Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Nam Thần Sủng Vợ, Siêu Mạnh Mẽ
Chương 61: Ở siêu thị
Tô Tiểu Nhiên
30/09/2022
Tôn Cẩm Nhu lo lắng nhìn Khâu Sơ Hạ trong lòng Diệp Trạch Thu, đồng ý
gật đầu: "Đúng là phải chờ Sơ Hạ tỉnh lại đã, cậu ấy không sao chứ?"
"Không biết, nhưng chắc là không sao." Diệp Trạch Thu định một tay đẩy cửa ra, để đầu cô dựa vào vai mình, một tay dùng sức ôm chặt lấy cô.
Hạ Thần Đông chỉ cửa thang bộ, rồi nhìn Diệp Trạch Thu như đang hỏi sao anh không đi vào.
Lối đi nhỏ của cầu thang bộ vang lên âm thanh hỗn loạn, tiếng kêu la bắt người, hình như bắt được mấy người rồi đang xô đẩy mang họ về.
"Không nghe thấy gì sao?" Giọng Diệp Trạch Thu rất thấp, chần chừ đánh giá cửa cầu thang bộ một vòng: "Lúc chạy lên đây tôi có thấy tên siêu thị này là siêu thị Liên Thượng."
Nói tới đây, anh nhìn về phía Hạ Thần Đông, cong môi cười: "Cậu ở Lâm An chắc cũng biết siêu thị Liên Thượng này mà đúng không?"
Hạ Thần Đông bừng tỉnh đại ngộ, khẽ nhíu mày nhìn cửa.
"Các anh tỏ vẻ thần bí gì vậy chứ? Đừng bắt nạt dân cư ngoại lai tôi nhé!" Tôn Cẩm Nhu nghe thấy âm thâm hỗn loạn dưới kia, có chút nôn nóng, lại nhìn hai người kia không đẩy cửa đi vào càng sốt ruột hơn.
"Siêu thị Liên Thượng là siêu thị lớn nhất ở thành phố Lâm An." Diệp Trạch Thu nói tới đó thì cười khổ một tiếng: "Được xây dựng ở ngoài thành ngoại ô, vùng phụ cận xung quanh hầu hết đều là công viên xanh."
Tôn Cẩm Nhu hiểu rõ: "Ý của anh là xung quanh đây đều là công viên nên rất trống, chúng ta căn bản không có chỗ trốn sao?"
Nói tới đó cô ta vẫn không hiểu như cũ nhìn về phía cánh cửa: "Chuyện đó với việc chúng ta không đi vào có liên quan gì?"
"Siêu thị Liên Thượng có năm tầng, hàng hóa gì cũng có hết. Lầu năm là khu ăn uống toàn là nhà hàng quán nước thôi."
Tôn Cẩm Nhu nghe đến đó, hoàn toàn hiểu ra, nghĩ mà sợ lui về sau một bước: "Vậy chẳng phải có rất nhiều người ư?"
"Đúng vậy, đoán không lầm thì chắc chắn cũng có rất nhiều zombie." Diệp Trạch Thu nhìn cánh cửa, toàn bộ siêu thị từ trên xuống dưới đều có tiếng zombie gào rống, căn bản không nghe được bên trong có bao nhiêu con.
"Thế chúng ta phải làm sao bây giờ? Lỡ như bọn họ đuổi kịp đến đây thì chúng ta vẫn phải chết như cũ, huống chi còn không có nước không có thức ăn." Trên mặt Tôn Cẩm Nhu lộ ra biểu cảm tuyệt vọng.
"Trên tầng thượng của siêu thị Liên Thượng là một bể bơi lộ thiên, nhưng muốn lên đó phải đi vào tầng 5 của siêu thị mới lên được." Diệp Trạch Thu nhìn nhìn trần nhà, rồi lại nhìn về phía cánh cửa.
Tôn Cẩm Nhu khó xử nhìn Khâu Sơ Hạ còn đang hôn mê: "Chúng ta cứ thế đi vào cũng có khác gì đâm đầu vào chỗ chết đâu?"
Diệp Trạch Thu trầm mặc một lát, quay đầu nhìn Hạ Thần Đông: "Dị năng của anh có thể ngăn cản zombie không?"
Hạ Thần Đông cúi đầu tự hỏi một lát, chuẩn bị lấy di động ra trả lời thì phát hiện những thứ trên người mình đều bị cướp đi hết rồi.
Sốt ruột chuẩn bị hé miệng thì Diệp Trạch Thu và Tôn Cẩm Nhu đồng thời lui về sau một bước.
Diệp Trạch Thu liên tục lắc đầu, Tôn Cẩm Nhu vội vàng xua tay: "Anh đừng mở miệng nha, một khi mở miệng là chúng ta lập tức xong đời đó!"
"Anh lắc đầu hoặc gật đầu tỏ vẻ có thể hoặc không thể là được rồi." Diệp Trạch Thu đi về phía Hạ Thần Đông, nhìn nhìn bên trong cánh cửa.
Hạ Thần Đông sốt ruột, gật gật đầu, lại lắc đầu, hơn nửa ngày mới nắm tay Tôn Cẩm Nhu, ở trong lòng bàn tay cô ta viết chữ.
Tôn Cẩm Nhu cúi đầu nhìn ngón tay thon dài của Hạ Thần Đông đang viết viết vẽ vẽ trong lòng bàn tay mình, lòng bàn tay ngưa ngứa, lòng cũng ngứa, nhẫn nhịn cố gắng hiểu hắn đang viết gì: "Tôi không biết có thể ngăn cản zombie hay không, nhưng có thể thử một lần."
