Trọng Sinh Mạt Thế: Vương Triều Của Ta
Chương 3
Vũ Hề
20/06/2022
Đêm xuống Sở Nhiên dần đi vào giấc ngủ, phút chốc đó hắn thấy bản thân đang trong phòng thí nghiệm của gã tiến sĩ, cơ thể khuyết thiếu vẫn nằm cố định trên chiếc giường kim loại, trên cơ thể là những ống dẫn chuyền vào hoặc dẫn ra cắm chi chít.
Đau đớn, sợ hãi cùng tuyệt vọng lại vây lấy hắn, giọng nói điên cuồng của gã tiến sĩ vang vọng bên tai "Bảo bối đáng yêu của tôi, có vẻ cậu đã mơ một giấc mộng đẹp ngắn ngủi nhỉ?"
Đúng vậy, hắn mơ thấy bản thân đã chết rồi trọng sinh, hắn thấy mình bắt đầu lại từ đầu, có thể làm lại, có thể trả thù.
Ánh dao lạnh léo ánh lên trong mắt hắn, trong tỉnh táo hắn cảm nhận được rằng gã tiến sĩ lại bắt đầu mở đầu mình ra xem. Qua một lúc gã thích thú ồ lên "Nhìn này, thế nhưng là dị năng không gian nha! Có vẻ bảo bối của tôi đã học được cách hấp thu thuộc tính năng lượng rồi, tôi ngày càng luyến tiếc để cậu chết a."
Đôi mắt Sở Nhiên tan ra mở to nhìn trừng trừng trần nhà trắng tuyết, thanh quản hắn đã bị cắt đứt không thể phát ra âm thanh nào cả, dù cho có tuyệt vọng muốn gào khóc cũng không thể.
Nhưng rồi đột nhiên tiêu cự tụ lại lần nữa, hắn mạnh mẽ xoay đầu nhìn đến phòng thí nghiệm bên cạnh, qua mặt tường tinh thể trong suốt, hắn thấy được tang thi anh tuấn mang đến cảm giác ôn hòa đến kì lạ kia.
Đôi mắt xám đục đối mắt cùng hắn, sâu trong thâm tâm có một giọng nói nói với hắn rằng 'Đây chỉ là mơ, tỉnh lại liền sẽ ổn rồi.'
Một cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt nặng trĩu khép lại, âm thanh của gã tiến sĩ xa dần.
Sở Nhiên nằm trên giường mở bừng mắt ra, hắn vùng dậy khỏi giường mà lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh mà nôn thốc nôn tháo.
Sắc mặt hắn tái xanh nhợt nhạt, toàn thân đều là mồ hôi thấm ướt bộ đồ ngủ, dạ dày quặn đau cùng cảm giác buồn nôn làm hắn khó chịu.
Dùng nước lạnh rửa mặt khiến bản thân tỉnh táo, Sở Nhiên cởi bỏ bộ đồ ngủ đã thấm ướt mồ hôi, cơ thể gầy gò lộ ra khung xương sườn rõ ràng, hắn đứng dưới vòi nước lạnh mà qua loa tắm lại một lần.
Dùng khăn lau khô người, Sở Nhiên từ hư không lấy ra một bộ đồ thể thao dài bằng vải nỉ bông màu xám mặc vào.
Cầm theo thẻ ngân hàng cùng chiếc điện thoại cùi bắp mà không mang theo bất cứ giấy tờ tùy thân nào, Sở Nhiên đi ra khỏi nhà khi trời còn đêm khuya, bỏ lại căn phòng trọ tồi tàn mình đã sống đến bảy năm.
Hắn đi đến cây ATM rút ra toàn bộ số tiền ít ỏi của mình rồi lang thang khắp nơi trong thành phố sáng đèn không bao giờ ngủ.
Khi đi qua một cửa hàng bánh ngọt vẫn còn bán, Sở Nhiên dừng bước chân một lúc thì bước vào. Nhân viên trong cửa hàng là một nam sinh, nam sinh tươi cười chào đón hắn "Chúc quý khách một buổi tối tốt lành! Không biết tôi giúp được gì cho quý khách?"
