08/2021
Khu chợ nằm giữa khu nhà ở bình dân và khu nhà ở cao cấp, phần lớn bày quầy bán hàng đều là người ở trong khu nhà ở bình dân.
Hiện tại khu chợ này vẫn còn khá đơn giản, quy mô cũng nhỏ, giờ này bên trong có không ít người qua lại.
Mấy người Tần Nhất vừa đến đã hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác, quần áo gọn gàng sạch sẽ, tinh thần phơi phới sáng sủa, xem ra ngày tháng trôi qua không tệ.
Các sạp hàng xung quanh bắt đầu thay phiên ra sức gào to.
"Này, người anh em, tới sạp hàng xem một chút, chỗ tôi có giấy bút, có thể viết chữ vẽ tranh."
"Chỗ tôi bên này còn có một ít vàng."
"Tôi bên này có..."
Trông mặt mấy người Tần Nhất non choẹt, những người bán hàng này liền cho rằng bọn họ dễ bị lừa, có mấy người còn muốn chạy thẳng tới kéo Tần Nhất bọn họ qua sạp hàng của mình.
Tần Nhất lạnh lùng nhìn quét qua những người này, lệ khí dưới đáy mắt bắn ra ngoài. Mấy người bán hàng rong cười gượng vài tiếng, không ai dám chạy đến nữa.
Mẹ nó, đây là trẻ con sao? Ánh mắt đó thật là đáng sợ.
Hiện tại phiên chợ vừa mới hình thành, có những thứ đồ linh tinh đó rất bình thường, phần lớn đều là một chút đồ không dùng được như điện thoại, máy tính.
Cái khác thì có vòng cổ, vòng tay,...chút đồ trang sức mà nữ sinh yêu thích. Tần Nhất đối với mấy đồ vật đó không có hứng thú, Sở Mặc Hòa thì một lòng đùa nghịch Tiểu Lam trong ngực, chỉ có Vương Ổn Ổn đi dạo vui vẻ.
Cô gái nhỏ thì làm gì có ai không yêu cái đẹp, cô rất thích những món đồ trang sức trêи sạp hàng.
Tần Nhất cũng nhìn ra: "Ổn Ổn, cậu xem đi, thích thứ gì thì nói cho tôi biết."
Vương Ổn Ổn cười tươi rói: "Thật sao? Nam thần, cậu thật tốt."
Ở chung mấy tháng, Vương Ổn Ổn ở trước mặt Tần Nhất cũng không che dấu tính tình của mình, trực tiếp thích gọi Tần Nhất là nam thần.
Tần Nhất cười khẽ, ánh mắt tùy ý quét một vòng, sau đó ánh mắt dừng lại ở phía trước một cái sạp hàng nhỏ bên đường.
Chủ quán là một thiếu niên xấp xỉ tuổi cô, cậu ta có một đôi mắt quật cường ngạo mán đặc biệt khiến cho người ta chú ý.
Bày biện trêи bàn là một chút đồ trang sức và châu báu, Tần Nhất bị một vòng tay trong số đó hấp dẫn.
Đó là một vòng tay xâu hạt màu hồng, vô cùng đơn giản, không có thiết kế rườm rà nhưng lại rất dễ nhìn. Những viên ngọc màu hồng sáng long lanh, vừa nhìn là biết đây là món hàng tốt.
Tần Nhất cảm thấy chiếc vòng này rất hợp với Vương Ổn Ổn, cô chỉ chiếc vòng tay, hỏi: "Thích không?"
Vương Ổn Ổn nhìn đồ trang sức đến hoa mắt, thấy Tần Nhất lên tiếng thì theo phương hướng cô chỉ mà nhìn sang. Vòng tay xâu hạt màu hồng trông đơn giản mà trang nhã lập tức lọt vào mắt cô.
"Thích, nam thần, ánh mắt của cậu thật tốt."
Tần Nhất khẽ gật đầu, cô đi đến trước mặt thiếu niên, chỉ vòng tay màu phấn hồng kia, hỏi: "Cái này muốn đổi như thế nào?"
Thiếu niên ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, xác định cô thật sự muốn mua mới mở miệng: "Năm cân gạo, không thì không bán."
Nói xong hình như sợ Tần Nhất ngại nhiều, yên lặng bổ sung một câu: "Chiếc vòng này là của mẹ tôi, bà ấy vừa mới mua về, còn chưa kịp đeo qua."
Năm cân gạo quả thực không đắt, huống chi là hàng mới, kỳ thật chính cô cũng không thích dùng lại đồ người khác đã dùng qua.
"Được, tôi lấy chiếc vòng tay này."
Tần Nhất vừa mới dứt lời, một giọng nữ từ xa vang lên: "Đợi đã, vòng tay đó tôi muốn."
Tần Nhất nhíu mày, cô vừa quay đầu lại, một gương mặt quen thuộc đập thẳng vào mắt. Đợi nhìn rõ hai bóng người quen thuộc phía sau, khóe miệng cô cong lên, tròng mắt thanh tịnh trở nên thâm thúy tĩnh mịch.
A, thật đúng là khéo.
Người đầu tiên cảm nhận được hơi thở của Tần Nhất có sự thay đổi chính là Tiểu Lam. Nó nâng đôi mắt nhỏ như hạt đậu lên, lúc nhìn thấy mặt hai người, toàn bộ lông trêи người nó đều xù lên.