Diệp Trạch Thu gật gật đầu, nghe tiếng bước chân ngoài hành lang càng ngày càng gần: "Vậy thử một lần đi. Dù sao đều là chết!"
"Không biết, nhưng chắc là không sao." Diệp Trạch Thu định một tay đẩy cửa ra, để đầu cô dựa vào vai mình, một tay dùng sức ôm chặt lấy cô.
Hạ Thần Đông chỉ cửa thang bộ, rồi nhìn Diệp Trạch Thu như đang hỏi sao anh không đi vào.
Lối đi nhỏ của cầu thang bộ vang lên âm thanh hỗn loạn, tiếng kêu la bắt người, hình như bắt được mấy người rồi đang xô đẩy mang họ về.
"Không nghe thấy gì sao?" Giọng Diệp Trạch Thu rất thấp, chần chừ đánh giá cửa cầu thang bộ một vòng: "Lúc chạy lên đây tôi có thấy tên siêu thị này là siêu thị Liên Thượng."
Nói tới đây, anh nhìn về phía Hạ Thần Đông, cong môi cười: "Cậu ở Lâm An chắc cũng biết siêu thị Liên Thượng này mà đúng không?"
Hạ Thần Đông bừng tỉnh đại ngộ, khẽ nhíu mày nhìn cửa.
"Các anh tỏ vẻ thần bí gì vậy chứ? Đừng bắt nạt dân cư ngoại lai tôi nhé!" Tôn Cẩm Nhu nghe thấy âm thâm hỗn loạn dưới kia, có chút nôn nóng, lại nhìn hai người kia không đẩy cửa đi vào càng sốt ruột hơn.
"Siêu thị Liên Thượng là siêu thị lớn nhất ở thành phố Lâm An." Diệp Trạch Thu nói tới đó thì cười khổ một tiếng: "Được xây dựng ở ngoài thành ngoại ô, vùng phụ cận xung quanh hầu hết đều là công viên xanh."
Tôn Cẩm Nhu hiểu rõ: "Ý của anh là xung quanh đây đều là công viên nên rất trống, chúng ta căn bản không có chỗ trốn sao?"
Nói tới đó cô ta vẫn không hiểu như cũ nhìn về phía cánh cửa: "Chuyện đó với việc chúng ta không đi vào có liên quan gì?"
"Siêu thị Liên Thượng có năm tầng, hàng hóa gì cũng có hết. Lầu năm là khu ăn uống toàn là nhà hàng quán nước thôi."
Tôn Cẩm Nhu nghe đến đó, hoàn toàn hiểu ra, nghĩ mà sợ lui về sau một bước: "Vậy chẳng phải có rất nhiều người ư?"
"Đúng vậy, đoán không lầm thì chắc chắn cũng có rất nhiều zombie." Diệp Trạch Thu nhìn cánh cửa, toàn bộ siêu thị từ trên xuống dưới đều có tiếng zombie gào rống, căn bản không nghe được bên trong có bao nhiêu con.
"Thế chúng ta phải làm sao bây giờ? Lỡ như bọn họ đuổi kịp đến đây thì chúng ta vẫn phải chết như cũ, huống chi còn không có nước không có thức ăn." Trên mặt Tôn Cẩm Nhu lộ ra biểu cảm tuyệt vọng.
"Trên tầng thượng của siêu thị Liên Thượng là một bể bơi lộ thiên, nhưng muốn lên đó phải đi vào tầng 5 của siêu thị mới lên được." Diệp Trạch Thu nhìn nhìn trần nhà, rồi lại nhìn về phía cánh cửa.
Tôn Cẩm Nhu khó xử nhìn Khâu Sơ Hạ còn đang hôn mê: "Chúng ta cứ thế đi vào cũng có khác gì đâm đầu vào chỗ chết đâu?"
Diệp Trạch Thu trầm mặc một lát, quay đầu nhìn Hạ Thần Đông: "Dị năng của anh có thể ngăn cản zombie không?"
Hạ Thần Đông cúi đầu tự hỏi một lát, chuẩn bị lấy di động ra trả lời thì phát hiện những thứ trên người mình đều bị cướp đi hết rồi.
Sốt ruột chuẩn bị hé miệng thì Diệp Trạch Thu và Tôn Cẩm Nhu đồng thời lui về sau một bước.
Diệp Trạch Thu liên tục lắc đầu, Tôn Cẩm Nhu vội vàng xua tay: "Anh đừng mở miệng nha, một khi mở miệng là chúng ta lập tức xong đời đó!"
"Anh lắc đầu hoặc gật đầu tỏ vẻ có thể hoặc không thể là được rồi." Diệp Trạch Thu đi về phía Hạ Thần Đông, nhìn nhìn bên trong cánh cửa.
Hạ Thần Đông sốt ruột, gật gật đầu, lại lắc đầu, hơn nửa ngày mới nắm tay Tôn Cẩm Nhu, ở trong lòng bàn tay cô ta viết chữ.
Tôn Cẩm Nhu cúi đầu nhìn ngón tay thon dài của Hạ Thần Đông đang viết viết vẽ vẽ trong lòng bàn tay mình, lòng bàn tay ngưa ngứa, lòng cũng ngứa, nhẫn nhịn cố gắng hiểu hắn đang viết gì: "Tôi không biết có thể ngăn cản zombie hay không, nhưng có thể thử một lần."
Diệp Trạch Thu gật gật đầu, nghe tiếng bước chân ngoài hành lang càng ngày càng gần: "Vậy thử một lần đi. Dù sao đều là chết!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.