Đứng trước tủ kính đựng đủ loại bánh ngọt, Sở Nhiên thích đồ ngọt, thế nhưng hắn không biết bất cứ loại bánh nào cả.
Chỉ vào một cái bánh duy nhất mà mình biết, hắn hỏi nam sinh bán hàng "Chiếc mousse đào này còn bao nhiêu cái?"
Nam sinh bán hàng tươi cười đáp lại hắn "Cửa hàng chúng tôi còn lại bốn cái."
Sở Nhiên khẽ gật đầu, hắn nói "Vậy lấy cho tôi hết đi."
Vẻ mặt nam sinh đầy kinh ngạc, cậu ta không chắc chắn mà hỏi "Bốn chiếc là rất nhiều, quý khách hẳn là không ăn hết được đâu?!"
Đôi mắt u tĩnh của hắn rời đi khỏi chiếc bánh mousse đào có hai màu trắng hồng đáng yêu mà nhìn vào nam sinh, hắn lập lại lời vừa nói "Lấy cho tôi."
Sắc mặt nam sinh bán hàng trắng bệch, cơ thể cậu ta lạnh lẽo như có từng con rắn độc chạy qua. Người này quá đáng sợ, cậu ta không nói thêm gì mà đóng gói bốn chiếc bánh lại đưa đến trước mặt hắn.
Đợi khi hắn tính tiền xong mang theo bánh ngọt rời đi thì cậu ta mới dám thở mạnh.
Cầm theo bánh ngọt rời khỏi cửa hàng, không chút để ý đến camera giám sát xung quanh mà trực tiếp thu bánh vào không gian.
Đường phố khi này yên tĩnh hơn trước kia, Sở Nhiên thả ra toàn bộ tinh thần lực khống chế những tang thi cùng động vật biến dị đầu tiên trong phạm vi liên kết của mình. Chỉ có vài cá thể đơn lẻ rải rác, nhưng hắn vẫn triệu gọi chúng đến.
Dị năng của dị năng giả có thể dựa vào hấp thu tinh hạch của tang thi hoặc động thực vật biến dị để thăng cấp.
Mà năng lực của hắn thăng cấp rất dễ dàng, chỉ cần hắn hấp thu năng lượng bệnh độc trong cơ thể tang thi, động thực vật biến dị hay ngay cả dị năng giả bất kì đều có thể thăng cấp.
Hắn thăng cấp không giống người khác mở ra các kỹ năng khác nhau của thuộc tính năng lượng, năng lực hắn thăng lên sẽ khống chế được càng nhiều cơ thể chứa bệnh độc, việc khống chế sinh vật có ý thức càng thêm dễ dàng.
Bất ngờ nhất có lẽ là khả năng mà gã tiến sĩ kia nghiên cứu ra, giả dụ một dị năng giả hệ hỏa, hắn hấp thu hạch năng lượng của dị năng giả này cũng sẽ hấp thu cả dị năng, chỉ cần hắn muốn thì có thể sử dụng dị năng hệ hỏa.
Hắn chính là một cỗ máy gian lận tuyệt với như thế.
Rất nhanh tang thi và động vật biến dị bị cậu triệu gọi đã chạy đến, tám con tang thi cơ thể hư thối kinh tởm cùng động vật biến dị là ba con quạ đen.
Tinh thần lực dạng tơ nhện của Sở Nhiên đâm sâu vào não chúng bắt đầu vây lấy tinh hạch, sợi tinh thần lực như ống dẫn mà chuyền dẫn năng lượng bệnh độc vào cơ thể hắn, bắt đầu đù đắp cải thiện thể trạng cùng thăng cấp dị năng.
Tang thi cùng động vật biến dị sơ kỳ năng lượng rất ít, thậm chí còn không ngưng kết ra được tinh hạch, hấp thu xong cơ thể Sở Nhiên cũng không tốt hơn được bao nhiêu.