"Chít chít chít chít." Là hai người xấu, hai người xấu bắt nạt Nhất Nhất.
Hiện tại khu chợ này vẫn còn khá đơn giản, quy mô cũng nhỏ, giờ này bên trong có không ít người qua lại.
Mấy người Tần Nhất vừa đến đã hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác, quần áo gọn gàng sạch sẽ, tinh thần phơi phới sáng sủa, xem ra ngày tháng trôi qua không tệ.
Các sạp hàng xung quanh bắt đầu thay phiên ra sức gào to.
"Này, người anh em, tới sạp hàng xem một chút, chỗ tôi có giấy bút, có thể viết chữ vẽ tranh."
"Chỗ tôi bên này còn có một ít vàng."
"Tôi bên này có..."
Trông mặt mấy người Tần Nhất non choẹt, những người bán hàng này liền cho rằng bọn họ dễ bị lừa, có mấy người còn muốn chạy thẳng tới kéo Tần Nhất bọn họ qua sạp hàng của mình.
Tần Nhất lạnh lùng nhìn quét qua những người này, lệ khí dưới đáy mắt bắn ra ngoài. Mấy người bán hàng rong cười gượng vài tiếng, không ai dám chạy đến nữa.
Mẹ nó, đây là trẻ con sao? Ánh mắt đó thật là đáng sợ.
Hiện tại phiên chợ vừa mới hình thành, có những thứ đồ linh tinh đó rất bình thường, phần lớn đều là một chút đồ không dùng được như điện thoại, máy tính.
Cái khác thì có vòng cổ, vòng tay,...chút đồ trang sức mà nữ sinh yêu thích. Tần Nhất đối với mấy đồ vật đó không có hứng thú, Sở Mặc Hòa thì một lòng đùa nghịch Tiểu Lam trong ngực, chỉ có Vương Ổn Ổn đi dạo vui vẻ.
Cô gái nhỏ thì làm gì có ai không yêu cái đẹp, cô rất thích những món đồ trang sức trêи sạp hàng.
Tần Nhất cũng nhìn ra: "Ổn Ổn, cậu xem đi, thích thứ gì thì nói cho tôi biết."
Vương Ổn Ổn cười tươi rói: "Thật sao? Nam thần, cậu thật tốt."
Ở chung mấy tháng, Vương Ổn Ổn ở trước mặt Tần Nhất cũng không che dấu tính tình của mình, trực tiếp thích gọi Tần Nhất là nam thần.
Tần Nhất cười khẽ, ánh mắt tùy ý quét một vòng, sau đó ánh mắt dừng lại ở phía trước một cái sạp hàng nhỏ bên đường.
Chủ quán là một thiếu niên xấp xỉ tuổi cô, cậu ta có một đôi mắt quật cường ngạo mán đặc biệt khiến cho người ta chú ý.
Bày biện trêи bàn là một chút đồ trang sức và châu báu, Tần Nhất bị một vòng tay trong số đó hấp dẫn.
Đó là một vòng tay xâu hạt màu hồng, vô cùng đơn giản, không có thiết kế rườm rà nhưng lại rất dễ nhìn. Những viên ngọc màu hồng sáng long lanh, vừa nhìn là biết đây là món hàng tốt.
Tần Nhất cảm thấy chiếc vòng này rất hợp với Vương Ổn Ổn, cô chỉ chiếc vòng tay, hỏi: "Thích không?"
Vương Ổn Ổn nhìn đồ trang sức đến hoa mắt, thấy Tần Nhất lên tiếng thì theo phương hướng cô chỉ mà nhìn sang. Vòng tay xâu hạt màu hồng trông đơn giản mà trang nhã lập tức lọt vào mắt cô.
"Thích, nam thần, ánh mắt của cậu thật tốt."
Tần Nhất khẽ gật đầu, cô đi đến trước mặt thiếu niên, chỉ vòng tay màu phấn hồng kia, hỏi: "Cái này muốn đổi như thế nào?"
Thiếu niên ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, xác định cô thật sự muốn mua mới mở miệng: "Năm cân gạo, không thì không bán."
Nói xong hình như sợ Tần Nhất ngại nhiều, yên lặng bổ sung một câu: "Chiếc vòng này là của mẹ tôi, bà ấy vừa mới mua về, còn chưa kịp đeo qua."
Năm cân gạo quả thực không đắt, huống chi là hàng mới, kỳ thật chính cô cũng không thích dùng lại đồ người khác đã dùng qua.
"Được, tôi lấy chiếc vòng tay này."
Tần Nhất vừa mới dứt lời, một giọng nữ từ xa vang lên: "Đợi đã, vòng tay đó tôi muốn."
Tần Nhất nhíu mày, cô vừa quay đầu lại, một gương mặt quen thuộc đập thẳng vào mắt. Đợi nhìn rõ hai bóng người quen thuộc phía sau, khóe miệng cô cong lên, tròng mắt thanh tịnh trở nên thâm thúy tĩnh mịch.
A, thật đúng là khéo.
Người đầu tiên cảm nhận được hơi thở của Tần Nhất có sự thay đổi chính là Tiểu Lam. Nó nâng đôi mắt nhỏ như hạt đậu lên, lúc nhìn thấy mặt hai người, toàn bộ lông trêи người nó đều xù lên.
"Chít chít chít chít." Là hai người xấu, hai người xấu bắt nạt Nhất Nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.