Bỏ lại những cái xác thối rữa nằm bất động trên đất, Sở Nhiên lại đi loanh quanh khắp thành phố thu thập năng lượng. Hắn cần năng lượng để mở rộng phạm vi khống chế của mình, chỉ có như vậy hắn mới có thể tìm thấy tang thi kia.
Chỉ cần có y thì ác mộng sẽ không còn đáng sợ nữa
Đau đớn, sợ hãi cùng tuyệt vọng lại vây lấy hắn, giọng nói điên cuồng của gã tiến sĩ vang vọng bên tai "Bảo bối đáng yêu của tôi, có vẻ cậu đã mơ một giấc mộng đẹp ngắn ngủi nhỉ?"
Đúng vậy, hắn mơ thấy bản thân đã chết rồi trọng sinh, hắn thấy mình bắt đầu lại từ đầu, có thể làm lại, có thể trả thù.
Ánh dao lạnh léo ánh lên trong mắt hắn, trong tỉnh táo hắn cảm nhận được rằng gã tiến sĩ lại bắt đầu mở đầu mình ra xem. Qua một lúc gã thích thú ồ lên "Nhìn này, thế nhưng là dị năng không gian nha! Có vẻ bảo bối của tôi đã học được cách hấp thu thuộc tính năng lượng rồi, tôi ngày càng luyến tiếc để cậu chết a."
Đôi mắt Sở Nhiên tan ra mở to nhìn trừng trừng trần nhà trắng tuyết, thanh quản hắn đã bị cắt đứt không thể phát ra âm thanh nào cả, dù cho có tuyệt vọng muốn gào khóc cũng không thể.
Nhưng rồi đột nhiên tiêu cự tụ lại lần nữa, hắn mạnh mẽ xoay đầu nhìn đến phòng thí nghiệm bên cạnh, qua mặt tường tinh thể trong suốt, hắn thấy được tang thi anh tuấn mang đến cảm giác ôn hòa đến kì lạ kia.
Đôi mắt xám đục đối mắt cùng hắn, sâu trong thâm tâm có một giọng nói nói với hắn rằng 'Đây chỉ là mơ, tỉnh lại liền sẽ ổn rồi.'
Một cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt nặng trĩu khép lại, âm thanh của gã tiến sĩ xa dần.
Sở Nhiên nằm trên giường mở bừng mắt ra, hắn vùng dậy khỏi giường mà lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh mà nôn thốc nôn tháo.
Sắc mặt hắn tái xanh nhợt nhạt, toàn thân đều là mồ hôi thấm ướt bộ đồ ngủ, dạ dày quặn đau cùng cảm giác buồn nôn làm hắn khó chịu.
Dùng nước lạnh rửa mặt khiến bản thân tỉnh táo, Sở Nhiên cởi bỏ bộ đồ ngủ đã thấm ướt mồ hôi, cơ thể gầy gò lộ ra khung xương sườn rõ ràng, hắn đứng dưới vòi nước lạnh mà qua loa tắm lại một lần.
Dùng khăn lau khô người, Sở Nhiên từ hư không lấy ra một bộ đồ thể thao dài bằng vải nỉ bông màu xám mặc vào.
Cầm theo thẻ ngân hàng cùng chiếc điện thoại cùi bắp mà không mang theo bất cứ giấy tờ tùy thân nào, Sở Nhiên đi ra khỏi nhà khi trời còn đêm khuya, bỏ lại căn phòng trọ tồi tàn mình đã sống đến bảy năm.
Hắn đi đến cây ATM rút ra toàn bộ số tiền ít ỏi của mình rồi lang thang khắp nơi trong thành phố sáng đèn không bao giờ ngủ.
Khi đi qua một cửa hàng bánh ngọt vẫn còn bán, Sở Nhiên dừng bước chân một lúc thì bước vào. Nhân viên trong cửa hàng là một nam sinh, nam sinh tươi cười chào đón hắn "Chúc quý khách một buổi tối tốt lành! Không biết tôi giúp được gì cho quý khách?"
Đứng trước tủ kính đựng đủ loại bánh ngọt, Sở Nhiên thích đồ ngọt, thế nhưng hắn không biết bất cứ loại bánh nào cả.
Chỉ vào một cái bánh duy nhất mà mình biết, hắn hỏi nam sinh bán hàng "Chiếc mousse đào này còn bao nhiêu cái?"
Nam sinh bán hàng tươi cười đáp lại hắn "Cửa hàng chúng tôi còn lại bốn cái."
Sở Nhiên khẽ gật đầu, hắn nói "Vậy lấy cho tôi hết đi."
Vẻ mặt nam sinh đầy kinh ngạc, cậu ta không chắc chắn mà hỏi "Bốn chiếc là rất nhiều, quý khách hẳn là không ăn hết được đâu?!"
Đôi mắt u tĩnh của hắn rời đi khỏi chiếc bánh mousse đào có hai màu trắng hồng đáng yêu mà nhìn vào nam sinh, hắn lập lại lời vừa nói "Lấy cho tôi."
Sắc mặt nam sinh bán hàng trắng bệch, cơ thể cậu ta lạnh lẽo như có từng con rắn độc chạy qua. Người này quá đáng sợ, cậu ta không nói thêm gì mà đóng gói bốn chiếc bánh lại đưa đến trước mặt hắn.
Đợi khi hắn tính tiền xong mang theo bánh ngọt rời đi thì cậu ta mới dám thở mạnh.
Cầm theo bánh ngọt rời khỏi cửa hàng, không chút để ý đến camera giám sát xung quanh mà trực tiếp thu bánh vào không gian.
Đường phố khi này yên tĩnh hơn trước kia, Sở Nhiên thả ra toàn bộ tinh thần lực khống chế những tang thi cùng động vật biến dị đầu tiên trong phạm vi liên kết của mình. Chỉ có vài cá thể đơn lẻ rải rác, nhưng hắn vẫn triệu gọi chúng đến.
Dị năng của dị năng giả có thể dựa vào hấp thu tinh hạch của tang thi hoặc động thực vật biến dị để thăng cấp.
Mà năng lực của hắn thăng cấp rất dễ dàng, chỉ cần hắn hấp thu năng lượng bệnh độc trong cơ thể tang thi, động thực vật biến dị hay ngay cả dị năng giả bất kì đều có thể thăng cấp.
Hắn thăng cấp không giống người khác mở ra các kỹ năng khác nhau của thuộc tính năng lượng, năng lực hắn thăng lên sẽ khống chế được càng nhiều cơ thể chứa bệnh độc, việc khống chế sinh vật có ý thức càng thêm dễ dàng.
Bất ngờ nhất có lẽ là khả năng mà gã tiến sĩ kia nghiên cứu ra, giả dụ một dị năng giả hệ hỏa, hắn hấp thu hạch năng lượng của dị năng giả này cũng sẽ hấp thu cả dị năng, chỉ cần hắn muốn thì có thể sử dụng dị năng hệ hỏa.
Hắn chính là một cỗ máy gian lận tuyệt với như thế.
Rất nhanh tang thi và động vật biến dị bị cậu triệu gọi đã chạy đến, tám con tang thi cơ thể hư thối kinh tởm cùng động vật biến dị là ba con quạ đen.
Tinh thần lực dạng tơ nhện của Sở Nhiên đâm sâu vào não chúng bắt đầu vây lấy tinh hạch, sợi tinh thần lực như ống dẫn mà chuyền dẫn năng lượng bệnh độc vào cơ thể hắn, bắt đầu đù đắp cải thiện thể trạng cùng thăng cấp dị năng.
Tang thi cùng động vật biến dị sơ kỳ năng lượng rất ít, thậm chí còn không ngưng kết ra được tinh hạch, hấp thu xong cơ thể Sở Nhiên cũng không tốt hơn được bao nhiêu.
Bỏ lại những cái xác thối rữa nằm bất động trên đất, Sở Nhiên lại đi loanh quanh khắp thành phố thu thập năng lượng. Hắn cần năng lượng để mở rộng phạm vi khống chế của mình, chỉ có như vậy hắn mới có thể tìm thấy tang thi kia.
Chỉ cần có y thì ác mộng sẽ không còn đáng sợ nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.